Rất Vui Vì Gặp Được Người - Chương 5
“……”
Tiếp theo, Tống Noãn Noãn nhanh chóng gặp được đại sư, trừ ma trừ quỷ, từ chức.
Gặp được nam phụ, bằng tốc độ ánh sáng cũng rơi vào lưới tình.
“Chồng tôi và Kỷ tổng, là bạn tốt.” Tống Noãn Noãn nói: “Sau khi tôi và chồng yêu nhau, mới biết được, thì ra ‘Kỷ phu nhân’ thật sự tồn tại.”
Nam phụ cho cô xem một tấm hình cũ lưu trong điện thoại.
Tranh vẽ, không biết Kỷ Yến Xuyên vẽ lúc nào.
Nữ sinh mặc đồng phục học sinh màu trắng tay áo ngắn ghé vào trên bàn học ngủ, phòng học cửa sổ không đóng, tóc dài bị thổi loạn, những trang vở bìa tập được đè dưới gò má lạch phạch kêu lên, nhưng câu bút viết lăn đầy ra đất.
Mùa hè, ve kêu, nhìn không thấy cây nhãn màu xanh lá cây ở phía xa xa.
Nam phụ nói với Tống Noãn Noãn: “Đây là phu nhân của Yến Xuyên.”
Tống Noãn Noãn hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Nam phụ lắc đầu: “Không biết.”
“Bọn họ chia tay rồi?”
“Cũng không phải…” Không biết hình dung như thế nào “Mất tích, tìm thật lâu, cũng tìm không thấy người.”
“Vậy……”
“Cũng không biết người con gái đó, sau này còn có thể trở về hay không.” Nam phụ nghĩ nghĩ, nói: “Yến Xuyên hiện tại liều mạng tăng ca như vậy, uống rượu, muốn đưa Kỷ thị làm thật lớn, cũng là hy vọng tương lai một ngày nào đó, cô ấy vừa quay đầu, có thể nhìn thấy cậu ấy.”
Tô Miên có thể ngày mai trở về, cũng có thể vĩnh viễn không trở về.
Nhưng Kỷ Yến Xuyên sẽ đợi ở đây.
Vẫn luôn chờ đợi……
12.
Tôi nghe xong, trái tim như thắt lại.
Cho nên, trong ba năm xa nhau, Kỷ Yến Xuyên vẫn luôn ở đây……
Chờ đợi tôi.
Cho dù không hề có hy vọng.
Dù là đại sư của hắn chắc chắn cũng đã biết, tôi là người đến từ thế giới khác.
Tạm biệt Tống Noãn Noãn, tôi trở lại chỗ ngồi của Kỷ Yến Xuyên.
Khí thế của hắn quá lạnh, mọi người xung quanh đều đứng lên mời rượu, không ai dám ngồi cạnh hắn.
Tôi gọi: “Kỷ Yến Xuyên.”
“Ừ.” Hắn lười biếng nâng mí mắt lên: “Nói chuyện với ’em họ’ của em xong rồi?”
“…….”
Tôi liếm liếm môi, dán lên người hắn: “Có phải anh thích em không?”
“Em…”
“Anh mà còn dám khẩu thị tâm phi hỏi đầu óc em có vấn đề hay không, nhất định sẽ không có lần sau, bây giờ em lập tức quay về Los Angeles ăn xin!”
“……” Kỷ Yến Xuyên ngậm miệng lại.
“Anh bắt đầu thích em từ khi nào, tại sao không nói cho em biết?” Tôi kéo kéo hắn, nhớ lại: “Là bởi vì em nướng bánh souffles ăn ngon? hay là bởi vì lúc anh bị giáo viên vu cáo hãm hại trộm đồ, chỉ có em đứng ra thay anh ra mặt?”
Kỷ Yến Xuyên lạnh mặt: “Sao em không đi hỏi Tống Noãn Noãn? Anh thấy em rất thích cô ấy, ba câu không rời cô ấy.”
“Cô ấy quả thật rất thơm, cũng khiến người ta yêu thích…… ha.”
Mặt bị người ta nhéo một cái.
“Được rồi, em không nói cô ấy nữa.” Tôi biến thành nịnh hót: “Anh thơm nhất, anh thơm nhất.”
Hắn càng ôm chặt tôi hơn.
“Hehe.” Tôi miệng lưỡi lắp bắp: “Em không thích cô ấy, em thích anh.”
Kỷ Yến Xuyên bật cười.
Thoáng buông tôi ra, lại bóp cằm, hôn một cái.
Như chuồn chuồn lướt nước.
Sức nóng lan tỏa xong lại đi ngay.
Tai tôi đỏ bừng.
“Toàn thế giới đều biết ông đây thích em, chỉ có em là không biết.” Hắn giống như con chó săn, không có tính nguy hiểm gì, hung dữ nói: “Đóng dấu xong, chính là của anh.”
“Em chạy không thoát đâu, Tô Miên.”
13.
Đúng như tôi đoán.
Năm thứ ba sau khi tôi rời đi, Kỷ Yến Xuyên người đầy mệt mỏi tìm được vị bói thần đoán mệnh kia.
Đại sư xem xong, hỏi hắn: “Cậu tin duyên phận không?”
Kỷ Yến Xuyên lắc đầu.
Đại sư nói: “Vậy thì đúng rồi, cậu là người may mắn, cậu không cần quan tâm đến số phận của bất kỳ ai hết.”
“Tôi đã đánh mất người yêu…”
“Cô ấy không phải người của thế giới này, sẽ không trở về nữa.”
Kỷ Yến Xuyên im lặng thật lâu, khóe môi tái nhợt, nói: “Được.”
Hắn lơ lửng đứng dậy.
Đại sư vội vàng gọi hắn lại: “Nhưng, nếu thêm tiền, vẫn có cách!”
“……”
Vài tháng sau, trong cuộc họp thường niên.
Tôi từ trên trời rơi xuống, xuất hiện bên cạnh hắn.
14.
Trên đường về, bóng đêm như nước chảy.
Tôi nghịch chiếc vòng treo trên tay Kỷ Yến Xuyên, hỏi hắn: “Cho nên, bắt đầu từ ba năm trước, anh đã nói với toàn bộ người trong công ty, em là phu nhân của anh?”
“Ừm.”
“Anh cũng cho họ xem ảnh của em?”
“Ừm.”
“Anh đã sớm phải lòng em, nhưng ngay cả thích cũng không dám nói. Trong cuộc họp thường niên liên hợp nhiều người như vậy, liền gắn cho em cái mác cô gái ngây thơ bị lừa gạt, không muốn thể diện của mình nữa à?”
“……”
Ánh mắt Kỷ Yến Xuyên hơi tối, cúi đầu cắn môi tôi.
Nụ hôn này công thành đoạt đất, vô cùng dài dằng dặc.
Tôi bị hôn thiếu oxy.
Lúc buông ra, tôi thở hồng hộc, đầu óc trống rỗng: “Em… em vừa nói đến đâu rồi nhỉ?”
Ngón cái hắn lau đi vết nước trên môi dưới của tôi, khàn giọng: “Nói, vì sao biến mất suốt ba năm.”
“Ờ… đúng, anh có biết hệ thống không?”
Tôi là một người đã chết.
Trong thế giới ban đầu của tôi, tôi đã chết.
Sau khi chết, bị hệ thống này trói buộc.
Phần thưởng nhiệm vụ là, sống thêm vài năm.
Toàn bộ quá trình Kỷ Yến Xuyên mím môi, im lặng lắng nghe.
Tôi nói xong, tưởng rằng hắn sẽ hỏi: “Trong thời gian công lược anh, có thích anh không?”
Kết quả lại không có.
Hắn im lặng rất lâu, chỉ hỏi: “Ba năm xa nhau, em có khỏe không, bố mẹ em thật sự nợ người ta rất nhiều tiền, chủ nợ có tìm được em không?”
Tôi lắc đầu: “Không có. Em sống…”
Trong đầu hiện lên rất nhiều cơ bụng.
“Cứ, cứ cho là vậy đi.”
Kỷ Yến Xuyên nhìn tôi thật sâu.
Bỗng nhiên nhẹ giọng: “Miên Miên, anh đi Los Angeles tìm em. Không tìm được người nhà em, nhưng tìm được một người thân của em.”
“Hắn không nói ra tung tích của em, bị anh đánh một trận. Hắn liền sửa miệng nói, bố mẹ em nợ quá nhiều tiền đem em bán đến khu đèn đỏ, một lần một trăm đô, hắn cũng đã từng ngủ với em.”
Tôi: “……”
“Anh không tin, chặt đứt hai ngón tay hắn. Sau đó lật qua lật lại khu đèn đỏ một lần, nhưng vẫn không tìm được người.”
“Cũng chính từ lúc đó, anh bắt đầu sử dụng lực lượng ngầm, chưa ai từng thấy của Kỷ thị.”
“Từng bước từng bước, biến thành Kỷ tổng sau này làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mặt.”
Trong lòng tôi chua xót, ôm chặt hắn:
“Hắn lừa anh đó, em không sao. Thế giới của em so với hiện tại không kém nhiều lắm, chỉ là…… Không có anh.”
Kỷ Yến Xuyên bật cười, cúi đầu hôn tôi: “Miên Miên, em thích anh không?”
Tôi chần chờ nửa giây, điên cuồng gật đầu.
Thích lắm.
Từ lúc tôi còn là sinh viên, gặp hắn, đã thích hắn.
Nhưng hắn thuộc về nữ chính.
Tôi cùng hắn đi học, lên lớp, tự học, chơi bóng rổ.
Mỗi lần hắn tới gần tôi, trong lòng đều có một thanh âm đang đếm ngược – –
Hắn lập tức sẽ trở lại bên cạnh nữ chính.
Không tới vài năm nữa, hắn sẽ quên tôi đi.
Bên cạnh hắn sẽ xuất hiện người tốt hơn, không cần trò hề như tôi.
Tôi nghĩ, rồi lại cảm thấy buồn.
Nắm lấy cổ áo Kỷ Yến Xuyên:
“Huhuhu, may mắn Tống Noãn Noãn không thích anh… Cô ấy thật sự là một thiên sứ, Tống Noãn Noãn thật tốt, em yêu Tống Noãn Noãn!”
Kỷ Yến Xuyên: ?
Kỷ Yến Xuyên mỉm cười, một lần nữa cắn môi tôi: “Em nhắc một câu Tống Noãn Noãn nữa thử xem.”
15.
Đêm nay, trở lại biệt thự của hắn… Tôi không ngủ được.
Vằn vặt cả một đêm.
Mỗi lần ngất đi, sẽ bị lây tỉnh.
Lúc trời sắp sáng, tôi không chịu nổi nữa, véo bắp tay Kỷ Yến Xuyên hỏi:
“Có phải anh có bệnh hay không, ngay cả dấm chua của Tống Noãn Noãn cũng ăn?”
“Chúng ta ba năm không gặp, em một câu cũng không hỏi thăm anh, há mồm ngậm miệng chính là Tống Noãn Noãn.” Hắn cười lạnh, rút cà vạt: “Đưa tay ra.”
Tôi không đưa.
Bị nắm eo kéo qua.
“Năm đó ở sân bay, em nói thế nào?”
Kỷ Yến Xuyên chậm rãi, làm bộ nhớ lại: “À, em phải đi mua dâu tây cho anh.”
“……”
“Ba năm rồi, dâu tây ngay cả cái bóng cũng không có.” Hắn cười cười: “Nhưng mà cũng không sao, chúng ta có thể tự mình trồng, đúng không, bé ngoan?”