Quyết Định Không Hối Tiếc - Chương 1
01.
Con trai tôi, Phó Hằng Trí, tròn năm tuổi đúng vào ngày tôi phải đi công tác. Thấy vẻ mặt buồn bã của thằng bé, tôi không đành lòng nên đã đổi ca với đồng nghiệp.
Vào ngày sinh nhật của con, tôi bắt chuyến bay sớm nhất để về, đến tiệm bánh lấy chiếc bánh kem tám inch đã đặt trước.
Chỉ để tạo bất ngờ cho con.
Nhưng khi tôi mở cửa vào nhà, người đón tôi không phải là vòng tay phấn khởi của con trai, mà là sự bàng hoàng và lúng túng của “gia đình ba người” trước mặt.
Trên bàn trà là một chiếc bánh kem hai tầng tinh xảo, khiến cho chiếc bánh trong tay tôi trở nên thừa thãi.
Hằng Trí chạy về phía tôi, đôi mắt sáng rực không giấu nổi vẻ mừng rỡ.
“Mẹ! Mẹ về rồi à?”
Trái tim tôi dần bình ổn lại, tôi định nở một nụ cười…
Nhưng ngay giây tiếp theo, biểu cảm của tôi cứng đờ.
Cổ tay Hằng Trí có một miếng băng dán cá nhân.
“Con làm sao vậy?”
Tôi giật mình nhìn lên, thấy hai người trên ghế sofa đang sững sờ và bối rối.
Một người là Phó Ngôn, chồng tôi.
Người còn lại là mối tình đầu của anh, Hạ Đề.
Cơn giận dữ và hoảng hốt trào lên trong lồng ngực tôi.
Hạ Đề như bị ánh mắt của tôi dọa sợ, rụt rè nép sau lưng Phó Ngôn.
Phó Ngôn hơi mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng động tác của cô ta đã khiến anh như bị đâm vào tim.
Cô gái kiên cường, mạnh mẽ ngày nào giờ đây lại sống trong cảnh run sợ, e dè.
Anh nhìn tôi, giọng trầm xuống:
“Thanh Dạng, tay của Hằng Trí là do vô ý bị thương ở nhà trẻ, không liên quan gì đến Hạ Đề.”
Ánh mắt tôi thoáng qua vẻ châm biếm.
Nhìn xem, tôi còn chưa nói gì, anh đã vội vã thanh minh cho Hạ Đề.
Nếu anh không phải chồng tôi, có lẽ tôi còn phải tán thưởng tình cảm của họ.
Hạ Đề cũng lên tiếng xin lỗi:
“Xin lỗi, tôi không biết hôm nay chị sẽ về. Tôi chỉ nghĩ Hằng Trí sinh nhật một mình chắc sẽ thấy cô đơn, muốn tổ chức cho bé một bữa tiệc. Chị cũng đừng trách A Ngôn và Hằng Trí, nếu có trách thì hãy trách tôi.”
“Còn tôi và A Ngôn hiện tại chỉ là bạn bè…”
Cô ta liếc nhìn Phó Ngôn, ánh mắt chứa đựng nỗi buồn và cẩn trọng, thật giả khó phân.
Phó Ngôn mím môi, không nói gì nhưng trong mắt lại thoáng qua sự đau lòng.
Hằng Trí nắm lấy tay tôi, giọng trẻ con trong veo:
“Tay con bị thương là do con vô ý ngã. Mẹ đừng trách dì Hạ và ba nữa.”
Trái tim tôi như chìm xuống nước, ngột ngạt, đau đớn.
Tôi sững người nhìn con.
“Dì Hạ?” Hằng Trí sẽ không gọi người lạ một cách thân mật như vậy.
Điều đó chỉ có thể cho thấy rằng, trong lúc tôi không hay biết, họ đã gặp nhau không ít lần.
Tôi mím môi, mệt mỏi nhìn Phó Ngôn.
“Anh tiễn khách đi. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Trước mặt con, tôi không muốn làm mọi thứ trở nên khó xử.
Phó Ngôn khựng lại, ngạc nhiên nhìn tôi.
Dường như anh không ngờ tôi sẽ nói như vậy.
“Thanh Dạng…”
Tôi nắm tay Hằng Trí lên lầu, không dừng lại dù chỉ một bước.
02.
Buổi tối, sau khi kể chuyện cho Hằng Trí xong, tôi chuẩn bị rời đi thì con nắm lấy tay áo tôi.
“Mẹ, mẹ biết điều ước sinh nhật năm nay của con là gì không?”
Tôi mỉm cười, cố tình hỏi theo lời con:
“Là gì thế?”
Món quà của con tôi đã để dưới gầm giường rồi.
Đó là bộ xếp hình giới hạn mà con đã nhắc đến bao lâu nay.
Sáng mai tỉnh dậy, con sẽ nhìn thấy.
Đôi mắt Hằng Trí trong trẻo và sáng ngời.
Nhưng lời con nói khiến tôi đứng yên tại chỗ.
“Mẹ, điều ước năm nay của con là mẹ và ba sẽ ly hôn.”
Tôi ngẩn người rất lâu, nghiêm túc nhìn con.
“Con biết ly hôn nghĩa là gì không?”
Hằng Trí gật đầu, giọng điệu chững chạc:
“Con biết, là mẹ và ba không sống chung nữa.”
“Tại sao con muốn ba mẹ ly hôn?”
“Vì hai người không còn yêu nhau nữa.”
Một lúc sau, tôi đưa tay lên che mắt, cố nén lại cơn xúc động.
Khẽ nói: “Được rồi.”
Trẻ con không phải là không biết gì.
Ngược lại, chúng nhạy cảm hơn ai hết.
Hằng Trí đã nhận ra sự khác biệt trong cách Phó Ngôn đối xử với Hạ Đề.
Cũng như cảm nhận được nỗi đau mà tôi phải chịu đựng trong cuộc hôn nhân này.
Đúng vậy, tôi không còn yêu Phó Ngôn nữa.
Từ lâu rồi.
03.
Ngày hôm sau, khi tôi đưa đơn ly hôn cho Phó Ngôn, tôi nhìn rõ ràng nét mặt bàng hoàng và không dám tin của anh.
“Chỉ vì chuyện này mà em muốn ly hôn với anh sao?”
Tôi bình tĩnh nhìn anh.
“Chuyện gì?”
“Việc anh đón Hạ Đề ra tù, thuê căn hộ cho cô ấy, còn giúp cô ấy tìm việc?”
“Hay là việc anh đưa Hạ Đề đi gặp Hằng Trí hết lần này đến lần khác?”
“Hoặc là việc anh thản nhiên đưa cô ta về nhà chúng ta?”
Mỗi lần tôi nói một câu, sắc mặt anh lại tái đi thêm một chút.
Trong mắt anh hiện rõ vẻ bối rối không thể che giấu.
Anh đứng dậy, theo phản xạ muốn nắm tay tôi, nhưng tôi né đi.
Hành động này như châm ngòi cho cơn giận của anh.
“Em điều tra anh?”
Tôi không thể che giấu sự ghê tởm dành cho anh, giọng đầy phẫn nộ:
“Nếu anh không làm gì, thì việc gì phải sợ em điều tra?”
“Phó Ngôn, anh lấy tư cách gì đưa cô ta ra trước mặt Hằng Trí, đưa cô ta về nhà chúng ta?”
“Anh có xứng đáng với mẹ anh không?”
Hàng mi anh khẽ run, cúi mặt xuống, không dám nhìn tôi.
Tay anh siết chặt đến mức nổi gân xanh.
Rõ ràng, anh nhớ lại chuyện đó.
Hạ Đề bị tống vào tù vì trong lúc tranh cãi đã đẩy mẹ anh ta ngã xuống cầu thang.
Mối quan hệ của họ, đến giờ phút này đã triệt để kết thúc.
Đứng trên lập trường, có thể xem như kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng hành động của Phó Ngôn bây giờ có xứng đáng với người mẹ đã nuôi dưỡng anh không?
Có xứng đáng với Hằng Trí, người luôn coi anh là tấm gương không?
Anh tuyệt vọng ngồi xuống sofa, bàn tay che lấy đôi mắt đỏ hoe.
“Thanh Dạng, Hạ Đề đã hối cải rồi, cô ấy chỉ muốn xin lỗi mẹ anh thôi…”
“Xin em đừng nói chuyện này với mẹ anh, bà ấy còn đang đi du lịch, anh không muốn bà lo lắng.”
Tôi nuốt vị đắng xuống cổ họng.
Thậm chí, tôi không còn sức để nói ra lời châm biếm nào nữa.
Ai cũng biết tình yêu Phó Ngôn dành cho Hạ Đề ngày xưa nồng đậm đến mức nào.
Dù cô ta dối trá, tính cách cực đoan, anh vẫn hết lần này đến lần khác hạ thấp bản thân vì cô ta.
Thế nhưng tôi không ngờ, anh có thể hạ mình đến mức độ này.
Anh chẳng khác nào một con chó nhận kẻ độc ác làm chủ nhân.
Tôi nhìn tờ giấy ly hôn đen trắng trước mặt.
Cứ như đang hồi tưởng lại sáu năm hôn nhân thất bại của mình.
“Ký tên đi.”
“Tôi có thể tạm thời không nói với mẹ anh, nhưng anh phải hứa với tôi, không cho phép Hạ Đề tiếp xúc với Hằng Trí nữa.”
Tôi nhìn anh chằm chằm: “Tôi không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương con trai mình.”
Phó Ngôn ngẩng đầu lên, giọng điềm tĩnh.
“Thanh Dạng, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn với em, anh và cô ta đã không còn gì nữa từ lâu rồi, em rõ nhất điều đó mà, đúng không?”
“Em có nghĩ đến không, nếu em đi rồi, Hằng Trí sẽ thế nào?”
Nỗi chua xót và buồn bã tràn ngập trong lòng tôi.
Vì muốn Hằng Trí lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh, tôi đã dập tắt ý nghĩ ly hôn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng rốt cuộc, hai người lớn lại không rõ ràng bằng một đứa trẻ.
Tôi cúi đầu, mỉm cười buông bỏ.
“Ly hôn rồi tôi vẫn là mẹ của con, vậy là đủ.”
Thấy tôi không để lại chút đường lui nào.
Phó Ngôn không nói thêm gì nữa.
Anh mang theo chút phẫn nộ, ký vào đơn ly hôn một cách dứt khoát.
Rồi như muốn trốn tránh điều gì đó, anh bước nhanh ra khỏi nhà.
04.
Sau khi dặn dò cô giúp việc là dì Chu chăm sóc Hằng Trí, tôi không chần chừ mà dọn đi ngay.
Dù sở hữu nhiều bất động sản, tôi vẫn đang suy nghĩ xem nên đi đâu thì bố gọi điện tới.
Tim tôi bỗng thắt lại, giống như khoảnh khắc chột dạ khi bị kiểm tra giờ giấc ngày xưa.
“Alo, bố, có chuyện gì không ạ?”
Đầu dây bên kia, giọng ông không cho phép phản kháng.
“Ly hôn rồi thì về nhà ở. Phòng của con vẫn được dọn dẹp thường xuyên.”
Ngày xưa, bố tôi đã ra sức phản đối cuộc hôn nhân giữa tôi và Phó Ngôn.
Ông từng nói cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ không kéo dài quá ba năm.
Dù đã phá vỡ “lời tiên tri” của ông, tôi vẫn cảm thấy có chút thất bại.
“Con vừa mới ly hôn mà bố đã biết rồi, thông tin thật nhạy bén.”
Ông hừ một tiếng: “Dì Chu là do bố giới thiệu vào chăm sóc cho gia đình con, bố không biết mới lạ!”
Thôi được, tôi đã quên mất chi tiết này.
Tôi nhờ dịch vụ chuyển nhà thay đổi lộ trình.
Lần này, bố chắc chắn sẽ lải nhải tôi một thời gian.
Khi chuẩn bị mang hành lý vào, cánh cửa bỗng mở toang ra, mẹ và cô bạn thân Giang Kỳ bắn pháo hoa chào đón tôi.
Dải ruy băng màu sắc rơi xuống tóc và vai tôi.
Tôi ngỡ ngàng nhìn tấm băng rôn to lớn treo ở phòng khách.
【Chúc mừng nữ sĩ Hứa Thanh Dạng vượt qua kiếp nạn thành công, những ngày tháng sau này sẽ chỉ có nắng đẹp!】
Khoảnh khắc này, những uất ức tôi từng nuốt xuống một mình suốt bao đêm đã có chỗ dừng lại.
Rõ ràng là muốn cười, nhưng khi mở miệng lại không kìm được sự nghẹn ngào.
“Các người làm cái gì vậy!”
Mẹ ôm chặt tôi, đôi mắt đỏ hoe.
“Con yêu, chào mừng con về nhà.”
Bố ngồi trên ghế sofa, chúng tôi nhìn nhau, hiểu nhau mà không cần nói thêm gì.
Người chuyển nhà thấy cảnh này liền cười.
“Chuyển nhà bao lâu, đây là lần đầu tiên tôi thấy ly hôn mà mừng rỡ đến vậy.”
“Gia đình cô thật tốt với cô, cô may mắn lắm đó!”
Tôi mỉm cười tự hào.
“Đúng vậy, gia đình là điểm tựa vững chắc của tôi.”
Tôi lớn lên trong tình yêu thương và hạnh phúc, có cha mẹ đáng ngưỡng mộ, có bạn bè thân thiết.
Có lẽ, tình yêu là nỗi đau duy nhất mà tôi từng trải qua.
Dường như chẳng có gì để oán trách.