Rất Vui Vì Gặp Được Người - Chương 1
1.
Tôi nhắm mắt lại, mở ra.
Nhắm lại, mở ra lần nữa.
Nhiều lần xác nhận, trước mắt vẫn là Bắc Thành quen thuộc.
Những chiếc xe sang trọng chở đầy mỹ nhân trước cửa khách sạn năm sao nối liền không dứt, ánh đèn flash nhấp nháy nhấp nháy, mọi thứ đều đang chuẩn bị cho buổi họp thường niên sắp bắt đầu vào đêm nay của Kỷ thị.
Tôi: “……”
Tôi thật sự đã trở lại.
Chết tiệt.
Tôi ngồi xổm trong góc bất động.
Hệ thống thúc giục:
“Mau đi tìm nam chính đi, ký chủ, cô ngồi xổm ở đó làm gì, ấp trứng à?”
Hệ thống vừa mở miệng, tôi lập tức nổ tung:
“Ấp trứng? Tôi ấp cậu luôn bây giờ, không phải đã nói sau khi nhiệm vụ hoàn thành tất cả mọi chuyện sẽ không còn liên quan tới tôi nữa, cái này làm sao lại trở về rồi? Ba năm trước vì chia tay thiếu chút nữa không có mặt mũi gặp Kỷ Yến Xuyên rồi, cậu còn bảo tôi đi tìm hắn, sao cậu không để cho tôi chết luôn đi?”
“Có thể trách ai đây? Cô bỏ đi ba năm Kỷ Yến Xuyên đã phát điên rồi! Không gọi cô về thì gọi ai về đây! Nếu cô không nghĩ được cách, đừng nói nữ chính, thế giới này đều sẽ bị hắn hủy diệt!”
“……”
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời.
Mấy năm trước, tôi nhận được một nhiệm vụ, xuyên vào một cuốn truyện cứu rỗi, chữa khỏi bệnh điên cho nam chính.
Dạy dỗ nam chính cho tốt, trả lại cho nữ chính, sau đó sẽ không phải là chuyện của tôi nữa.
Kết quả không nghĩ tới, tôi mới vừa đi ba năm, hắn lại hắc hóa rồi.
Vẫn là loại hở một chút là hủy diệt thế giới.
Vì thế, hệ thống lại gọi tôi trở về.
Tôi ngồi xổm ngẩn người, hệ thống thét chói tai:
“Ký chủ cô mau nhìn kìa, mục tiêu nhân vật đã xuất hiện!”
Tôi ngẩng đầu, dưới ánh sao lấp lánh, ánh đèn flash đuổi theo giống như nước chảy, một đường đuổi tới cửa.
Tài xế đeo găng tay trắng hỗ trợ mở cửa xe, người đàn ông xuống xe trên mặt không có biểu cảm gì, dáng người cao lớn, bộ âu phục màu xám chì phẳng phiu, khí thế rất đầy đủ.
Hắn một mạch đi vào trong sân, thư ký nơm nớp lo sợ đi theo phía sau.
Tôi nín thở.
Kỷ Yến Xuyên.
Ba năm không gặp, hắn nhìn trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng khí chất xung quanh lại càng lạnh hơn.
Xung quanh có người nhỏ giọng thảo luận:
“Ngài ấy chẳng phải là chủ nhân hiện tại của Kỷ gia sao? Trời ơi, ngài ấy lớn lên như thế này, sao không đi làm người mẫu nam chứ?”
“Cô đừng nói bừa, ngài ấy vốn là con riêng, nghe nói dựa vào rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, giết rất nhiều quản lý cấp cao của Tế Thiên, mới ngồi lên được vị trí hiện tại… Làm người mẫu nam cái rắm.”
……
Tôi cẩn thận nép người sang bên cạnh.
Một giây sau, một ánh mắt nóng rực lướt qua đám người, rơi vào trên người tôi.
Kỷ Yến Xuyên quay đầu lại, sắc bén nhìn tôi.
Thư ký hỏi: “Sao vậy tổng giám đốc Kỷ?”
Tôi căng thẳng nuốt nước miếng, cúi đầu.
Kỷ Yến Xuyên dừng lại vài giây, mím môi: “Không có gì.”
Sau đó, sải đôi chân dài, không quay đầu đi thẳng vào phòng tiệc.
Hệ thống mắng tôi:
“Kẻ thua cuộc! Cô bây giờ còn không lên nhận mặt đi, còn muốn chờ tới khi nào!”
Tôi sờ sờ mũi:
“Chờ một chút đi, hắn bây giờ nhìn rất hung dữ…… có khi nào hắn sẽ đánh tôi không?”
So với ba năm trước, lúc tôi rời khỏi thế giới này…… còn hung dữ hơn.
Ba năm trước, nữ chính sắp giải thoát, nhiệm vụ của tôi hoàn thành, có thể rời đi.
Hệ thống vì để cho tôi trốn thoát, đã làm giả thân phận, lý do rời đi cũng là giả.
Nói là bố mẹ tôi phá sản, phải ra nước ngoài tránh gió.
Đến sân bay, Kỷ Yến Xuyên không cho tôi đi, cũng chỉ kéo tay tôi, đỏ mắt hỏi đi hỏi lại:
“Bố mẹ em… nợ người ta bao nhiêu tiền?”
Tôi thật sự trốn không thoát, còn ôm hắn một cái.
Lừa hắn: “Anh coi như em đi xa nhà, đi mua dâu tây cho anh, được không?”
Khi đó, hắn cũng không điên mà.
Bây giờ làm sao lại…
Động một chút là đằng đằng sát khí vậy à?
2.
Như hai người qua đường nói.
Kỷ Yến Xuyên – – nam chính của câu chuyện này.
Là một đứa con riêng của gia đình giàu có.
Bố của hắn là quan chức nổi tiếng ở Bắc Thành, bởi vì một lần có tình cảm không đứng đắn, có con với thư ký.
Thư ký cũng không muốn ông chịu trách nhiệm, dứt khoát từ chức, ôm bụng bầu cao chạy xa bay.
Ở quê sinh ra Kỷ Yến Xuyên.
Nhưng không bao lâu, vị thư ký này vì bệnh mà qua đời, thân thế của Kỷ Yến Xuyên cũng theo đó được công khai cho mọi người.
Hắn phải quay về Bắc Thành để tìm bố.
Thế là được nhận trở về gia đình hào môn.
– – Tôi suy nghĩ, đây không phải là phiên bản nữ của Hạ Tử Vy sao.
*Trong bộ phim và tiểu thuyết cùng tên Hoàn Châu Cách Cách Hạ Tử Vy (夏紫薇) – một thiếu nữ lên Bắc Kinh tìm cha. Sau khi dò hỏi, Tiểu Yến Tử biết được Tử Vy thật là con gái Hoàng đế Càn Long đang trị vì, như vậy Tử Vy chính là một công chúa triều Thanh.
Nhưng hắn lại không sống tốt như Hạ Tử Vy.
Bởi vì toàn bộ Kỷ gia, không có người nào muốn gặp hắn.
Những kẻ thân thích không cho hắn lên bàn ăn cơm, anh em trong nhà cũng xa lánh hắn khi dễ hắn, ngay cả bảo mẫu cũng có thể mắng hai câu, để cho hắn cùng chó tranh nhau ăn.
Cho nên khi tôi xuyên vào, đúng lúc gặp được, hắn đang…
Ayda, bị năm anh em họ hàng của hắn đè ở trong góc đánh đập.
Tôi dùng một quả pháo khổng lồ dọa đám trẻ con kia chạy mất, kéo Kỷ Yến Xuyên từ trong tuyết lên, hỏi hắn:
“Cậu ngã có đau không?”
Trên mặt Kỷ Yến Xuyên vết sẹo mới chồng lên vết sẹo cũ, trong tay nắm chặt tuyết, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm tuyết, không nói lời nào.
Khi đó hắn cũng mới mười mấy tuổi.
Mùa đông khắc nghiệt, áo lông bị nước thấm ướt đẫm, trong cổ tất cả đều là tuyết lạnh như băng.
Nhưng hắn bình tĩnh đến kỳ cục.
Tôi suy nghĩ một chút, nói:
“Tôi vừa mới dọn tới, ở ngay sát vách cậu. Bố mẹ tôi và bố cậu là bạn hợp tác làm ăn, cậu có muốn đến nhà tôi thay quần áo không?”
Không biết là nghe được từ mấu chốt nào.
Kỷ Yến Xuyên không nhanh không chậm, rốt cục cũng chịu quay lại nhìn tôi.
Ánh mắt chạm vào nhau, ánh mắt hắn âm u lạnh lẽo, giống như đao giấu trong bóng tối.
Tôi hơi sửng sốt, bất giác buông tay.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, nói:
“Cút.”
3.
Tôi bắt đầu một chặng đường dài.
Tên nhóc Kỷ Yến Xuyên này, thành thật mà nói, cũng không phải dễ chinh phục.
Để tiếp cận hắn, tôi chuyển đến trường học của hắn, học cùng lớp với hắn.
Lúc đó tôi mới phát hiện, bộ dáng yếu đuối, dễ bắt nạt của hắn trước mặt người nhà… có một nửa là giả vờ.
Sự thật là, thành tích của hắn rất tốt, đánh nhau vô cùng lợi hại. Hắn có thể chỉ bằng một lời nói thôi đã lôi kéo được vô số đàn em, cũng có thể đem những người kiếm chuyện ở cửa đánh đến phục.
Tôi rất vui mừng: “Rất tốt, cậu rất biết tự bảo vệ mình.”
Hệ thống mắng tôi: “Tốt cái rắm, qua vài năm nữa, hắn sẽ giết người.”
Ồ, phải rồi.
Nhiệm vụ của tôi là ngăn chặn hắn hình thành một nhân cách chống đối xã hội.
Tôi bắt đầu cảm hóa hắn.
Thầy giáo lập tổ hỗ trợ nhau học tập, hắn chỉ có một mình, tôi lập tức chạy tới kéo tay hắn nói:
“Tôi có thể cùng cậu lập một tổ! Bạn học Kỷ!”
Lúc tham gia chuyến dã ngoại mùa xuân giáo viên bảo mọi người không nên hành động một mình, hắn lại một mình, tôi vẫn lập tức chạy tới:
“Chúng ta cùng nhau đi đi, bạn học Kỷ, tôi có thể đánh nhau với kangaroo, đưa theo tôi không thiệt thòi đâu!”
Kỷ Yến Xuyên lúc đầu không để ý tới tôi, sau đó thấy phiền, sẽ tặng tôi một ít chữ.
Ví dụ:
“Cút.”
“Đừng đi theo tôi.”
“Muốn chơi thì tự chơi.”
Tôi không quá để ý, một ngày hai ngày không cảm hóa được hắn, không sao cả.
Dù sao thời gian còn nhiều.
Khoảng thời gian hắn đoạt lại Kỷ thị, gặp được nữ chính, hoàn toàn hắc hóa, còn rất lâu.
Tôi có rất nhiều thời gian.
Cho nên về sau, đông qua hè lại, nhiều năm như vậy.
Tôi giống như cái đuôi, cứ đi theo hắn.