Rất Vui Vì Gặp Được Người - Chương 6
Ngón tay hắn đặt xuống, khàn giọng nói: “Nó có thể xuất hiện ở trên cổ, trên lưng, còn có…”
Tôi rưng rưng khóc nấc lên.
16.
Ngủ một giấc đến tận chiều.
Lúc tỉnh lại, mặt trời đã ngả về tây, ngoài cửa sổ sát đất, mặt biển rộng lớn yên tĩnh.
Hệ thống nhắc nhở: “Ký chủ, giá trị hắc hóa của nam chính, sáng sớm hôm nay đã hết sạch.”
Tôi một chút sức lực cũng không còn.
Lần bầm cho qua: “Ừ.”
Hệ thống do dự, hỏi: “Ký chủ, cô muốn ở lại thế giới này sao?”
“…” Đầu óc tôi từ từ bình tĩnh lại.
Mỗi khi tôi hoàn thành một nhiệm vụ, hệ thống sẽ thưởng mười năm tuổi thọ.
Nếu như ở lại, có lẽ cũng không sống được bao lâu.
Tôi cắn cắn môi: “Không vội, để tôi suy nghĩ lại.”
Chạng vạng tối, Kỷ Yến Xuyên về đến nhà, cởi áo khoác đi thẳng vào phòng ngủ: “Miên Miên.”
Tô Miên không có ở đây.
Hắn đi ra ban công: “Miên Miên?”
Cũng không có ở đây.
Kỷ Yến Xuyên hỏi nữ giúp việc: “Phu nhân đâu?”
Nữ giúp việc: “Lúc chiều, phu nhân đi ra ngoài một chuyến…… tôi không biết cô ấy chưa trở về.”
Ánh mắt Kỷ Yến Xuyên trầm xuống, xoay người vừa gọi điện thoại, vừa đi ra ngoài: “Miên Miên?”
m thanh tín hiệu vừa vang lên hai tiếng, cửa phòng khách truyền đến tiếng mở cửa.
Tôi vừa vào phòng, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người dùng sức kéo vào trong ngực, siết chặt.
“Em đi đâu vậy?!” Giọng nói Kỷ Yến Xuyên run rẩy.
Trán tôi thẳng tắp đụng vào cơ ngực cứng rắn của hắn.
Hơi chóng mặt.
Đầu hắn chôn ở cổ tôi, nửa ngày trời, không thấy nhúc nhích.
Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, nhỏ giọng nói: “Kỷ Yến Xuyên, em không đi…”
“Muộn rồi, làm nũng cũng vô dụng.” Hắn hung dữ, cổ họng khàn đến kỳ cục: “Em ra ngoài, mà không kêu anh đi chung.”
Con sói bị thuần hóa, ngay cả lời đe dọa cũng không biết nói.
Trong lòng tôi buồn cười, lại có chút đau lòng.
Kiễng chân, hôn nhẹ sườn mặt hắn: “Em sẽ không đi đâu, em đi mua đồ cho anh.”
“……”
“Em không biết còn có thể sống bao lâu nữa…” Tôi chỉ vào Corgi đang rít lên trong lồng cạnh chân tôi, nói: “Cho nên em nghĩ, không bằng nuôi một con chó đi, nói không chừng, thời gian nó sống còn dài hơn em.”
Trông hắn thật cô đơn, Kỷ Yến Xuyên.
Sau này đừng cô đơn như vậy nữa.
17.
Trong thế giới ban đầu của tôi, tôi đã bị thiêu cháy.
Xảy ra hỏa hoạn, bố mẹ chỉ có thể đưa theo một người, là đưa theo em gái.
Không đưa tôi đi.
Nhà tôi kỳ thật cũng rất có tiền, bố mẹ cũng rất cởi mở, không có trọng nam khinh nữ.
Nhưng rất lạ.
Từ nhỏ đến lớn, ở trường học cũng được, ở nhà cũng được.
Tôi không bao giờ là người được chọn.
Trước khi gặp Kỷ Yến Xuyên, tôi chưa từng nghĩ tới, còn có người, vẫn luôn chờ tôi.
Cho dù có người phụ nữ khác vây quanh, hắn vẫn chờ tôi.
“Cho nên, sống ít đi vài năm, cũng không sao.” Tôi ôm Corgi, chột dạ, không dám đối diện Kỷ Yến Xuyên: “Ở bên anh, mười năm bằng tám mươi năm.”
Kỷ Yến Xuyên im lặng thật lâu, hỏi: “Anh có thể nói chuyện với hệ thống của em không?”
Hệ thống online trong một giây: “Đương nhiên có thể! Thần tài may mắn đại nhân của tôi!”
Kỷ Yến Xuyên nhìn không khí, gằn từng chữ: “Tôi muốn chia 49% tuổi thọ cho Tô Miên.”
Hệ thống: “Anh quyết định?”
“Ừ.” Hắn nói: “Cậu tính toán một chút, chia thế nào cũng được, tôi muốn sống lâu hơn em ấy một ngày.”
Tôi vốn dĩ đã muốn khóc.
Nghe được câu này, lại cười rộ lên: “Anh làm gì vậy, còn có việc cần làm đó.”
Kỷ Yến Xuyên nhìn tôi thật sâu, không nói gì.
Hệ thống: “Được, thiết lập tuổi thọ lập tức có hiệu lực.”
Nói xong, liền đăng xuất.
Phòng khách to như vậy, ánh chiều chiếu rọi trên mặt biển.
Corgi nhỏ gâu gâu kêu, tôi dựa vào, ôm lấy Kỷ Yến Xuyên.
Hắn ôm lấy tôi, thật lâu, buồn bực nói:
“Nhìn người yêu rời đi, quá đau khổ, cũng quá cô đơn.”
“Miên Miên, nếu một ngày nào đó chúng ta phải đối mặt với cái chết. Lần sau, cũng để cho anh đứng ở đây, nhìn em từ từ đi xa.”
18.
Hệ thống đã không xuất hiện kể từ ngày đó.
Tôi và Kỷ Yến Xuyên đều nghĩ rất thoáng.
Có thể sống thì sống, không thể sống thì thôi, không sao cả.
Nhưng Kỷ tổng vẫn không có cảm giác an toàn.
Hắn đã sớm trả hết tiền bố mẹ tôi nợ, tiền thế chấp căn nhà cũng đã chuộc lại hết, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, một ngày nào đó trong mơ giật mình tỉnh dậy: “Tô Miên.”
Tôi dụi mắt: “Hả?”
Kỷ Yến Xuyên nghiêm túc: “Anh sẽ chuyển toàn bộ tiền và cổ phiếu anh đứng tên sang cho em.”
Tôi: “…Mới ba giờ sáng, anh bị điên à?”
Hắn nói: “Lý do lần trước em biến mất là không có tiền, anh đưa toàn bộ tiền cho em, lần sau cho dù em phải đi, cũng không thể dùng lý do này nữa.”
Tôi: “……”
Một tuần sau, tôi nhìn chằm chằm vào vô số số 0 trong tài khoản của mình và cảm thấy…
Được, hắn vui là được rồi.
Ngoài việc đó ra, chúng tôi cũng không có gì khác.
Mỗi ngày đều điên cuồng…… Không biết trời đất là cái gì.
Cho đến ngày cưới.
Kỷ Yến Xuyên ở cửa chờ tôi trang điểm, trong đầu tôi, trong đầu bỗng nhiên lại có một tiếng “Ting” vang lên.
Hệ thống: “Ký chủ, có một chuyện, tôi quên nói cho cô biết. Nhiệm vụ của chúng ta phân sơ cấp và cao cấp, sơ cấp ban thưởng mười năm tuổi thọ, nhưng cao cấp ban thưởng, là gấp mười lần sơ cấp.”
“Ừm?”
“Nhiệm vụ sơ cấp, là để Kỷ Yến Xuyên làm một người bình thường.”
Hệ thống dừng một chút, nói: “Nhiệm vụ cao cấp là làm cho Kỷ Yến Xuyên và Tống Noãn Noãn đều hạnh phúc.”
Tôi sửng sốt.
Thoáng nhìn thấy cái bóng Kỷ Yến Xuyên hằn ở cửa.
Dáng người to lớn, thẳng tắp cao ngất, trong ngực ôm hoa.
Giống như thiếu niên mười mấy tuổi, giờ vào học, vẻ mặt không kiên nhẫn đánh thức tôi: “Sắp vào học rồi, cậu dậy đi.”
Dời ánh mắt đi chỗ khác, lại không nhịn được dùng ánh mắt liếc nhìn tôi.
“Hắn hiện tại hạnh phúc muốn chết.” Hệ thống chua xót nói: “Cho nên, dùng sức sống đi, hai người cha sống của tôi ơi.”
Ngày xuân ánh nắng tươi sáng, tôi xách váy, đi về phía hắn: “Kỷ Yến Xuyên.”
Hắn quay đầu, cười khẽ: “Hi.”
Mùa đông thật dài, bạn đã đi một chặng đường dài và tưởng rằng không ai yêu bạn.
Nhưng người ấy vẫn ở đây và đang chờ bạn.
Người ấy luôn chờ đợi bạn.
(Hoàn Chính Văn)