Ranh Giới - Chương 1
1
Khi Hàn Thành và Khương Mẫn không về ngủ cả đêm.
Tôi phản ứng rất bình tĩnh.
Buổi trưa hắn trở về, mang theo điểm tâm của Hằng Phúc Lâu, lúc nhìn thấy tôi, hiếm khi chủ động giải thích:
“Đã lâu không tụ tập cùng một chỗ, bọn anh uống nhiều nên liền tìm một khách sạn ngủ qua đêm. Thế nhưng lần này bọn anh không ngủ chung một cái giường, anh ngủ dưới đất.”
Hắn nhấn mạnh.
Dù sao lần trước vì chuyện này, chúng tôi đã cãi nhau một trận lớn.
Tôi chỉ trích hắn đã kết hôn nhưng không biết giữ khoảng cách với người khác giới, nhất quyết không buông tha ầm ĩ muốn giằng co với Khương Mẫn.
Khương Mẫn là bạn thân cùng lớn lên trong một đại viện hắn.
Nói là con gái nhưng tính tình rất tùy tiện.
Với ai cũng là anh em tốt.
Tôi không chỉ một lần nhìn thấy Khương Mẫn không kiêng nể gì ngồi trên đùi đám đàn ông con trai, vui vẻ đùa giỡn, thậm chí không hề để ý chia sẻ một ly rượu với bọn họ.
Ban đầu, hắn còn kiên nhẫn giải thích.
Sau đó thấy phiền, trực tiếp bỏ lại một câu: “Muốn phát sinh cái gì đã sớm xảy ra rồi, cũng không tới lượt em gả cho anh.” Sau đó hắn đóng cửa rời đi.
Thật nực cười.
Bạn hắn khuyên tôi:
“Khương Mẫn lớn lên đã có tính tình như vậy, Hàn Thành chỉ coi cô ấy là trẻ con mà thôi.”
Trẻ con?
Hai mươi lăm vẫn là trẻ con sao?
Tôi chán ghét không thôi, nói với hắn rằng nếu không biết tránh hiềm nghi thì ly hôn đi.
Từ đó về sau, quả thật Hàn Thành giữ khoảng cách với Khương Mẫn được một đoạn thời gian. Nhưng kết quả là Khương Mẫn sẽ cố tình nhắc đến tôi khi chúng tôi ở nơi công cộng.
“Chị dâu, chị xem, em không ngồi bên cạnh anh Hàn rồi này.”
“Anh Hàn, anh đừng ngồi gần em nữa, tránh để chị dâu tức giận.”
“Anh Hàn đã không còn là anh Hàn trước kia nữa, trên cổ buộc dây thừng, em không dám tới gần nữa đâu.”
Cô ta nói những lời này, còn cố tình chọn lúc tôi có mặt ở đó.
Khiến bầu không khí trở nên rất quái dị.
Dần dà, tôi trở thành kẻ nhỏ nhen, luôn ghen tị, không nói đạo lý trong mắt người ngoài.
Quan hệ giữa tôi và Hàn Thành cũng bắt đầu xa cách lãnh đạm từ lúc đó.
Hoàn hồn.
Tôi nhìn hộp cơm mà Hàn Thành cầm trong tay, đó món ăn hắn từng thích nhất, hôm nay lại tẻ nhạt vô vị.
Hàn Thành cũng chú ý tới sự lãnh đạm của tôi, xách hộp cơm đặt ở trên bàn, đi tới ôm lấy tôi, giọng nói mang theo sự dịu dàng lấy lòng:
“Bà xã, không phải em vẫn luôn muốn xem phim sao? Hôm nay anh không đến công ty, vừa lúc đi xem bộ phim mà em muốn xem nhé.”
Đây là bộ phim mà tôi đã chờ đợi từ lâu.
Vừa công chiếu là tôi liền hẹn Hàn Thành.
Hắn nói bận.
Kết quả không tới vài ngày, tôi thấy Khương Mẫn đăng tấm ảnh có vé xem phim với nhóm bạn bè.
Hai tấm.
Tuy rằng không lộ mặt nhưng bàn tay có khớp xương rõ ràng xuất hiện trong ảnh, trên ngón áp út có đeo nhẫn cưới của Hàn Thành.
Tôi ngửi hương lê như có như không trên người Hàn Thành, mặt không chút thay đổi giãy ra, cự tuyệt: “Không cần.”
Tôi bận rộn sắp xếp hành lý.
“Lục Âm Bạch.”
Giọng nói của Hàn Thành mang theo sự tức giận, nhìn động tác của tôi, vươn tay kéo tay tôi:
“Lại muốn chơi trò bỏ nhà đi sao, anh đã nói rồi, anh và Khương Mẫn không xảy ra chuyện gì cả.”
“Tôi biết.”
Tôi bình tĩnh rút tay về: “Hai người chỉ là anh em tốt thôi.”
Cổ họng tôi như bị nghẹn lại.
Sắc mặt Hàn Thành không được tự nhiên, hậm hực buông tay xuống, cau mày nói: “Vậy em lại nháo cái gì…”
“Tôi đi công tác.”
Tôi giải thích.
Sắc mặt Hàn Thành càng khó coi hơn, hắn nhìn chằm chằm tôi thật lâu, tựa hồ muốn nhìn chút manh mối gì từ trên mặt tôi.
Thế nhưng, cái gì cũng không có.
Phản ứng của tôi vẫn luôn bình tĩnh.
Bởi vì, tôi đã không thèm để ý.
Hắn cùng ai xem phim, cùng ai không về cả đêm, cùng ai đi hẹn hò…
Sao cũng được.
2
Có thể thấy được tôi không tức giận.
Hàn Thành lại càng tức giận.
Hắn nhận định tôi đang giận dỗi hắn nên hắn tình nguyện bù đắp, lấy điện thoại di động ra muốn đặt vé xem phim.
Tôi nhìn hắn nôn nóng tìm loạn một trận.
Cuối cùng.
Tôi nhịn không được, nhẹ giọng nhắc nhở: “Bộ phim kia đã hết công chiếu rồi.”
Ngón tay Hàn Thành rơi trên màn hình cứng đờ.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy được chút cảm xúc trên mặt hắn.
Không khí tràn ngập áp lực không tiếng động.
Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh một chút.
Tôi cúi xuống, bỏ món đồ cuối cùng vào vali, khép vali lại.
…
Sau ngày đó.
Hàn Thành đột nhiên nhiệt tình với tôi hơn.
Đi công tác vài ngày xong, sáng sớm hắn rất đúng giờ ân cần thăm hỏi tôi, hỏi thời gian tôi trở về.
Tôi nói cho hắn nghe.
Ngày trở về, lúc ra sân bay, nhìn thấy xe của hắn.
Chiếc Bugatti màu đen đậu bên lề đường.
Nhìn thấy tôi, hắn xuống xe rất nhanh, tự nhiên đi tới tiếp nhận vali của tôi.
Chỉ là chờ tôi theo hắn đến bên cạnh xe, ở ghế lái phụ đã thấy được Khương Mẫn.
Cô ta tùy tiện vắt chéo chân, cánh tay đặt trên cửa sổ xe, nhìn thấy tôi còn cười đến rất ngọt ngào: “Chị dâu, em đi nhờ xe chút nữa, lát nữa sẽ trả ghế phó lái cho chị…”
Có chút cợt nhả.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng cô ta không có ý di chuyển.
Hàn Thành cất hành lý đi tới, thấy tôi đứng bất động tại chỗ, giọng nói có chút không được tự nhiên:
“Đúng lúc cô ấy ở gần đây, tiện đường anh đưa cô ấy về. Cô ấy dễ bị say xe, em nhường cho cô ấy ngồi ở ghế phụ nhé.”
Lúc trước cãi vã, tôi từng nhắc đến việc Khương Mẫn luôn được ngồi ở ghế phó lái.
Nhưng không đợi tôi mở miệng nói chuyện, Khương Mẫn đã thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, mắt cười cong cong nói tiếp:
“Cũng may hôm nay anh Hàn ở gần đây, bằng không em ở cái nơi khỉ ho cò gáy đó, gọi xe còn không được thì không biết đến bao giờ mới về được nhà đây. Cũng may là em nhắn tin lên nhóm bạn chung…”
Nhóm chat kia là nhóm bạn nối khố ở đại viện.
Không có tôi trong nhóm đó.
“Đương nhiên, nếu anh Hàn thấy chết mà không cứu, em sẽ cáo trạng với ba mẹ nuôi liền!”
Khương Mẫn nói tiếp, còn giả bộ đấm một quyền vào ngực Hàn Thành.
Cánh tay duỗi tới một nửa, lại giống như là nhớ tới cái gì, cô ta thu hồi lại, vẫn còn sợ hãi chớp mắt với tôi: “Chị dâu, đây đều là thói quen của em, cũng không có ý gì khác…”
Từ lần trước cùng Hàn Thành đại náo một hồi, Khương Mẫn không hề cố kỵ việc động tay động chân, biến thành giả bộ đề phòng động tay động chân.
Giống như hết thảy đều là do tôi tính toán chi li mới làm cho cô ta phải giữ khoảng cách với Hàn Thành.
Nhưng nếu Khương Mẫn thật sự có ý thức muốn giữ khoảng cách, tại sao không bao lâu sau lại bắt đầu hẹn hò với hắn một mình, cả đêm không về nhà…
Thậm chí, tôi rõ ràng cảm nhận được chút khiêu khích như có như không trong mắt cô ta.
Nếu là trước kia, loại tiểu xảo này nhất định sẽ chọc giận tôi.
Nhưng bây giờ.
Tôi lười ứng phó, thậm chí lúc Hàn Thành bảo Khương Mẫn xuống xe, tôi ngăn cô ta lại, mở cửa xe phía sau:
“Không sao cả, dù sao tôi có cậu bạn đi cùng, để tôi và cậu ta ngồi phía sau đi.”
“Bạn ư, ở đâu?”
Không đợi Hàn Thành hỏi han xong, chợt nghe thấy có người gọi tên tôi.
Quay đầu lại nhìn, gương mặt hắn lập tức biến sắc.
Chỉ thấy soái ca vai rộng eo hẹp, ăn mặc lòe loẹt kéo một cái vali kích động đuổi theo, vừa mới đứng lại liền oán giận với tôi:
“Âm Âm, cậu chẳng giữ lời cái gì cả, tớ mới chỉ đi lấy hành lý một cái mà đã không thấy tăm hơi đâu cả.”
Cậu ta nói xong còn đáng thương ôm lấy cánh tay tôi, nũng nịu:
“Tớ không quen cuộc sống ở đây, cậu phải chịu trách nhiệm với tớ đấy.”
3
Cảnh này.
Khiến Hàn Thành và Khương Mẫn đồng thời sửng sốt.
Rất nhanh, Hàn Thành kịp phản ứng lại, kéo tôi qua:
“Đây là bạn bè mà em nói?”
Giọng nói của hắn ẩn chứa sự không vui, hắn nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, mi tâm nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi.
“Đúng vậy, tôi là chị em tốt của Âm Âm, Thôi Nam Húc.”
Thôi Nam Húc bắt tay Hàn Thành. Cậu ta quen thuộc bỏ hành lý vào cốp, đặt mông ngồi vào ghế sau, hưng phấn vẫy tay với tôi:
“Âm Âm, mau lên đây.”
Tôi lên xe, lại bị Hàn Thành ngăn lại.
“Bà xã à, nam nữ thụ thụ bất thân, em ngồi chung một chỗ với người đàn ông khác có thích hợp sao?”
Hắn đến gần tôi đến nỗi tôi còn nghe thấy tiếng nghiến răng ken két.
Tôi nghi hoặc: “Chị em mà thôi.”
Dư quang của tôi liếc về phía Khương Mẫn vẫn ngồi vững ở ghế lái phụ.
Nhất thời, Hàn Thành á khẩu không trả lời được.
……
Thôi Nam Húc kéo tôi hàn huyên một đường.
Có vẻ ghế trước đặc biệt yên tĩnh.
Cũng không phải Khương Mẫn không nói lời nào.
Tính tình cô ta vốn rất hoạt bát.
Mỗi lần xuất hành, cô ta đều lôi kéo Hàn Thành líu ríu nói không hết chuyện xấu hổ khi còn bé, rồi đến chuyện gần đây của đại viện. Hai người trò chuyện qua lại, vĩnh viễn đều là đề tài mà tôi không thể chen vào.
Nhưng hôm nay.
Mặc kệ Khương Mẫn tìm đề tài như thế nào, Hàn Thành đều thản nhiên không phản bác.
Đoạn đường cần ba mươi phút đi xe chỉ cần mười lăm phút là kết thúc.
Tiễn hai người trên xe đi.
Hắn chủ động mở cửa ghế lái phụ:
“Lên phía trước ngồi đi.”
Tôi không hiểu vì sao nhìn thoáng qua, ngồi ở ghế sau bất động như núi, thản nhiên cự tuyệt:
“Tôi ngồi phía sau rất tốt.”
“Tôi mệt rồi, mau trở về đi.”
Tôi nhắm mắt dưỡng thần.
Trong yên tĩnh, tiếng đóng cửa của Hàn Thành vang lên mạnh hơn trước kia.