Ranh Giới - Chương 4
11
Sau khi thuốc mê dần vơi bớt, tôi không biết cái gì khác nữa.
Cho nên, tôi cũng không biết rằng tôi vừa trải qua một lần sinh tử.
……
“Bệnh nhân xuất huyết nhiều không ngừng được, người nhà bệnh nhân đâu? Cần lập tức ký tên.”
Lúc bác sĩ lao ra khỏi phòng phẫu thuật, Thôi Nam Húc mơ màng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tài liệu bị nhét vào tay cậu ta.
Nhưng cậu ta không thể chứng minh quan hệ với tôi.
“Để trống trước được không? Ba mẹ cô ấy không ở đây, ông xã… còn đang bận.”
“Nói đùa cái gì vậy, bệnh viện có quy định riêng, cậu mau gọi điện thoại cho chồng cô ấy đi!”
Bác sĩ vô cùng sốt ruột.
Thôi Nam Húc như vừa tỉnh mộng, điên cuồng gọi điện thoại cho Hàn Thành.
Một, hai, ba… mười ba, ba mươi ba, năm mươi ba…
Không trả lời.
Thậm chí, đến lần thứ năm mươi ba, điện thoại trực tiếp bị cúp.
Thôi Nam Húc sốt ruột đến hoảng hốt, cuối cùng trực tiếp sụp đổ: “Mau nghe điện thoại đi!”
Cậu ta gào thét trong hành lang bệnh viện.
Nhân viên y tế và bệnh nhân vây xem nhao nhao dừng chân, nhìn một màn này, không khỏi xúc động.
Có người giúp đỡ mắng hắn là đồ cặn bã, có người giúp đỡ giải quyết vấn đề.
Về sau không biết là ai nói một câu: “Tìm không thấy người thì thử tìm người có thể tìm được hắn đi.”
Thôi Nam Húc dùng điện thoại di động của tôi, bấm một số khác.
12
Mười lăm phút sau, Hàn Thành chạy tới.
Đi theo phía sau hắn, còn có ba mẹ chồng tôi.
Lúc Hàn Thành tới, cả người đều là bánh ngọt và bơ, cà vạt lỏng lẻo treo ở trên cổ, cổ áo mở rộng, tóc còn ướt đẫm.
Những thứ này đều là thứ tôi nghe Thôi Nam Húc nói sau khi tỉnh lại.
“Vách tử cung của cậu vốn mỏng, tạo thành xuất huyết nhiều, cũng may là cấp cứu kịp thời, cuối cùng vẫn giữ được tử cung…”
Thôi Nam Húc cảm thán vận may của tôi.
Ngược lại, thần sắc tôi nhàn nhạt, hỏi: “Hàn Thành còn quỳ ở bên ngoài sao?”
Lần này Hàn Thành quỳ gối trước cửa phòng bệnh, không ai cầu xin.
Ba mẹ chồng tự biết mình đuối lý.
Sau khi phẫu thuật, mẹ chồng trấn an tôi một lúc lâu.
Trước khi đi, còn lưu luyến không rời nắm tay tôi: “Âm Âm gả tới đây mấy năm nay, ủy khuất cho con rồi… Đứa con trai này của mẹ… không thể cứu được nữa…”
“Con muốn ly hôn thì ba mẹ sẽ không khuyên thêm nữa, tất cả đều dựa theo tâm ý của con.”
Hoàn hồn, tôi đón nhận ánh mắt phức tạp của Thôi Nam Húc, thần sắc bình tĩnh:
“Đỡ tớ đi ra ngoài.”
Thôi Nam Húc muốn khuyên tôi.
Thế nhưng cậu ta không lay chuyển được.
Chỉ có thể đỡ tôi trên xe lăn đẩy ra cửa.
Trên hành lang phòng bệnh, Hàn Thành quỳ thẳng tắp, trên người vẫn là âu phục nhăn nhúm ban ngày, trên xương gò má còn có một chỗ xanh tím.
Là Thôi Nam Húc đánh.
Trước mắt bao người, Hàn Thành không có đánh trả.
Mà hiện tại người đến người đi, Hàn Thành trước sau như một không thích bị vây xem nhưng thủy chung không dời một bước.
Nhìn thấy tôi, khuôn mặt hắn thể hiện rõ sự đau đớn và buồn bã.
Chỉ là không đợi hắn mở miệng, tôi đã ném một phần văn kiện qua:
“Anh thua rồi.”
Ba chữ lời ít ý nhiều khiến sắc mặt Hàn Thành đột nhiên thay đổi.
Hành lang ồn ào, nhiều tiếng nghị luận của quần chúng vây xem, thế nhưng đều không che được tiếng thở hổn hển của hắn.
Hắn không nhìn tập văn kiện trên mặt đất, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Hắn thông minh, rất nhanh liền phát hiện ra được việc không thích hợp:
“Em cố ý chọn ngày hôm nay là để cho anh lựa chọn… để cho anh hối hận…”
Hắn càng nói càng thống khổ, cuối cùng, hung hăng đấm mặt mình một cái.
Mà tôi trợn trắng mắt:
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, bất luận anh lựa chọn thế nào, tôi cũng không cần đứa nhỏ này.”
Tôi không có khí lực, tựa vào tường, nói trúng tim đen của hắn: “Tôi cũng rất rõ ràng, anh không làm được.”
Cho dù chuyện này rất đơn giản.
Chỉ là một tháng không liên lạc với Khương Mẫn.
Nhưng mà, chuyện đơn giản như vậy.
Hàn Thành không làm được:
“Lúc học tiểu học Khương Mẫn đã cứu mạng bọn anh… Cho nên, bọn anh đáp ứng cô ấy, sinh nhật nhất định sẽ tề tựu…”
Lúc đám bạn Hàn Thành lên lớp ba, cả nhóm quyết định phiêu lưu một phen.
Tìm một cái container ngủ cả đêm.
Kết quả sang ngày hôm sau, lúc bọn họ tỉnh lại đã ở độ cao vạn mét, lung lay sắp đổ.
Cũng may, Khương Mẫn len lén đi theo phía sau bọn họ kịp thời phát hiện, cứu mạng bọn họ.
Kể từ đó, Khang Mẫn được bọn họ yêu chiều như em gái.
Hoàn toàn xứng đáng.
Nhưng bọn họ yêu thích là chuyện của bọn họ.
13
Hàn Thành đồng ý ly hôn.
Làm xong tất cả thủ tục.
Rất nhanh, một tháng bình tĩnh trôi qua.
Hai chúng tôi từ cục dân chính đi ra, vẻ mặt hắn buồn bã giống như đưa tang.
Hắn chưa từ bỏ ý định, cầu xin tôi cho hắn một cơ hội nữa.
Hắn nói muốn chuộc tội.
Hắn nói hắn còn yêu tôi.
Thân hình cao lớn của hắn cơ hồ muốn đè nát thắt lưng.
Ngay từ lúc khẩn cầu đến cuối cùng, là hắn dây dưa quấn quít chặt lấy tôi.
Trong lúc lôi kéo, không ai trong số chúng tôi chú ý tới rằng tôi và hắn đã ra đường cái.
Càng không chú ý tới có một chiếc BMW màu đỏ vọt về phía tôi…
“Kít…”
Tất cả đều xảy ra quá nhanh.
Chờ tôi phản ứng lại, Hàn Thành đã bị đụng bay ra ngoài trước mặt tôi.
Giống như là động tác quay chậm của phim.
Trước khi bay ra ngoài, câu cuối cùng hắn nói với tôi là:
“Thật xin lỗi.”
Một khắc kia, trái tim tôi nghẹn lại.
Nương theo vật nặng rơi xuống đất, mới kịp phản ứng lại…
Tôi vội vã chạy qua.
Mà lúc này, Khương Mẫn từ ghế lái vọt ra, thấy người bị đụng bay chính là Hàn Thành, cô ta lại điên cuồng rít gào.
Cô ta kêu gào muốn tôi chết đi, cầm con dao lao về phía tôi.
Thế nhưng rất nhanh, cô ta đã bị cảnh sát tuần tra bắt được, đoạt lấy con dao…
“Lục Âm Bạch, tại sao mày không chết đi, nếu không vì mày thì sao bọn họ lại phân rõ giới hạn với tao được!”
“Tất cả là vì mày, con khốn!”
“Tao muốn giết mày!”
Khương Mẫn điên rồi.
Bởi vì ngày phẫu thuật, ba mẹ chồng tôi thấy được Khương Mẫn đã làm trò gì với đám người Hàn Thành kia nên càng nổi giận, lập tức phong sát Khương gia.
Khương gia muốn bình ổn cơn giận của nhiều người, quyết định hy sinh Khương Mẫn, đưa cô ta ra nước ngoài, cả đời không được trở về nước nữa.
Mà các vị thiếu gia khác vốn coi cô ta như linh vật, khi chân chính chạm đến lợi ích của mình, bọn họ lập tức phân rõ giới hạn với cô ta.
Đối với Khương Mẫn mà nói, đây chính là thời khắc tối tăm nhất.
Mà cô ta cho rằng kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này là tôi.
Tôi chết đi thì mọi thứ có thể trở lại như cũ.
Tôi nghe xong chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.
14
Hàn Thành nhặt về một mạng.
Nhưng bị liệt nửa người.
Khương Mẫn không bị kết án tử hình nhưng bị kết tội cố ý đả thương người, bị kết án tù không có thời hạn thả ra ngoài.
Nghe nói ở trong tù, không biết vì nguyên nhân gì mà cô ta bị hủy dung.
Sau khi Hàn Thành xảy ra chuyện.
Rất nhiều người tìm tôi.
Ba mẹ hắn, bạn hắn, ba mẹ tôi…
Ba mẹ hắn cầu xin tôi đừng bỏ Hàn Thành vào lúc này vì tình cảm vợ chồng bao năm.
Bạn bè của hắn hy vọng tôi nể tình hắn cứu tôi một mạng, cùng Hàn Thành vượt qua cửa ải khó khăn này.
Ba mẹ tôi thì hy vọng tôi nhanh chóng về nhà, đừng ở lại chỗ này tự tìm phiền toái.
Cuối cùng, tôi đi thăm Hàn Thành.
Người đàn ông kiêu hãnh ngày xưa.
Hiện giờ nằm trên giường bệnh, ăn uống vệ sinh đều cần người hầu hạ.
Hắn không nói.
Chỉ là khi nhìn tôi, trong mắt tràn ngập sự hối hận.
Tôi cảm ơn hắn.
Chính hắn đã cứu mạng tôi:
“Anh biết anh không có tư cách cầu xin em ở lại.”
Hàn Thành nghẹn ngào mở miệng, giọng nói khàn khàn bi thương: “Hiện tại hết thảy đều là do anh gieo gió gặt bão, là báo ứng của anh…”
“Bác sĩ không nói rằng anh đã hết hy vọng, anh tích cực phối hợp trị liệu thì anh vẫn còn có cơ hội đứng lên.”
Tôi nói.
Hàn Thành nghe vậy càng thêm kích động, chờ mong nhìn tôi, thấp thỏm lại cẩn thận nói: “Cho nên em nguyện ý…”
“Tôi đã chuẩn bị về quê rồi.”
“Anh biết mà, tôi là con một, nếu không phải vì anh thì sau khi tốt nghiệp, tôi phải về quê phát triển.”
Ngữ khí không nhanh không chậm.
Trong nháy mắt đó, tôi nhìn thấy sắc mặt Hàn Thành ảm đạm hẳn đi, giống như là hoa hướng dương mất đi ánh mặt trời, hốc mắt đỏ ửng, nụ cười chua xót lại tự giễu.
“Anh biết ngay mà, loại người tàn phế như anh nên thối rữa trong bùn cả đời này…”
“Hàn Thành, chúng ta đều có cuộc sống riêng của mình… Anh không thể ảnh hưởng đến tôi và cũng không nên bị tôi ảnh hưởng.”
Tôi cắt ngang lời than phiền của hắn.
Có lẽ là ánh mắt quá sắc bén, đánh thẳng vào tim hắn.
Phòng bệnh yên tĩnh đến mức kim rơi có thể nghe thấy.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên thấu qua thủy tinh chiếu lên người tôi, giống như phủ thêm một tầng ánh sáng.
15
Tôi về quê.
Thời gian dần trôi.
Có thể nghe được tin tức của Hàn Thành.
Hàn Thành dùng hai năm mới đứng lên được, chỉ là vì bệnh tình nên công ty không thể phát triển được nữa, cuối cùng chỉ có thể phá sản.
Lại là một năm mới tới.
Thôi Nam Húc gửi tin nhắn cho tôi:
[Chúc mừng năm mới.]
Tôi nhận được tin nhắn, đang giúp ba mẹ làm sủi cảo. Tôi xoa xoa bột mì trên tay, nhìn cậu ta gửi tới bức ảnh cậu ta ngồi ở ban công tự sướng, nhịn không được trêu chọc:
[Lại đón năm mới một mình à? Không đến nhà ba mẹ tớ sao? Tớ sẽ miễn cưỡng nhận cậu ở lại đây vài ngày đó.]
Rất nhanh, đầu kia đã trả lời tin nhắn:
[Không được, cô ấy sẽ không vui.]
Ý cậu ta là mối tình đầu đã qua đời nhiều năm.
Tôi nhướng mày, tiếp tục trả lời:
[Không tồi, nhiều năm như vậy mà cậu vẫn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc riêng.]
[Đương nhiên, chị em cũng phải có ranh giới rõ ràng chứ.]
Tôi cười.
Nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi, cảnh sắc rất đẹp…
(Hoàn toàn văn)