Ranh Giới - Chương 2
4
Hàn Thành đen mặt đi vào nhà.
Tôi vừa thay giày xong, bước ra cửa chính, liền nhìn thấy hắn ngồi trong phòng khách hút thuốc.
Ngọn lửa đỏ tươi chiếu lên mặt hắn, biểu tình sáng tối đan xen.
“Tên kia có quan hệ gì với em?”
Hàn Thành rít mạnh một hơi thuốc, lại hung hăng nghiền nát gạt tàn thuốc, ngẩng đầu hỏi tôi.
Tôi nhìn hắn, ngữ khí bình thản:
“Chị em thôi.”
“Một người đàn ông cao 1m8 làm chị em với em sao? Lục Âm Bạch, lần này em đi công tác là đi cùng anh ta sao? Liên tiếp mấy ngày đều ở cùng một chỗ với một người đàn ông như anh ta…”
Càng nói càng tức giận, Hàn Thành hung hăng đạp một cước lên va li.
Tôi cũng nổi giận kéo vali ra, nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, mỉa mai phản bác lại: “Cộng sự đi công tác không phải nam thì là nữ, tính cách cậu ấy rất ổn, có thể xử lý công việc, làm chị em thì có vấn đề gì?”
“Đương nhiên có vấn đề! Hắn là nam! Đàn ông con trai tính là chị em cái nỗi gì!”
“Làm sao? Có anh em gái thì không thể có chị em trai à?”
Tôi nói một câu đã làm hắn nghẹn họng.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều biểu tình đặc sắc như vậy trên mặt Hàn Thành.
Có khiếp sợ, có ảo não, lại có nghẹn khuất.
Cuối cùng, hắn chỉ đành nặn ra một câu từ trong cổ họng:
“Khương Mẫn không giống, cô ấy lớn lên với bọn anh từ nhỏ, muốn phát sinh cái gì thì đã sớm…”
“Tôi và Thôi Nam Húc cũng không giống nhau, có thể cho nhau một chút tín nhiệm được không?”
Tôi ngắt lời hắn, nói chắc như đinh đóng cột.
5
Hàn Thành kinh ngạc.
Mấy ngày liền đều chiến tranh lạnh với tôi.
Không nóng không lạnh qua vài ngày.
Ba mẹ hắn gọi chúng tôi đi ăn cơm.
Trên bàn cơm, ba mẹ chồng nhìn ra bầu không khí của chúng tôi không đúng lắm, nói bóng nói gió hỏi chuyện Hàn Thành:
“Thành Thành, Âm Âm gả đi xa vì con đó, con không thể đối xử tệ với Âm Âm được.”
Tôi và Hàn Thành là bạn từ thời đại học.
Tôi là con gái duy nhất.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ về quê phát triển.
Nhưng vì hắn, tôi dứt khoát kiên quyết ở lại nơi này.
Nghe ba mẹ chồng nói, thần sắc Hàn Thành buông lỏng.
Trước khi ra khỏi cửa, hắn chủ động kéo tay tôi:
“Âm Âm, anh…”
Lời còn chưa dứt, cổ Hàn Thành đã bị người ta ôm lấy.
“Anh Hàn, hiếm khi thấy anh trở về, cùng nhau tụ tập không?”
Đó là Khang Mẫn.
Cô ta lại kề vai sát cánh với Hàn Thành một lần nữa.
Thế nhưng lần này, Hàn Thành không còn mỉm cười như trước mà gỡ tay cô ta ra, co quắp nhìn về phía tôi.
Khương Mẫn cũng chú ý tới tôi, ‘chậc’ một tiếng, bắt đầu nháy mắt ra hiệu:
“Thì ra là chị dâu à?”
Nói xong, cô ta còn thận trọng lui về phía sau một bước dài, vừa vặn lui vào trong lòng đám người đi theo.
“Hàn Thành, thằng nhóc này về đến nơi còn không thông báo một tiếng, nếu không phải Khương Mẫn nói nhìn thấy mày thì chắc mày đã chạy rồi phải không?”
“Đúng vậy, khó có dịp mọi người tụ tập đông đủ như vậy, đi không?”
Một đám người ồn ào.
Trên mặt Hàn Thành hiển nhiên mang theo sự lay động.
Chỉ là khác với trước kia, hắn không đáp ứng ngay mà dùng ánh mắt hỏi ý tôi.
Mọi người cũng chú ý tới.
Tuy rằng đã kết hôn nhưng đám người bọn họ vẫn có chút xa cách đối với tôi.
Thứ nhất là do tôi không quen thuộc với bọn họ, thứ hai là bởi vì Khương Mẫn…
Bọn họ không thể tụ tập nếu có tôi ở đó.
“Hay là cùng đi chung cho vui?”
Hàn Thành thử hỏi tôi.
Gần như cùng lúc.
Tôi cảm nhận được sự căng thẳng của đám người kia.
Khương Mẫn càng thể hiện rõ ràng hơn, cô ta bĩu môi, còn không ngừng nháy mắt với đám người chung quanh.
Tất cả mọi người đang chờ câu trả lời của tôi.
Không chờ mong tôi đi mà chỉ chờ mong tôi để Hàn Thành đi.
Như họ muốn.
Tôi rút tay từ lòng bàn tay Hàn Thành về, giọng nói bình tĩnh lại dịu dàng, nói:
“Vậy tôi sẽ tự mình đón xe về nhà.”
Không ai nói gì cả.
Không khí quỷ dị bắt đầu trầm mặc.
Nửa ngày sau.
Hàn Thành muốn nói lại thôi, tựa hồ như thở phào nhẹ nhõm, lại như áy náy chột dạ:
“Vậy anh sẽ về sớm một chút.”
Hắn trấn an cam đoan một câu.
Tôi chỉ cười cười, đi thẳng ra khỏi sân.
Khi quay lưng lại.
Không biết là ai nói một câu:
“Hàn Thành à, chị đổi tính ư? Không ăn dấm chua với Khương Mẫn? Còn để mày đi cùng bọn tao?”
6
Mười một giờ đêm.
Hàn Thành không trở về.
Tôi cũng không hỏi.
Bởi vì tôi vừa hẹn với Thôi Nam Húc.
Cùng với vài người bạn đi đến quán bar náo nhiệt nhất địa phương.
Âm nhạc bùng nổ đập vào màng nhĩ mang đến cho người ta một loại cảm giác tùy ý quên đi hết thảy, một hàng mấy người chúng tôi chọn một cái ghế dài rộng rãi, rất nhanh liền chơi đùa vui vẻ.
Rượu qua ba tuần, người bên cạnh tôi đột nhiên kích động chỉ vào một chỗ hô to:
“Đậu má! Bên kia chơi thật kích thích.”
Mọi người vừa nghe, lập tức hứng thú, đồng loạt quay đầu lại.
Tôi cũng quay lại theo.
Nhìn thấy.
Người quen.
Bàn cách đó không xa chính là đám bạn nối khố của Hàn Thành, bảy nam một nữ, trên mặt bàn chất đầy bình rượu.
Hàn Thành ngồi ở vị trí chính giữa, khoảng cách khá xa không thấy rõ mặt, thế nhưng nhìn động tác thì hắn đang cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Rất nhanh, điện thoại di động trong tay hắn bị Khương Mẫn rút đi, sau đó, Khương Mẫn lại cất bước đi lên, vòng tay quanh cổ hắn, giơ chai rượu trong tay lên.
Mọi người tập mãi thành thói quen, thậm chí còn nhao nhao đứng lên ồn ào:
“Hình như là chơi trò chơi quốc vương đó, miệng đối miệng đút rượu cho nhau kìa.”
“Cô gái kia trâu bò thật! Vừa mới bị yêu cầu cởi nội y, cô ta không nói hai lời liền rút ra treo ở trên cổ người bên cạnh, chậc chậc, chắc mười Trương Phi thúc ngựa cũng không đọ lại với cô ta.”
“Gặp qua nam kỵ nữ, chưa thấy qua bảy nam một nữ như này.”
Tất cả mọi người đều cười nhưng tôi không cười nổi.
Bởi vì tôi nhìn thấy Hàn Thành để điện thoại di động xuống, trong tiếng ồn ào của mọi người, Khương Mẫn ngậm rượu khom lưng, mở môi đáp lại…
Ghê tởm cực độ.
7
Khương Mẫn không đút được.
Bởi vì tôi đã đi qua.
Tát một cái.
Khung cảnh huyên náo rất khó coi.
Đám anh em của Hàn Thành hòa giải rằng đây chỉ là trò đùa, Khương Mẫn ủy khuất nói đây chỉ là trò chơi.
Mà tôi… mặt không chút thay đổi ném nội y cô ta còn treo ở trên cổ tên đàn ông khác vào mặt cô ta, xoay người rời đi.
“Thích chơi thì chờ tôi và Hàn Thành ly hôn rồi từ từ chơi.”
Trước khi đi, tôi nói câu đó.
Tôi nghiêm túc.
Bởi vì tôi thực sự mệt mỏi.
Nhưng Hàn Thành không đồng ý.
Hắn đuổi theo tôi về nhà:
“Bà xã, bọn anh thật sự chỉ chơi trò chơi thôi, Khương Mẫn náo loạn với bọn anh đã quen, bọn anh căn bản không coi cô ấy là con gái…”
“Bà xã, vừa rồi em cũng nổi giận rồi, cùng lắm thì về sau anh xin cam đoan, tuyệt đối sẽ không theo bọn họ làm bậy…”
“Lục Âm Bạch, anh còn chưa nói đến việc em đi cùng đàn ông đến quán bar đâu!”
Hắn càng dỗ dành càng không kiên nhẫn.
Cuối cùng, hắn rống lên với tôi.
Lúc này, tôi đã thu dọn hành lý.
Đồ đạc của tôi rất nhiều, một lần thu không hết.
Nhưng tôi không muốn tiếp tục ở bên hắn dù chỉ một giây:
“Tránh ra.”
Tôi lạnh mặt nhìn cánh tay hắn đặt ngang trước mặt tôi, ánh mắt dời lên, giọng nói lại bình tĩnh ngoài ý muốn.
Trái tim thật sự lạnh lẽo, không phải là cãi nhau.
Là đến tận bây giờ.
Hết thảy đều không có ý nghĩa gì nữa.
Hàn Thành bị biểu tình của tôi dọa sợ, thân ảnh cao lớn hơi cứng đờ, bị mùi rượu hun đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nhất định phải làm như vậy sao!”
“Hàn Thành, anh có thể chấp nhận việc tôi ngồi trên người Thôi Nam Húc làm như vậy không?”
Tôi hỏi.
Hàn Thành cứng đờ.
Tôi cười nhạo, tiến lại gần hắn một bước: “Anh không làm được, anh thấy chúng tôi đi công tác, cùng ngồi ở ghế sau đã tức giận chiến tranh lạnh với tôi mấy ngày…”
“Cho nên, anh dựa vào cái gì yêu cầu tôi làm như không thấy?”
“Nhưng không giống nhau!”
Hàn Thành thốt ra:
“Anh là đàn ông, em là phụ nữ, anh có ra cửa cũng không dễ bị người ta lợi dụng!”
Nghe Hàn Thành nói.
Tôi chỉ thấy tam quan của hắn sắp sụp đổ.
Thậm chí, tôi cảm thấy như đây là lần đầu tiên tôi biết người này.
Thân thể bất giác run rẩy, khó tin nói:
“Cho nên, các người vẫn luôn biết… biết hành vi của Khương Mẫn là không đúng, là phóng đãng, làm người ta buồn nôn…”
“Nhưng chỉ bởi vì cô ta là phụ nữ, cho nên các người thích hưởng thụ việc lợi dụng cô ta ư?”
Hàn Thành bị tôi oán hận không nói nên lời.
Giống như tấm vải che mặt bị kéo xuống, trên mặt là màu xanh trắng, hắn không tự giác dời ánh mắt đi.
Bị tôi nói trúng tim đen.
Tôi không thể ngừng cười:
“Thôi Nam Húc là người tôi cố ý tìm đến chọc giận anh.”
Tôi nói ra.
Hàn Thành quay lại, ngoài mặt lộ vẻ kinh hỉ.
Ngay sau đó, tôi còn nói: “Bởi vì ngay từ đầu tôi đã cảm thấy anh không biết giữ khoảng cách với người khác giới, muốn để anh hiểu được cảm giác của người khác…”
“Nhưng mà… tôi sai rồi, không phải anh không biết mà chỉ là thích thú.”
Tôi dùng sức đẩy hắn ra.
Tên đàn ông cao một mét tám bất ngờ không kịp đề phòng ngã ngồi dưới đất.
Tôi làm ngơ:
“Hàn Thành, ly hôn đi, nếu không tôi sẽ càng khinh thường anh hơn.”