Rất Vui Vì Gặp Được Người - Chương 3
Đừng tưởng tôi chưa từng đọc truyện nha.
Mỗi lần nam chính làm động tác này, chính là hắn muốn *sắc sắc!
*Cái này ai hiểu thì hiểu nha.*
Một giây sau, hắn dừng lại trước mặt tôi.
Hai tay đặt trên thành ghế, từ trên cao nhìn xuống vô cùng áp lực, gân xanh trên cánh tay nhô lên.
“Bây giờ mới kêu là Kỷ Yến Xuyên à.” Giọng hắn trong trẻo lạnh lùng: “Lúc nãy ở trong hội trường, không phải còn giả vờ không nhận ra anh sao?”
Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn đè xuống.
Tôi cố gắng lùi lại:
“Không…… Không phải giả vờ không nhận ra. Tôi chỉ đi ngang qua, nhìn qua trông anh rất có tiền, tôi không dám nhận.”
“Vậy sao?” Kỷ Yến Xuyên hiển nhiên không tin: “ Không được trốn, Tô Miên.”
Tôi sợ hãi như chim cút: “Ừm..”
“Mấy năm nay, em đi đâu?”
“……”
Đi đâu?
Ba năm trước khi chúng tôi từ tại biệt sân bay, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Sau khi tôi rời đi khỏi thế giới này, Tống Noãn Noãn sẽ hòa tan đi ký ức của Kỷ Yến Xuyên đối với tôi.
Vì vậy, tôi tắm nắng bên bờ biển mỗi ngày, nhảy bungee trong quán bar và chạm vào cơ bụng của các chàng trai.
Nhưng tôi không dám nói.
Tôi ngập ngừng: “Tôi… mỗi ngày đều ở trên con đường liều mạng chân trời góc bể… len lén nhớ anh.”
Kỷ Yến Xuyên dừng một chút.
Hệ thống bỗng nhiên hô to: “Ký chủ! Kỷ Yến Xuyên hắc hóa giá trị giảm xuống một điểm!”
Tôi: “……”
Tôi: “Cậu muốn giết tôi à, vừa mới gọi cậu cậu không ra, giờ mới chịu ló mặt ra à?”
Hệ thống: “Ký chủ hãy tiếp tục cố gắng nha!”
Tôi cũng rất muốn tiếp tục cố gắng, nhưng hiện tại tôi hoàn toàn không hiểu Kỷ Yến Xuyên đang nghĩ gì.
Tôi thử thăm dò, nhỏ giọng hỏi: “Kỷ Yến Xuyên, hiện tại anh có ổn không?”
Yết hầu Kỷ Yến Xuyên trượt lên xuống, ý tứ không rõ: “Ừ.”
“Vậy là tốt rồi, vậy anh có gặp qua Tống Noãn Noãn hay không?”
Kỷ Yến Xuyên: “……”
Hệ thống: “Ký chủ! Kỷ Yến Xuyên lại hắc hóa 10 điểm!”
Tôi: “……!”
Mẹ kiếp, không chơi nữa.
Tôi vội vàng túm lấy tay áo hắn, nước mắt lưng tròng nói lung tung:
“Tống Noãn Noãn là em họ xa của tôi! Lúc trước bố mẹ tôi không phải sau khi phá sản đã xuất ngoại rồi sao… Nhưng cả nhà em họ tôi vẫn còn ở trong nước! Bây giờ tôi đã về nước rồi…tôi chỉ muốn hỏi, anh đã gặp cô ấy chưa…”
Khóe miệng Kỷ Yến Xuyên khẽ nhấc: “Em có biết vị ’em họ’ này của em đã từng làm việc ở công ty của anh không?”
Tôi liên tục gật đầu: “Chính là tôi bảo cô ấy tới, tôi nói với cô ấy anh siêu tốt, đi theo anh, anh nhất định sẽ chăm sóc cô ấy…”
Kỷ Yến Xuyên đột nhiên bóp chặt cổ tôi.
Một chút nhiệt độ cũng không có “Em lặp lại lần nữa?”
“Tôi….. tôi nói anh siêu……a.”
Kỷ Yến Xuyên lại cúi đầu, cắn bả vai tôi.
Đủ rồi!
“Anh là chó biến thành à?”
Kỷ Yến Xuyên hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, cười lạnh: “Có phải chó không em không biết à? Thật là thật vất vả cho em, bốc hơi khỏi thế giới này cũng không quên đưa phụ nữ tới bên cạnh anh.”
Nói xong, hắn buông ghế ra.
Tôi theo bản năng đi theo hắn, đứng dậy.
Vẫn chưa đứng vững.
Trời đất quay cuồng.
Tôi bị hắn giữ chặt eo, giống như một con bạch tuộc, mạnh mẽ khiêng tôi lên trên vai.
Hệ thống trong đầu suýt nữa bị đình công.
Tôi giãy dụa: “Anh làm gì thế?”
“Muốn gặp Tống Noãn Noãn? Vậy phải xem biểu hiện tối nay của em.”
“Biểu hiện…… Biểu hiện?”
“Ngoan chút đi, làm cho anh vui.”
Hắn cười lạnh: “Tâm trạng của anh mà vui, đừng nói tới em họ, mười người đều đưa em đi gặp.”
8.
Trong nguyên tác, nam chính là một tên bệnh kiều.
Khi ở trên, sẽ làm ra rất nhiều hành động mất đi lý trí.
Ví dụ như cà vạt, thắt lưng, còng tay……
Cho nên nữ chính cũng từng chạy trốn.
Mỗi lần bị bắt lại phải đối mặt với sự dữ dội hơn… khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Tôi lấy lại tinh thần, bị Kỷ Yến Xuyên đưa tôi về chỗ ở của hắn.
Biệt thự thật lớn, đèn đuốc sáng trưng, xây ở sườn núi ven biển, chạy cũng không có chỗ chạy.
Hắn không nói một lời đi tắm rửa, tôi nằm ở trên giường thật lớn của hắn, rơi vào trầm tư:
“Biểu hiện mà hắn muốn, chắc không phải là loại biểu hiện mà tôi hiểu chứ?”
Hệ thống: “Tôi nhìn thấy phế liệu trong đầu cô rồi, dù sao cũng không có biện pháp khác, không bằng cô thử một chút?”
“Thử cái rắm, nam chính đối với nữ chính là một lòng kiên định không phải cô ấy là không thể, nếu tôi trốn đi, hắn giết tôi thì làm sao bây giờ!”
“Tôi thấy cô hiện tại không có ý trốn đi, hắn cũng muốn giết cô.”
“……”
“Ký chủ, cô mới nãy ở trên xe cùng Kỷ Yến Xuyên nói cái gì, giá trị hắc hóa của hắn như thế nào vẫn đang tăng?”
“Ể……”
Trên xe, mặt hắn không chút thay đổi bất động, đè tôi, nhưng không nói một lời.
Tôi vẫn luôn suy nghĩ.
Ví dụ:
“Có phải anh cãi nhau với Noãn Noãn không? Con gái quả thật đều thích tức giận, dỗ dành một chút là được rồi.”
“Sao anh không nói lời nào… có phải không biết dỗ dành không?”
“Để tôi dạy anh nha! Trước gọi một câu ngoan ngoãn để tôi nghe một chút!”
Hệ thống: “…….”
Cửa phòng tắm vang lên một tiếng.
Kỷ Yến Xuyên quấn khăn tắm, bóng dáng cao lớn hắt lên cửa kính.
Hệ thống: “Ký chủ, cô tự cầu nhiều phúc đi.”
Tôi la lớn: “Chờ một chút! Cậu đừng đi! Hệ thống!”
Kỷ Yến Xuyên tắt đèn phòng tắm.
Từng bước một, đã đi tới trước mặt tôi.
Tôi nín thở, lùi lại.
Điều nên nói lại nói không nên lời…
Người này dáng người đẹp đến kỳ cục.
Tôi đã sờ qua rất nhiều cơ bụng mỗi cái đều muôn hình muôn vẻ, nhưng có cái nào có thể bằng hắn.
Tóc hắn còn chưa khô, từng giọt từng giọt nước rơi xuống, thuận theo cổ, như có như không chảy vào tuyến nhân ngư.
Mặt không chút thay đổi ngồi xuống bên giường, tiện tay ném tới một cái máy sấy tóc: “Sấy tóc.”
Hắn là chó à?
Tôi ngồi dậy, bật máy sấy tóc lên.
Thổi hai cái, có chút với không tới đỉnh đầu: “Anh cúi đầu xuống đi.”
Kỷ Yến Xuyên không nói gì, phối hợp cúi đầu.
Tôi: “Thấp thêm chút nữa.”
Hắn lại thấp xuống.
Tôi: “Vẫn là với không tới, nếu không anh nằm sấp…” Trên mặt đất đi.
Bốn chữ sau không ra khỏi miệng.
Kỷ Yến Xuyên đột nhiên vươn tay ôm lấy tôi.
“Tô Miên.” Hắn cắn răng “Tại sao lại rời khỏi anh?”
Tại sao?
Bởi vì tôi không phải nữ chính, tôi không nên ở cùng với hắn.
Tôi đập cho nát luôn: “Bởi vì tôi không thích anh.”
Đợi hai giây, không nghe thấy âm thanh hệ thống.
Kỳ lạ?
Cái này sẽ không làm tăng giá trị hắc hóa của hắn chứ?
Kỷ Yến Xuyên im lặng nằm trên vai tôi, không lên tiếng.
Tôi thử, lại nói: “Bởi vì tôi không có tiền, tôi không xứng với anh.”
Hệ thống vẫn im lặng.
Được lắm.
Tôi lớn tiếng: “Bởi vì Tống Noãn Noãn!”
Hệ thống: “Ký chủ! Giá trị hắc hóa của nam chính lại bắt đầu tăng vọt!”
Tôi: ???
Không phải chứ, cho nên thứ làm cho giá trị hắc hóa của hắn tăng lên chính là Tống Noãn Noãn?!
9
Đêm nay, đến cuối cùng, Kỷ Yến Xuyên cái gì cũng không làm.
Hắn không để tôi sấy tóc nữa.
Im lặng ôm eo tôi, ngủ một đêm.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, bên giường đã không còn ai.
Đi xuống cầu thang, các cô hầu gái nhìn thấy tôi và nhẹ nhàng chào hỏi:
“Phu nhân buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ngủ ngon không?”
Một dấu chấm hỏi khổng lồ xuất hiện trên đầu tôi.
Phu nhân, là kêu tôi à?
Tôi: “Các người nhầm rồi sao? Đừng gọi bậy.”
Người giúp việc: “Vâng, phu nhân, bữa sáng cô muốn ăn gì?”
Tôi: “…… Tôm hùm, cua và sao biển phương Đông.”
Nửa giờ sau, tôi ngồi ở nhà hàng, gạch cua chất đống.
Đến con thứ năm, Kỷ Yến Xuyên đã trở về.
Tôi suy nghĩ một đêm cũng không nghĩ thông suốt, nữ chính vì cái gì lại làm cho giá trị hắc hóa của nam chính tăng vọt.
Cho nên tôi cũng không quá muốn nói chuyện với hắn.
Tôi không nhúc nhích.
Kỷ Yến Xuyên cởi áo vest, đi thẳng về phía tôi: “Tô Miên.”
Tôi: “Hả?”
“Thay quần áo, buổi chiều theo anh đi tham gia hôn lễ.”
“Anh đã lăn lộn trở thành tổng giám đốc rồi, ngay cả người cùng anh tham gia hôn lễ cũng không tìm được sao, muốn tôi đi chung?”
Dù sao nói lung tung cũng sẽ không làm cho hắn hắc hóa.
Tôi bắt đầu ăn nói bậy bạ.
“Đúng.” Kỷ Yến Xuyên cười lạnh: “Người anh thích chướng mắt anh, em có đi hay không? Không đi đánh gãy chân.”
Tôi: “……”
Tôi sợ hãi như chó.
Ngoan ngoãn thay bộ lễ phục màu trắng lộ vai.
Chạng vạng tối, cùng hắn đến bữa tiệc, tôi hạ cửa sổ xe thể thao xuống.
Mặt trời lặn rất đẹp, gió biển ẩm ướt, tóc tôi bị thổi bay, tỏa sáng trong gió.
Không thấy ánh mắt Kỷ Yến Xuyên đang theo dõi tôi phía sau.
Hệ thống đột nhiên nhắc nhở:
“Ký chủ, giá trị hắc hóa của nam chính giảm xuống rồi.”
Tôi không quan tâm:
“Lại giảm đi một chút? Mỗi lần tăng lên là mấy chục mấy trăm, giảm một lần hai điểm có ích lợi gì chứ?”
“Không phải, từ khi cô thay quần áo xong, vẫn luôn giảm.”