Sầm Vịnh Vi - Chương 1
1
Cơn mưa to kia tới đột nhiên, sắc trời giống như tối lại trong nháy mắt.
Tôi hơi chật vật chạy đến dưới mái hiên ven đường để trú mưa.
Hơi mê man nhìn cơn mưa to giăng kín trời.
Một tiếng trước, Cố Cảnh Chiêu nói anh ta sẽ tới đón tôi về nhà.
Nhưng bây giờ, vẫn không thấy tăm hơi anh ta đâu.
Các cô gái trú mưa bên cạnh đã lục tục có người đến đón đi.
Bạn trai hoặc chồng của các cô ấy nghiêng hết ô về phía đỉnh đầu các cô ấy, cẩn thận che chở.
Tôi nghĩ, Cố Cảnh Chiêu lúc này hẳn cũng che chở Thư Mạn cẩn thận từng li từng tí như này.
Cô gái mà anh ta từng thích thời niên thiếu.
Sau này trời xui đất khiến bỏ lỡ nhau.
Nghe nói sau khi cô ta kết hôn đã chịu rất nhiều ấm ức.
Trong ba tháng kiện cáo ly dị này, mẹ Thư Mạn lại qua đời.
Cố Cảnh Chiêu thường xuyên lo lắng đến mức đêm không thể ngủ, thở dài thở ngắn.
Hôm nay, chính là ngày Thư Mạn ly hôn thành công, về nước.
Sáng sớm tinh mơ, Cố Cảnh Chiêu tắm rửa xong, thay một bộ âu phục định chế mới nhất.
Phối với cà vạt có hoa văn hoa Mạn Đà La nhạt màu.
Sau khi cưới, tôi phụ trách chuyện ăn ở của anh ta.
Nhưng chiếc cà vạt đó không phải do tôi mua.
2
Trời mưa có lẽ sẽ không tạnh, ồn ào như tiếng rang đậu.
Trong lòng tôi thật ra bỗng nhiên lại yên tĩnh lại.
“Dì ơi.” Tôi cười vẫy gọi người nhân viên vệ sinh.
Tôi dùng hải sản vừa mua để đổi lấy cái ô cũ trong tay dì ấy.
Nhìn dì ấy vui vẻ không thôi, tôi cũng không nhịn được cong khóe môi.
Ô rất cũ nhưng lại có thể che gió che mưa.
Thắng người đàn ông chậm chạp mãi không đến.
Tôi đi ra khỏi thị trường, tiện tay vẫy một chiếc taxi ven đường.
Đến sân bay, tôi mới phát hiện, mình lại không có một nơi nào có thể đi được.
Tôi chỉ còn lại một bà ngoại.
Nhưng nếu như tôi đi tìm bà ấy, bà cụ chắc chắn sẽ biết tôi nhất định đã chịu ấm ức.
Đến cuối cùng, tôi tùy tiện mua vé một chuyến bay gần nhất.
Tôi nghĩ, đi đâu cũng được, chỉ cần không có Cố Cảnh Chiêu và Thư Mạn.
Ba năm hôn nhân, Thư Mạn giống như không khí vậy, vô thanh vô tức lấp kín cuộc sống của tôi.
Tôi không muốn chịu đựng nữa.
Lúc đi lên máy bay,
Điện thoại di động của tôi bỗng nhiên vang lên.
Điện thoại là do Cố Cảnh Chiêu gọi tới, tôi suy nghĩ, không nghe máy.
Đợi đến khi tiếng chuông ngừng lại, tôi chặn số của anh ta.
3
Cố Cảnh Chiêu về đến nhà lúc sáu giờ.
Lúc xe dừng hẳn, cũng chỉ có người hầu tới đón.
Anh ta dừng một chút, sau khi cởi áo khoác, không đưa cho người hầu, ngược lại vắt lên trên cánh tay.
“Phu nhân đâu?”
“Phu nhân vẫn chưa về.”
Cố Cảnh Chiêu dừng bước chân.
Lúc này anh ta mới nhớ ra, Sầm Vịnh Vi đột nhiên muốn đi chợ mua đồ ăn tươi sống.
Anh ta nói sẽ đi đón cô cùng nhau về nhà.
Nhưng Thư Mạn khóc đến ngất xỉu trước mộ của mẹ.
Anh ta vội vã đưa Thư Mạn tới bệnh viện, quên mất chuyện đón cô.
Cố Cảnh Chiêu nhìn mưa như trút nước bên ngoài một chút.
Trong lòng mơ hồ có chút áy náy.
Sầm Vịnh Vi có tức giận hay không?
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, Cố Cảnh Chiêu đã cười rung đầu.
Anh ta chưa từng gặp ai có tính cách dịu dàng hơn, độ lượng hơn phu nhân của mình.
Cô cũng chưa từng tức giận vì việc nhỏ như vậy.
“Ông chủ, tôi thấy ngài dính mưa, vẫn nên nhanh chóng đi ngâm tắm nước nóng đi.”
Người giúp việc nhỏ giọng nhắc nhở.
Cố Cảnh Chiêu gật đầu: “Nếu phu nhân quay về, nói với cô ấy tôi ở trên tầng.”
Anh ta lên tầng ngâm tắm nước nóng.
Lại không biết vì sao mà lúc tắm mà trong lòng cũng hơi bất an.
Lúc đi từ phòng tắm ra, anh ta cảm thấy hơi nghẹt mũi.
Muốn lấy thuốc cảm uống nhưng lại không tìm thấy hòm thuốc.
Cố Cảnh Chiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái.
Sắp bảy giờ rồi, Sầm Vịnh Vi còn chưa quay về.
Mưa bên ngoài hình như đã tạnh, nhưng sắc trời lại tối đen hơn một chút.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Sầm Vịnh Vi.
Chuông reo rất lâu, mãi không có người nghe, mãi đến cuối cùng tự tắt máy.
Cố Cảnh Chiêu nhíu mày lại, đây chính là chuyện chưa bao giờ xuất hiện.
Sầm Vịnh Vi tuyệt đối sẽ không để lỡ điện thoại của anh ta.
Có lẽ là mưa to kẹt xe, trên đường có chút chuyện ngoài ý muốn?
Cố Cảnh Chiêu cảm thấy trái tim bỗng nhiên siết chặt một chút.
Anh ta nhanh chóng gọi cuộc thứ hai.
Nhưng vừa rồi còn có thể gọi được mà giờ lại không gọi được nữa.
Anh ta càng nhíu mày chặt hơn nữa, sắc mặt dần dần lạnh lẽo.
Nhưng vẫn kiên nhẫn gọi cuộc thứ ba.
Vẫn không thể nào gọi được.
Anh ta cầm điện thoại đứng đó một hồi.
Sau đó tùy tiện tra xét trên mạng một chút.
A, thì ra tình huống của anh ta như vậy là do bị đối phương chặn số.
Cố Cảnh Chiêu bỗng nhiên tức đến bật cười.
Anh ta cảm thấy mình nên thu hồi lại câu nói “Chưa từng gặp ai có tính cách dịu dàng hơn, độ lượng hơn phu nhân của mình.”
4
Lúc máy bay hạ xuống thành phố xa lạ kia, đã là đêm khuya.
Tín hiệu khôi phục, trong điện thoại di động có mấy thông báo mới hiện lên.
Tôi chú ý tới một số điện thoại xa lạ gửi mấy tin nhắn tới.
“Chào cô Vịnh Vi, tôi là Thư Mạn.”
“Tôi nghe nói cô tức giận, giận dỗi Cảnh Chiêu vì tôi, mãi chưa về nhà, tôi rất lo lắng, cũng rất xin lỗi.”
“Tôi nghĩ, tôi cần phải giải thích với cô một chút về việc giữa tôi và Cảnh Chiêu.”
“Cậu ấy quả thực từng thích tôi, nhưng đó cũng là chuyện khi còn bé, Cảnh Chiêu vẫn luôn gọi tôi là chị, tôi cũng coi cậu ấy như em trai.”
“Bởi vì tôi mà khiến giữa hai người có khoảng cách, đây thật sự không phải chuyện tôi muốn thấy.”
“Không có ai hy vọng Cảnh Chiêu có thể hạnh phúc hơn tôi, Vịnh Vi, sau khi nhận được tin nhắn của tôi, cô có thể gọi lại cho Cảnh Chiêu không? Hoặc chí ít để chúng tôi biết cô vẫn bình an.”
Tôi cảm thấy rất buồn cười.
Nếu như lo lắng cho an nguy của tôi, có vô số biện pháp.
Cố Cảnh Chiêu có gia thế như thế, muốn điều tra được tin tức vị trí chính xác của tôi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng sau khi tôi rời khỏi nhà, người đầu tiên tìm tôi không phải cảnh sát.
Mà là Thư Mạn.
Tôi thật sự rất chán ghét, chút động tĩnh gió thôi cỏ lay nào trong cuộc đời tôi, Thư Mạn đều sẽ nhanh chóng biết được.
Tôi chưa trả lời.
Nhưng Thư Mạn rất kiên nhẫn, cô ta gọi điện thoại tới.
Tôi ấn nghe.
Đầu bên kia điện thoại lại là một khoảng trầm mặc.
Một lát sau, bỗng nhiên một tiếng cười rất khẽ truyền đến.
Tiếp theo là giọng của Thư Mạn: “Thì ra cô cũng không tốt như Cảnh Chiêu nói.”
“Đúng là nhẫn nhịn rất giỏi, suốt ba năm, mới bắt đầu làm loạn.”
“Sầm Vịnh Vi.”
Thư Mạn bỗng nhiên gọi tên tôi: “Nếu cô đã bằng lòng chủ động nhường vị trí, vậy tôi sẽ để Cảnh Chiêu cho cô thêm một chút phí nuôi dưỡng.”
Tôi cười: “Cô Thư từng ly hôn một lần, đã trải qua kiện tụng ly hôn khó khăn, chắc hẳn rất có kinh nghiệm, vậy làm phiền cô.”
“Nếu như được chia nhiều tiền, tôi sẽ mời cô Thư uống cà phê.”
Nói xong, tôi trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó chặn số đó, cài đặt chặn tất cả các cuộc gọi từ số lạ.
5
Ngày thứ ba Sầm Vịnh Vi rời khỏi nhà.
Cố Cảnh Chiêu gọi một cuộc điện thoại cho bà ngoại của cô ở cách xa vạn dặm.
Sau khi hàn huyên, anh ta thăm dò: “Bà ngoại, mấy ngài trước Vịnh Vi còn nói muốn quay về thăm bà đấy.”
“Không cần về, bà rất tốt, đường xa như vậy, đừng tự chuốc khổ.”
Cố Cảnh Chiêu nắm chặt điện thoại, trên sân thượng to như vậy, có thể nhìn thấy mặt trời đỏ lặn về phía tây.
Mà trái tim anh ta, dường như cũng giống mặt trời kia, từng chút từng chút chìm xuống dưới.
Anh ta biết Sầm Vịnh Vi chỉ còn lại một người thân này.
Cho nên anh ta đương nhiên cho rằng, cô nhất định hờn dỗi anh ta, tạm thời trở về chỗ bà ngoại.
Nhưng cô lại không đi.
Cho nên, mấy ngày nay, Sầm Vịnh Vi đi đâu?
Anh ta xoay người, liếc nhìn bàn trang điểm quen thuộc kia.
Bên trên bàn trang điểm vẫn hoàn toàn sạch sẽ như trước đây, nhưng cô vẫn chưa cất lược đi.
Anh ta đi qua cầm lên, trên lược còn vương mấy sợi tóc dài.
Tóc của Sầm Vịnh Vi rất dày rất đen, chưa từng tẩy nhuộm.
Anh ta nắm chặt cây lược kia, có chút suy nghĩ sâu xa, hoảng hốt.
Lần thứ hai Thư Mạn gọi điện thoại tới, anh ta mới tỉnh táo lại.
“Cảnh Chiêu, vừa rồi chị đi ngang qua vườn hoa nhà em, nhìn thấy hoa tường vi đều héo tàn rồi.”
Giọng Thư Mạn nhẹ nhàng truyền đến: “Cho thợ tỉa hoa dọn đi, nhìn rất xấu.”
“Không cần.”
Lần đầu tiên anh ta trực tiếp từ chối Thư Mạn.
Thư Mạn hiển nhiên hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh lại nói: “Cảnh Chiêu, em đang tức giận sao?”
“Cũng phải, đây là nhà của em và Vịnh Vi, đương nhiên do hai người làm chủ…”
Âm cuối của Thư Mạn nghẹn ngào.
Trái tim Cố Cảnh Chiêu mềm nhũn: “Em không có ý đó đâu, chị.”
“Vẫn chưa có tin tức gì của Vịnh Vi sao?”
“Không có.”
“Đều do chị không tốt, chị không nên trở về…”
Thư Mạn khẽ khóc.
Cố Cảnh Chiêu nghe tiếng khóc nhỏ bé kia, chẳng biết tại sao lại có chút bực bội.
Sầm Vịnh Vi rất ít khóc.
Chỉ vào đêm tân hôn của bọn họ, bởi vì đau, được anh ta ôm khóc một trận.
Còn một lần nữa vào năm đầu tiên sau khi kết hôn, anh ta bỏ lỡ sinh nhật của cô.
Hình như lúc ấy, là bởi vì chồng Thư Mạn bạo lực gia đình, anh ta quá lo lắng nên bay ra nước ngoài trong đêm.
Cố Cảnh Chiêu không hiểu sao lại có chút phiền lòng.
Kết hôn ba năm, anh ta chưa từng biết Sầm Vịnh Vi còn có một mặt cứng rắn, tùy hứng như này.
Anh ta đi đến bên giường ngồi xuống.
Suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định gọi cho người bạn tốt duy nhất của Sầm Vịnh Vi.
Người bạn kia rất giật mình, nói không nhận được điện thoại của cô.
Sầm Vịnh Vi cũng không tới thành phố của cô ấy.
Lúc Cố Cảnh Chiêu tắt điện thoại, tay còn hơi run.
Anh ta châm một điếu thuốc, nhưng lại không hút.
Sầm Vịnh Vi hơi có bệnh thích sạch sẽ.
Lúc cô ở nhà, tất cả ngóc ngách trong nhà đều không có chút mùi vị khác thường nào.
Điện thoại lại vang lên, là một số điện thoại cố định lạ lẫm.
Trước đây anh ta chắc chắn không bao giờ nghe loại cuộc gọi này.
Nhưng lần này, anh ta lại ngay lập tức ấn nghe.
“Alo.” Giọng anh ta hơi run.
“Cố Cảnh Chiêu, là tôi, Sầm Vịnh Vi.”