Ranh Giới - Chương 3
8
Hàn Thành không đồng ý ly hôn.
Thậm chí còn chạy tới chỗ ba mẹ tôi.
Hình tượng Hàn Thành ở chỗ ba mẹ tôi rất tốt.
Trình độ học vấn cao, bộ dáng đẹp trai, ba mẹ lại là thành phần trí thức, vừa tốt nghiệp liền sáng lập công ty của riêng mình, lúc kết hôn còn có đủ thành ý.
Cho nên, bọn họ giúp đỡ Hàn Thành khuyên tôi.
Chỉ là không khuyên được mấy ngày, gió liền xoay chuyển.
Bởi vì Hàn Thành nổi danh khắp nơi.
Chuyện ở quán bar không biết bị ai quay video đăng lên mạng.
Lần này, toàn bộ cõi mạng đều biết Khương Mẫn đút rượu cho người đã có vợ, bị vợ cả điên cuồng tát một cái…
Dư luận nghiêng hẳn về một bên.
Toàn bộ đều mắng Khương Mẫn cùng Hàn Thành:
[Quá đê tiện! Biết rõ người ta có vợ còn bám lấy làm gì?]
[Không phải biết người ta có vợ còn bám lấy mà là ai đi nữa thì cô ta cũng có thể bám lấy, mấy người không thấy nội y của cô ta còn treo trên cổ người bên cạnh à.]
[Đậu má! Đây là xe buýt ư?]
[Ghê tởm thật, nhiều người như vậy cũng không sợ nhiễm bệnh sao.]
Ngay từ đầu, Khương Mẫn còn phản kháng với cư dân mạng, nói bọn họ nghĩ xấu nên nhìn ai cũng bẩn thỉu, giữa bọn họ chỉ là tình bạn thuần khiết nam nữ cùng nhau lớn lên.
Nhưng cư dân mạng không nể mặt chút nào.
Bắt đầu điên cuồng đào bới tin tức của cô ta, đủ các loại tài khoản.
Kết quả càng bới càng nhiều.
Cô ta mặc quần áo của con trai, ngủ trên giường của con trai, uống cùng một ly trà sữa, cùng ăn một ly kem, mười ngón tay siết chặt.
Quá phận nhất là lần cô ta quấn khăn tắm trộm vào phòng riêng cùng đám anh em, cùng ngâm mình với ‘đám anh em’.
Những thứ này đều được cô ta ghi chép lại hằng ngày, giữa những hàng chữ trong status lộ ra sự đắc ý.
Khương Mẫn nổi tiếng, Hàn Thành nổi tiếng theo.
Những người trong khu đại viện đó cũng nổi tiếng.
Bạn gái của bọn họ lập tức chia tay, độc thân cũng không có cơ hội được hẹn hò với người khác.
Cư dân mạng gọi họ là Bạch Tuyết và bảy chú lùn.
Cư dân mạng nói đây là lần công chúa Bạch Tuyết bị bôi nhọ thảm hại nhất.
Tôi nhìn tất cả những thứ này, trong lòng có chút sảng khoái.
Khương Mẫn giống như một khối u ác tính trong mối quan hệ giữa tôi và Hàn Thành, càng kéo dài càng lớn.
Tôi nghĩ biện pháp cắt bỏ, Hàn Thành lại thủy chung không thèm để ý tới.
Hiện tại, khối u ác tính đã cắn trả, tôi lại sớm rút ra…
……
Đề tài nổi lên vài ngày, sau đó dư luận vẫn bị đè xuống.
Đám người Hàn Thành kia đều là công tử có tiền có quyền, quen biết đủ loại người, thế nên chỉ trong một đêm, những bình luận tiêu cực đã bị xóa sạch sẽ.
Tài khoản của Khương Mẫn cũng hoàn toàn bị xóa sạch.
Lại không tới mấy ngày.
Ba mẹ Hàn Thành tới tìm tôi.
Bọn họ cầu xin tôi đi xem Hàn Thành.
Hắn uống rượu đến hộc máu.
Chờ đến lúc phát hiện đưa tới bệnh viện đã hôn mê sâu, cấp cứu một đêm mới nhặt về một mạng. Hắn nằm ở trên giường bệnh, không ngừng nỉ non tên của tôi:
“Mẹ biết lần này là Thành Thành không đúng, nhưng nể tình vợ chồng nhiều năm, con đi nhìn thằng bé một lần đi. Âm Âm, coi như ba mẹ cầu xin con…”
Tôi đành phải đến bệnh viện.
Hàn Thành gầy đi rất nhiều.
Quần áo bệnh nhân rộng thùng thình trùm lên người hắn, trống rỗng, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, chỉ khi nhìn thấy tôi, trên khuôn mặt thất hồn lạc phách kia mới có một tia hào quang.
Tôi đi tới, ngăn cản hắn giãy dụa đứng dậy:
“Khi nào thì xuất viện?”
Tôi hỏi.
Ánh mắt Hàn Thành sáng ngời, khó khăn mở miệng.
“Tuần sau. Âm Âm, có phải em nguyện ý tha thứ cho anh rồi phải không, anh xin cam đoan, chỉ cần em cho anh một cơ hội, anh tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm lúc trước, cam đoan bảo trì khoảng cách với Khương Mẫn…’
“Chờ anh xuất viện, chúng ta sẽ làm thủ tục ly hôn.”
Tôi phá vỡ ảo tưởng của hắn.
Nhìn ngũ quan Hàn Thành thống khổ đến gần như vặn vẹo, giọt mồ hôi lớn trên trán chảy dọc theo huyệt Thái Dương, giọng nói khàn khàn giống như là cát đổ:
“Âm Âm, anh không có ngoại tình. Em biết mà, đó chỉ là trò đùa mà thôi, em không thích thì anh cam đoan về sau sẽ phân rõ giới hạn với bọn họ!”
“Âm Âm, anh cầu xin em, đừng rời khỏi anh…”
Hàn Thành thấy tôi bất vi sở động, dứt khoát lăn xuống giường, quỳ gối trước mặt tôi.
Tới nỗi đổ bình truyền nước, rầm một cái rơi lả tả đầy đất, ngay cả dấu kim cũng bị lệch, cắt rách mu bàn tay, máu tươi bắn tung tóe…
Rất chật vật, rất thảm thiết.
Có lúc nào Hàn Thành phải khổ sở như vậy.
Gia cảnh hắn rất tốt, dáng dấp rất tốt.
Cho tới nay, đều là nữ sinh vây quanh hắn.
Kiêu ngạo như hắn, khi nào sẽ vẫy đuôi cầu xin phụ nữ thương xót mình chứ?
Đáng lẽ tôi phải cảm động.
Nhưng tôi thì không.
Tôi chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống, ngay cả dự định khom lưng đỡ cũng không có, lắc đầu cự tuyệt:
“Không được.”
Sự lạnh lùng của tôi đã khiến Hàn Thành chịu tổn thương.
Tôi có thể cảm nhận được sự thống khổ tuyệt vọng của hắn, thậm chí còn có một chút không hiểu.
“Rõ ràng là Khương Mẫn chủ động quyến rũ bọn anh mà, mặc dù anh không cự tuyệt nhưng anh cũng không làm loại chuyện đó!”
Hắn sụp đổ rống to.
Tựa hồ đã chạm vào miệng vết thương, thắt lưng chảy ra máu, màu đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình.
Động tĩnh lớn khiến ba mẹ hai bên đều chạy tới.
Thấy cảnh này.
Khung cảnh càng thêm hỗn loạn.
……
“Âm Âm, Hàn Thành đã phạm sai lầm nhưng đầu sỏ gây tội là Khương Mẫn, Hàn Thành chỉ coi Khương Mẫn là em gái, nó cũng bị lừa mà…”
“Tục ngữ nói, trăm năm tu hành mới được ngồi chung thuyền, ngàn năm tu luyện mới được chung chăn gối, con và Hàn Thành đã ở bên nhau bao lâu, giờ nhất định phải đi đến bước này sao?”
“Ba cam đoan, chỉ cần con không ly hôn với Hàn Thành, từ nay về sau, nhà ở hay xe cộ, công ty cùng tiền gửi ngân hàng, toàn bộ đều do con quản lý. Nếu Hàn Thành tái phạm lần sau thì nó sẽ phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm!”
Ba chồng lên tiếng cam đoan.
Ông ấy có quyền lên tiếng tuyệt đối trong gia đình.
Quả nhiên, ba mẹ tôi đã động lòng.
Mặt bọn họ lộ vẻ do dự.
“Âm Âm, lần này Hàn gia coi như có thành ý, Hàn Thành như vậy… cũng là biết sai rồi…”
Mẹ tôi kéo tôi lại, thì thầm.
Ba tôi muốn phản bác, lại bị mẹ tôi trừng mắt, kéo tai ông:
“Lão Lục, em biết anh muốn nói cái gì, chúng ta nuôi nổi con gái nhưng mà… đứa nhỏ trong bụng Âm Âm không thể không có ba.”
Đúng thế, tôi đã có thai.
Một tháng.
Vốn tôi định tìm cơ hội bỏ đi, không ngờ lại bị ba mẹ phát hiện.
Sự coi trọng của người già đối với cuộc sống vượt xa sức tưởng tượng.
Bọn họ nhìn Hàn Thành, mặc dù không tỏ rõ thái độ nhưng sắc mặt lại dịu hơn hẳn lúc mới gặp.
Hiển nhiên là bọn họ muốn cho Hàn Thành một cơ hội nữa.
9
Cuối cùng, tôi đồng ý cho Hàn Thành một cơ hội.
Miễn là hắn không liên lạc với Khang Mẫn trong một tháng, tôi sẽ không nghĩ đến việc ly hôn nữa.
Ba mẹ hai bên đều chứng kiến.
Trên mặt hắn thể hiện sự vui vẻ, ngoài miệng đáp ứng.
Tựa hồ cảm thấy đề nghị của tôi đối với hắn là một chuyện quá dễ dàng.
Ba mẹ hai nhà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ có tôi biết.
Đối với hắn mà nói, đây là ván cược tất thua.
10
Hàn Thành kéo Khương Mẫn vào danh sách đen.
Hắn thật sự không liên lạc nữa.
Thoát nhóm, đóng hết tất cả tài khoản, thậm chí mỗi ngày đều phải cho tôi xem ảnh chụp màn hình điện thoại di động, tuyệt đối cam đoan trang cá nhân của mình sạch sẽ.
Thôi Nam Húc nghe vậy rất kinh ngạc:
“Âm Âm, cậu sẽ không quay lại với chồng cũ đấy chứ?”
Cậu ta có chút tò mò.
Thoạt nhìn cậu ta có vẻ hơi tồi nhưng thân thể lại thủy chung duy trì khoảng cách thích hợp với tôi.
Thôi Nam Húc biết tôi và Hàn Thành có vấn đề.
Đi công tác vài ngày, cậu ta nghiêm túc phân tích, đưa ra phương án giải quyết cho tôi.
Dùng kế gậy ông đập lưng ông.
Để cho Hàn Thành cũng cảm nhận được tư vị của anh em khác giới.
Hiệu quả rất rõ ràng.
Chỉ là hiện tại, tôi đã hiểu rõ người đàn ông này.
Vấn đề của chúng tôi chưa bao giờ là Khương Mẫn.
Tôi nhìn ra được Thôi Nam Húc lo lắng, thần sắc nghiêm túc: “Kết cục sẽ là ly hôn, không thay đổi.”
Ba mẹ hai bên đều buông lỏng, cho rằng tôi đang cân nhắc thiệt hơn.
Mà tôi tiễn ba mẹ đi xong, liền hẹn trước một ngày đặc biệt.
Hôm đó là sinh nhật của Khang Mẫn.
Tại sao tôi biết ư.
Là bởi vì Khương Mẫn là cô gái duy nhất trong đại viện bọn họ, sinh nhật mỗi năm đều phải tụ tập đông đủ, tổ chức sinh nhật cho cô ta.
Dù mưa hay gió.
Tôi cố ý chọn ngày đó, cũng không phải vì giận dỗi.
Mà là tôi không muốn Hàn Thành tới quấy rầy tôi vào ngày đó.
Thôi Nam Húc đưa tôi đi.
Trên đường đi, cậu ta còn khóc lóc thương tâm hơn cả tôi.
“Tớ nói thật đó, bỏ ba lấy con cũng không phải không được, cùng lắm thì tớ nhận nuôi là xong, dù sao đời này tớ cũng không kết hôn…”
Thôi Nam Húc có một mối tình đầu rất đẹp, đáng tiếc hai mươi tuổi đã qua đời vì bệnh tật.
Từ đó về sau, cậu ta dùng sự bất cần đời để ngụy trang, nhiều năm qua vẫn luôn đơn độc.
“Âm Âm, cậu thật sự không suy nghĩ một chút sao? Tớ chia với cậu một nửa tiền nuôi con?”
Chờ ở cửa phòng phẫu thuật, cậu ta vẫn kiên trì.
Nhưng thần sắc của tôi lại rất bình tĩnh:
“Đầu tiên phải là tới, tiếp theo mới tính tới chuyện mẹ con.”
Thôi Nam Húc á khẩu không trả lời được, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi một cái, gật đầu: “Là bạn bè, tớ tôn trọng tất cả quyết định của cậu. Là đàn ông, tớ hiểu quyết tâm rời khỏi Hàn Thành của cậu.”
Tôi kéo khóe môi một chút.
Không cần nhìn, tôi cũng biết hiện tại biểu tình của tôi ảm đạm cỡ nào.
Cho dù đã ra quyết định, lúc xoay người đi, hốc mắt tôi lập tức đỏ lên.
Cái bụng phẳng lì không cho tôi cảm giác làm mẹ.
Nhưng tôi thừa nhận.
Vì đứa bé này, tôi mới không trực tiếp đề nghị ly hôn, quyết định cho Hàn Thành một cơ hội.
Đáng tiếc, hắn không nắm chắc.