Sầm Tâm Ninh - Chương 6
22.
Với thứ hạng của Cố Tử Uyên trong kỳ thi hội, hắn hoàn toàn có thể vào Hàn lâm viện làm quan.
Nhưng hắn lại xin ân điển, đi nhậm chức ở địa phương.
Cố Chấn Thanh mặc dù rất không vui nhưng nghĩ đến việc nếu nhi tử lập được công ở địa phương, cũng có thể điều về kinh thành, đến lúc đó con đường làm quan sẽ thuận lợi hơn nên cũng không nói gì thêm.
Ngày triều đình bổ nhiệm, ta đến phòng Sầm Tâm Nguyệt.
“Tỷ tỷ giờ đây là phu nhân của tri châu ngũ phẩm, vui không?
“Cố thiếu gia quả thực là tình thâm nghĩa trọng, cho dù đi nhậm chức ở Giang Lăng phủ, cũng muốn đưa tỷ cùng đi, để tiện chăm sóc cho tỷ.
“Nhưng chàng là cha mẹ của một châu, bận trăm công nghìn việc, sao có thể bị một phế nhân liên lụy chứ?
“Vì vậy ta đã quyết định ở lại chăm sóc tỷ, để chàng yên tâm nhậm chức.”
Sầm Tâm Nguyệt nghe vậy, thân thể không thể cử động được lại bắt đầu run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm vào ta, như muốn nuốt sống ta.
Đương nhiên rồi.
Những ngày này nàng ta nằm trên giường sống không bằng chết, niềm tin duy nhất chống đỡ nàng ta sống tiếp, chính là tình cảm sâu nặng không thay đổi của Cố Tử Uyên.
Mỗi lần gặp Cố Tử Uyên xong, nàng ta lại nhen nhóm ý chí sống, uống thuốc đàng hoàng, ăn cơm đàng hoàng.
Nàng ta đại khái trong lòng vẫn còn nghĩ, nói không chừng có một ngày mình có thể bình phục lại để tố cáo tội ác của ta, rồi Đông Sơn tái khởi.
Giờ đây ta lại muốn chia cắt nàng ta với Cố Tử Uyên, chẳng khác nào muốn cắt đứt đường sống của nàng ta.
Nàng ta sao có thể không tức giận?
Ta nhìn những tia máu dần dần trào ra trong mắt nàng ta, từ từ cười.
“Hóa ra tỷ tỷ không muốn rời xa Cố thiếu gia, yên tâm, tỷ muội một nhà, ta tuyệt đối sẽ không trái ý tỷ.
“Đã như vậy, nếu tỷ muốn ở bên Cố thiếu gia, vậy ta chỉ còn cách nghĩ biện pháp không cho chàng đến Giang Lăng phủ nữa.
“Không dễ dàng gì, cuối cùng chúng ta cũng có một lần cùng chung chí hướng.”
Thần sắc Sầm Tâm Nguyệt đột nhiên hoảng sợ, nàng nhận ra ta muốn làm gì, điên cuồng giãy giụa trên giường, miệng cố sức há to nhưng chỉ có thể phát ra tiếng thở không có ý nghĩa.
Ta không thèm để ý, đứng dậy đi về phía cửa.
Phía sau truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, ta không quay đầu lại.
Mọi thứ đều không thể quay đầu lại được nữa.
23.
Ngày Cố Tử Uyên nhậm chức ở Giang Lăng phủ, tri phủ cùng không ít quan viên địa phương đều đến tiễn.
Cố Chấn Thanh nhiều năm qua đã chi không ít bạc nên giao tình với quan phủ rất sâu.
Để cho toàn thể bách tính Giang Nam biết nhi tử mình đã làm quan, ông ta còn mở chòi phát cháo dài mười dặm, để bách tính tiễn Cố Tử Uyên đi nhậm chức.
Ngay lúc tiếng chiêng trống rộn ràng, muôn dân hân hoan.
Một người nông dân đột nhiên xông ra, chặn trước mặt tri phủ và Cố Tử Uyên, quỳ xuống.
“Thanh thiên đại lão gia, cứu mạng tiểu dân.
“Có người lấy tính mạng cả nhà tiểu dân ra uy hiếp, bắt tiểu dân mang thứ này đến.
“Xin thanh thiên đại lão gia nhận lấy.”
Tri phủ nghe vậy, lập tức sai sư gia đi tiếp.
Nhưng không ngờ, người nông dân lại rụt tay lại, giọng cũng run rẩy:
“Người kia nói thanh thiên đại lão gia là… là ngài ấy!”
Hắn chỉ vào Cố Tử Uyên.
Lúc này Cố Tử Uyên còn tưởng rằng, quả thực có người kêu oan bất đắc dĩ phải mạo hiểm cầu cứu hắn.
Lập tức cầm lấy sổ sách trong tay người nông dân.
Nhưng không ngờ, theo ánh mắt lướt qua từng hàng chữ, sắc mặt hắn cũng theo đó mà nhợt nhạt dần.
Cuối cùng xem xong, cả người hắn đã lảo đảo.
Cố Chấn Thanh thấy tình hình không ổn, muốn đến đỡ nhi tử nhưng lại bị Cố Tử Uyên đẩy ra.
Hắn mắt đỏ ngầu gào lớn: “Đừng đụng vào ta.”
Ta đứng từ xa, nhìn cảnh này, tảng đá đè nặng trong lòng nhiều năm, cuối cùng cũng rơi xuống.
Ta biết, Cố Tử Uyên sẽ không làm ta thất vọng.
24.
Ngọn lửa bị chôn vùi dưới lòng đất vẫn cháy mãi, leo trèo nhiều năm, trên mặt đất nảy ra tia lửa.
Mượn thế gió xuân, thiêu rụi cành khô lá mục che phủ.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
Đất đai của sự thật cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Ba ngày sau, Cố Tử Uyên nộp một tờ đơn tố cáo lên phủ nha, vạch trần tội trạng nhiều năm qua của cha mẹ hắn là buôn bán muối lậu, vận chuyển trộm cống phẩm, tham ô lương thực cứu trợ cho Cửu vương gia.
Trong những năm làm thiếu gia, hắn chưa từng hỏi đến chuyện làm ăn của Cố gia.
Nhưng trong vòng ba ngày, hắn đã nhanh chóng điều tra khắp các cửa hàng và kho hàng.
Hắn biết không có thương nhân nào không gian, cha mẹ hắn có thể trở thành thương nhân giàu nhất Giang Nam, không thể hoàn toàn trong sạch.
Hắn làm quan, chính là để có thể răn đe họ, không để họ lún sâu hơn.
Nhưng không ngờ, họ đã sớm hoàn toàn chìm trong vũng bùn.
Không chỉ vậy, hắn còn tìm thấy trong thư phòng của Cố Chấn Thanh chứng cứ năm xưa ông ta hãm hại thương nhân giàu nhất họ Sầm, vu cáo họ thông đồng với giặc bán nước, cũng nộp hết lên phủ nha.
Chuyện này vừa xảy ra, triều đình và dân gian đều chấn động.
Có người lòng lang dạ sói, tham lam vô độ.
Nhưng có người lại ở giữa tình thân và quốc pháp, không chút do dự lựa chọn quốc pháp.
25.
Ngày phu thê Cố Chấn Thanh bị bắt, Cố Tử Uyên đích thân đi cùng tri phủ đến bắt người.
Bọn họ không ngờ rằng, mình ngày đêm mong ngóng nhi tử đỗ đạt làm quan, tưởng rằng từ nay Cố gia có thể vừa có tiền vừa có quyền nhưng ngược lại lại tự trói mình.
Bọn họ phẫn nộ mắng chửi nhi tử vong ân bội nghĩa, không xứng làm con của Cố gia, chết xuống âm phủ cũng không có mặt mũi gặp mười tám đời tổ tiên.
Cố Tử Uyên đứng bên cạnh tri phủ, mặc cho bọn họ mắng chửi, suốt quá trình không nhìn cha mẹ lấy một lần, thần sắc như sắt, cứng rắn lạnh lùng.
Chỉ có đôi lông mi khẽ run khi gió vô tình thổi qua mới để lộ cảm xúc của hắn.
Hốc mắt bên dưới đã sớm đỏ hoe.
Không lâu sau, văn thư phê chuẩn của Hình bộ đã được ban xuống.
Toàn bộ gia sản nhà họ Cố bị tịch thu, phu thê Cố Chấn Thanh bị chém đầu thị chúng, Cửu vương gia bị áp giải về kinh để thiên tử xử trí.
Vì Cố Tử Uyên đại nghĩa diệt thân nên thiên tử rất đỗi vui mừng, không chỉ mở ân ngoại lệ, không liên đới mà còn điều chuyển chức vụ của hắn đến Ngự sử đài, khuyến khích hắn không quên sơ tâm, vì nước vì dân, trừng gian trừ ác.
Cố Chấn Thanh nghe tin này trong ngục, ngửa mặt lên trời cười lớn, cười đến nỗi đột nhiên không còn tiếng động.
Đợi đến khi ngục tốt đến kiểm tra thì mới phát hiện ra ông ta đã sớm tắt thở.
Tần thị kêu trời rồi cũng đập đầu vào tường mà chết.
Nói đến cũng đỡ cho phủ nha một khoản tiền đao phủ.
26.
Ngày Cố Tử Uyên đến kinh thành nhậm chức, ta đến bến đò tiễn hắn.
Ta kể hết chuyện mình là hậu nhân của Sầm gia.
Hắn không hề ngạc nhiên.
“Sổ sách kia rõ ràng như vậy, nhất định là người hiểu rõ chuyện làm ăn của Cố gia mới viết ra được.
“Chuyện làm ăn của Cố gia, ngoài cha ta ra thì người hiểu rõ nhất chính là ngươi.
“Hôm đó vị đại ca kia chặn đường, lựa chọn giao thứ này cho ta chứ không phải phủ nha, ta đã đoán ra là ngươi.
“Nếu là người ngoài, hoàn toàn có thể trực tiếp đến phủ nha tố cáo Cố gia, tuyệt đối sẽ không đánh rắn động cỏ.”
Quả nhiên là Cố Ngự sử vang danh thiên hạ sau này, không gì qua mắt được hắn.
Ta hỏi Cố Tử Uyên: “Vậy ngươi có biết tại sao ta lại làm như vậy không?”
Hắn nhìn dòng nước cuồn cuộn phía trước:
“Ngươi muốn xem, ta có vì tư lợi cá nhân mà bao che cho cha mẹ, hủy diệt chứng cứ không.”
“Nếu ta thực sự làm như vậy, ngươi sẽ thế nào?”
Ta kiên định nói: “Ta sẽ giết cả ngươi.”
Hắn buồn bã cười: “Vậy ra ngươi không phải vì muốn bảo vệ ta, tránh cho ta bị liên đới, mà là sợ ta trở thành cá lọt lưới.”
Ta cụp mắt xuống, không nói gì.
Người lái đò bắt đầu gọi khách lên thuyền.
Cố Tử Uyên bước đến bậc lên thuyền, ngay lúc chân hắn vừa đặt lên thì đột nhiên hắn quay lại trước mặt ta.
“Nói cho ta biết, chuyện mẹ ta và tỷ tỷ ngươi bị bắt cóc, không liên quan đến ngươi, có phải không?”
Lúc này, không hiểu sao hốc mắt ta lại đỏ hoe.
Rõ ràng hắn đã đoán ra hết thảy nhưng vẫn cố chấp hỏi một câu như vậy.
Cần gì chứ?
“A Ninh, đi cùng ta.”
Hắn nắm chặt tay ta: “Ta không hận ngươi, là Cố gia chúng ta nợ Sầm gia các ngươi. Chúng ta bắt đầu lại, quên hết mọi chuyện đi, được không?”
Ta nhìn hắn, khóe miệng nở một nụ cười:
“Cố thiếu gia, ngươi là một quân tử, quân tử khác với người thường, chính là ở chỗ khắc kỷ tu thân.
“Cho nên ngươi có thể đè nén những hận thù đau khổ này, bởi vì ngươi cho rằng là Cố gia nợ Sầm gia.
“Nhưng ngươi có thể kiềm chế cả đời không? Nhiều năm sau, khi nhan sắc ta tàn phai, ngươi không còn yêu thương nữa, ngươi có thể đảm bảo sẽ không dùng chuyện hôm nay làm vũ khí, quay lại đâm ta không?”
Cố Tử Uyên không chút do dự: “Ta có thể. Giống như tỷ tỷ ngươi, dù nàng trở thành thế nào, ta cũng sẽ không rời bỏ nàng.”
Ta lắc đầu: “Nhưng ta thì không thể.”
Ta không phải quân tử, cũng không thể độ lượng như vậy.
Phân biệt rạch ròi hắn và phu thê Cố Chấn Thanh đã là giới hạn lý trí của ta trong đời.
Ta không muốn sau này, mỗi khi nhìn thấy hắn lại nhớ đến cha mẹ hắn đã giết hại cha mẹ ta, khiến nhà ta tan cửa nát nhà như thế nào.
Ta sợ rằng nếu có một ngày, tình cảm không còn, ta sẽ không chút do dự cầm dao đâm vào tim hắn.
Sầm gia chỉ còn lại một mình ta.
Ta phải sống thật tốt, không thể vì thù hận mà tự hủy hoại bản thân.
“Cố thiếu gia, chúng ta ly biệt từ đây.”
Nước sông cuồn cuộn, xin vĩnh biệt chàng.
Nguyện chàng sống lâu trăm tuổi, năm nào cũng gặp mùa xuân.
Hết.