Quyết Định Không Hối Tiếc - Chương 4
14.
Đến lượt tôi và Hằng Trí lên sân khấu khiêu vũ.
Tôi nhận ra có một ánh mắt luôn dõi theo mình.
Sau khi kết thúc, Phó Ngôn tiến về phía chúng tôi, không còn thấy bóng dáng của Hạ Đề.
Anh trông giống như một đứa trẻ vừa mắc lỗi, ánh mắt cẩn trọng.
“Anh sẽ để Hạ Đề sớm rời khỏi nhà, được không?”
Sớm rời đi?
Tôi lắc đầu, không muốn lãng phí thêm sức lực với anh.
“Từ ngày mai, Hằng Trí sẽ về ở với tôi. Khi nào anh giải quyết xong chuyện với Hạ Đề, con sẽ quay lại.”
Phó Ngôn cúi đầu, chua chát gật đầu.
Khi anh quay đi, tôi nghe thấy anh khẽ nói:
“Thanh Dạng, sau khi ly hôn, em lại càng giống với bản thân vô tư ngày xưa.”
“Kết hôn với anh, em hẳn đã hối hận, phải không?”
“Xin lỗi em.”
Lời xin lỗi ấy tan biến trong gió.
Tôi không quay đầu lại.
Nhưng trong lòng, tôi trả lời anh, rằng tôi không hối hận.
Tôi sẽ không bao giờ đổ lỗi cho bản thân khi xưa vì những gì đã xảy ra.
Người thật lòng yêu thương xứng đáng có một dấu chấm trọn vẹn.
Hơn nữa, tôi còn có một đứa con đáng yêu.
Vậy là đủ rồi.
…
Hôm sau, tôi và ba mẹ chuẩn bị cả bàn đầy đồ ăn chờ dì Chu đưa Hằng Trí về.
Nhưng thay vào đó, chúng tôi nhận được tin Hằng Trí phải nhập viện.
Dì Chu kể lại rằng Hạ Đề và Hằng Trí đã tranh giành một thứ gì đó.
Cô ta đột ngột buông tay, khiến Hằng Trí va vào cạnh bàn trà.
Sự hoảng sợ ập đến, tôi loạng choạng chạy ra khỏi nhà.
Khi tôi và ba mẹ đến bệnh viện, chúng tôi nhận được kết quả chẩn đoán của Hằng Trí.
May mắn là chỉ bị chấn động nhẹ, không có di chứng gì nghiêm trọng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi sụp xuống sàn dựa vào tường.
Phó Ngôn cùng Hạ Đề vội vã đến nơi, mặt mày xanh xao.
Nhìn thấy tôi, mắt anh đỏ hoe.
Ba tôi chặn anh lại, giáng một cú đấm mạnh vào mặt anh.
“Mày đúng là thứ súc sinh không xứng làm cha, càng không xứng làm chồng, dẫn theo cô nhân tình của mày biến khỏi đây ngay!”
Hạ Đề hoảng hốt, nước mắt chảy dài.
“Tôi không đẩy Hằng Trí, tôi không biết sao nó lại bị ngã va đầu…”
Tôi siết chặt bàn tay, đứng dậy, tát mạnh vào mặt cô ta.
“Nếu con trai tôi có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô!”
“Tôi không quan tâm đến Phó Ngôn, nhưng sao cô lại làm tổn thương con tôi?”
Cô ta sờ lên gương mặt đỏ ửng, ánh mắt từ từ phủ lên sự căm hận.
“Bố cô gọi tôi là nhân tình, nhưng người đến sau rõ ràng là cô. Anh ấy nói sẽ yêu tôi cả đời. Tất cả là do cô, cô đã cướp mất Phó Ngôn của tôi!”
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, mắt đỏ hoe.
“Nếu không phải cô phá hỏng tất cả, thì sau khi tôi ra tù lại cầu xin sự tha thứ, anh ấy đã trở lại bên tôi rồi! Anh ấy vốn thuộc về tôi!”
Tôi nhìn cô ta đầy vẻ hoang đường.
“Nếu cô hận tôi, thì cứ nhắm vào tôi mà đến, tại sao lại tàn nhẫn đến mức làm hại một đứa trẻ?”
Hạ Đề cười lạnh thành tiếng.
“Tôi không làm hại thằng bé, có trách thì trách cô. Rõ ràng đã ly hôn mà còn để lại một cuốn album khiến Phó Ngôn nhớ mãi không thôi về cô.”
“Tôi chỉ muốn phá hủy cuốn album đó, không ngờ con trai cô lại giành với tôi.”
Cơn giận dữ và nỗi lo lắng bùng lên, thiêu đốt lòng tôi.
Tôi kìm nước mắt, hít sâu một hơi.
“Hạ Đề, tôi sẽ không để cô yên đâu.”
“Chúc mừng cô, lại sắp vào tù lần nữa rồi.”
15.
Lúc này, Hạ Đề hoảng sợ, vô thức nắm lấy tay Phó Ngôn.
“A Ngôn, em chỉ vì quá yêu anh thôi, em thật sự không đẩy thằng bé…”
Phó Ngôn không nhìn cô ta, đôi môi anh rách đến rỉ máu, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi, tan vỡ.
“Thanh Dạng, anh đúng là rấtngu ngốc, phải không?”
Cô ta như chợt nhận ra điều gì, ngẩn người nhìn Phó Ngôn.
“Phó Ngôn, chẳng lẽ ngay cả anh cũng muốn bỏ rơi em sao? Em chỉ còn mỗi anh thôi!”
Phó Ngôn từ từ quay lại, ánh mắt vô cảm, không còn chút xao động nào.
“Hạ Đề, câu đó cô đã nói vô số lần rồi.”
“Ngày trước tôi yêu cô, nên sẽ chỉ cảm thấy đau lòng, nhưng giờ đây tôi chỉ thấy nực cười mà thôi.”
Nhìn ánh mắt hoảng sợ của cô, anh nói tiếp:
“Cười chính mình như một kẻ ngu bị cô xoay như chong chóng, cười vì tôi đã tự tay hủy hoại hạnh phúc của mình vì cô.”
“Chuyện bị theo dõi đe dọa này cũng là do cô tự biên tự diễn phải không?”
Hạ Đề lắc đầu lia lịa, định chạm vào anh nhưng anh gạt cô ngã xuống đất.
Cô bật khóc: “A Ngôn, anh không cần em nữa sao?”
Lần này, Phó Ngôn thật sự không mềm lòng, không thèm nhìn cô lấy một cái.
Hai bàn tay anh run rẩy, tuyệt vọng nhìn tôi.
Lúc đó, mẹ Phó Ngôn xuất hiện ở hành lang.
Bà điềm tĩnh bước đến cạnh anh.
Khi anh ngẩng đầu lên, bà tát anh một cái thật mạnh.
Mẹ Phó Ngôn nhìn anh, trong mắt bà hiện lên nước mắt.
“Phó Ngôn, con có thể không quan tâm đến việc cô ta làm tổn thương mẹ mà vẫn nhất quyết ở bên cô ta.”
“Nhưng làm sao con dám phụ bạc Thanh Dạng, làm sao con dám để cô ta làm hại Hằng Trí? Con có còn là đàn ông không!”
Phó Ngôn lập tức bật khóc, anh quỳ xuống trước mặt mẹ, giọng nghẹn ngào.
“Mẹ, con xin lỗi, con biết con sai rồi…”
Mẹ anh nhắm mắt lại, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.
Bà hơi lảo đảo, nhưng giọng nói lại mạnh mẽ, như sấm vang giữa trời.
“Từ hôm nay trở đi, anhkhông còn là con trai tôinữa. Tôi sẽ lên báo để cắt đứt quan hệ với anh.”
“Tôi sẽ nhận Thanh Dạng làm con gái nuôi, sau này tất cả của tôi sẽ để lại cho con bé và Hằng Trí.”
Ba mẹ tôi vốn đã không có thiện cảm với Phó Ngôn, giờ cũng sững sờ không nói nên lời.
Tôi quay mặt đi, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Là một người mẹ, tôi hiểu quá rõ bà phải thất vọng và đau đớn đến mức nào.
Hạ Đề trợn trừng mắt, cao giọng hét lên.
“Tại sao? Phó Ngôn là con trai bà, sao bà có thể để toàn bộ tài sản cho một người phụ nữ không liên quan? Bà có xứng làm mẹ không!”
Không ai trả lời cô ta.
Cảnh sát đến kịp thời, đưa cô ta đi.
Cô ta gọi tên Phó Ngôn điên cuồng.
Nhưng anh chẳng hề động lòng.
Chỉ cúi gập người, run rẩy.
Anh cúi đầu, lạy mẹ ba cái thật nặng nề.
16.
Khi Hằng Trí tỉnh lại, tôi đang xem cuốn album.
Giọng nó vẫn hơi khàn, nhưng đầy tự hào.
“Mẹ ơi, con đã bảo vệ được những kỷ niệm của gia đình chúng ta đó!”
Tôi kìm nén nỗi nghẹn ngào, nhẹ nhàng xoa má con.
“Hằng Trí của mẹ thật tuyệt vời!”
Nó nắm lấy tay tôi, đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi.
“Mẹ, dì Hạ bảo con muốn mẹ và ba ly hôn là không muốn mẹ làm mẹ của con nữa, nhưng dì ấy sai rồi.”
Tôi gật đầu, đồng ý với con:
“Đúng rồi, dì ấy sai, Hằng Trí không thể nào không cần mẹ, phải không?”
Hằng Trí nói: “Cô giáo bảo chúng con rằng, mẹ đã vất vả sinh ra chúng con, con cái không thể trở thành lưỡi dao đâm vào mẹ.”
“Con nghe thấy mẹ nói chuyện với cô Giang Kỳ, mẹ và ba rõ ràng sống chung rất đau khổ, nhưng vì con mà không ly hôn, con thấy điều đó không đúng. Bố mẹ bạn Nhược Nhược của con cũng đã ly hôn, mẹ bạn ấy bảo rằng, kết hôn là để hạnh phúc, mà ly hôn cũng là để hạnh phúc.”
“Mẹ ơi, nếu ly hôn làm mẹ hạnh phúc, con sẽ ủng hộ mẹ.”
Tôi không kìm được tiếng nức nở.
Hằng Trí rất thông minh, trưởng thành sớm, vì thế càng thấu hiểu.
Nhưng càng hiểu chuyện, nó càng khiến tôi xót xa.
Ban đầu, tôi có thể vì con mà giả câm giả điếc, tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân đau khổ này.
Nhưng con tôi, nó mong tôi được hạnh phúc.
Hằng Trí đưa khăn giấy cho tôi lau nước mắt.
“Mẹ đừng khóc, con mãi mãi yêu mẹ.”
Tôi nắm chặt tay nó.
“Mẹ cũng mãi mãi yêu con.”
…
Phó Ngôn dựa vào ngoài phòng bệnh, nghe được cuộc trò chuyện của tôi và Hằng Trí.
Cuối cùng, anh không thể kìm nén, ôm mặt bật khóc.
Đến tận giờ phút này, anh mới hiểu rõ mình đã đánh mất những gì.
Nhưng quân cờ đã hạ xuống, anh thua sạch.
Cuối cùng, tay trắng.
17.
Sau khi Hằng Trí xuất viện, chúng tôi dọn về sống cùng mẹ Phó Ngôn.
Bà và mẹ tôi trở thành những người bạn thân thiết.
Khi mẹ Phó Ngôn đi công tác, mẹ tôi cũng sẽ đi du lịch cùng bà.
Điều này khiến ba tôi thầm ghen tị.
May là Giang Kỳ đã giới thiệu cha của cô ấy, một người mê câu cá đến làm bạn với ba tôi.
Bây giờ ông ấy cũng bận rộn đi sớm về khuya.
Dì Chu cũng dọn đến ở cùng chúng tôi để chăm sóc Hằng Trí.
Mỗi khi tôi về nhà, tôi luôn thấy cảnh tượng ấm áp này.
Hằng Trí lao vào vòng tay tôi, thì thầm tố cáo bên tai tôi.
“Mẹ, hôm nay bà nội nấu ăn, con lén nếm thử, khó ăn quá!”
Mẹ Phó Ngôn có chút ngượng ngùng, giả vờ nghiêm nghị.
“Hằng Trí, cháu vừa nói gì đó?”
Hằng Trí lập tức cười hồn nhiên: “Bà nội, con khen bà nấu ngon mà!”
Mẹ tôi bật cười: “Thằng bé này miệng dẻo thế.”
Ba tôi cuối cùng cũng xách xô trở về.
Hằng Trí chạy đến: “Ông ngoại, hôm nay ông câu được cá lớn không?”
Ba tôi vuốt mũi, không nói gì.
Hằng Trí mở to mắt, làm động tác nhỏ để diễn tả: “Nhỏ xíu à!”
Tất cả mọi người không nhịn được cười phá lên.
Giang Kỳ khoác vai tôi, cùng ba tôi đùa giỡn.
Tôi mỉm cười.
Gia đình, bạn bè đều ở bên.
Khoảnh khắc này, hạnh phúc hiện lên thật rõ ràng trong mắt tôi.
-HẾT-