Quy Tắc Của Người Đứng Đầu - Chương 14
38
Lúc tôi đưa Chu Nghiêm Phi đến bệnh viện, tay cậu vẫn chảy máu, rất có thể đã bị thương động mạch.
“Cậu ngốc a?”
Thực ra tôi cũng đoán được cô ta không có ý tốt, nên thực ra tôi vẫn có thể tránh được.
“Đúng vậy, tôi ngốc.”
Môi cậu có chút tái nhợt, ánh mắt lại không rời khỏi tôi một phút nào.
“Tôn Thư Nghi, tôi đã nói rất nhiều lần, ở trước mặt tôi cậu có thể không… hoàn hảo như vậy, có thể dựa vào tôi.”
Tôi đụng phải ánh mắt nhiệt liệt của cậu, tim bỗng nhiên lỡ một nhịp.
Các chuyện xảy ra trong một năm nay gào thét kéo đến.
Lúc khâu vết thương, vẻ đẹp trai làm việc nghĩa không được chùn bước vừa rồi của cậu bị đánh nát, gào khóc thảm thiết kêu bác sĩ nhẹ nhàng một chút.
“Lát nữa tiêm uốn ván.”
Bác sĩ lạnh lùng nói: “Địa chỉ?”
“Đại học Thanh Hoa…”
Chu Nghiêm Phi nghiến răng nghiến lợi nắm lấy tay tôi.
“Ơ, bạn học à, sợ đau như vậy không được đâu, bạn gái cậu đang nhìn kìa.”
Đôi mắt sau cặp kính của bác sĩ lóe lên tia nghịch ngợm.
39
Cổ Nguyệt bị đưa đến bệnh viện tâm thần, không ai có thể tra ra vì sao cô ta đang yên đang lành lại bị điên rồi.
Nhưng tôi biết.
Khi một lượng thuốc được thêm vào thực phẩm mỗi ngày, có thể gây ra tổn thương không thể đảo ngược.
Chỉ có một người có khả năng tạo ra một loại thuốc khó phát hiện như vậy.
Tôi biết là Giang Ký Bạch đang giúp tôi, nhưng cậu ấy lại ở bên cạnh Cổ Nguyệt suốt một năm để bỏ loại thuốc như vậy.
“Pháp luật không trừng trị được cậu ta, đây là biện pháp duy nhất.”
Giang Ký Bạch nhìn tôi, cười nói, “Là cậu ta cướp đi ánh sáng của tôi, người đứng trước mặt tôi, chỉ cần đứng trước mặt tôi, tôi sẽ tình nguyện dâng ra tất cả.”
Hốc mắt cậu ấy rất đỏ, nhưng vẫn đang cười, “Lâm Mân, có lẽ có một ngày tôi cũng sẽ bị trừng phạt, nhưng cậu nhất định phải sạch sẽ.”
Cậu ấy vươn tay vuốt mái tóc trên trán tôi, “Là ai nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, đưa cậu tới.”
“Nhưng đau khổ nhất chính là, cậu mãi mãi sẽ không yêu tôi.”
Lúc nói những lời này, giọng Giang Ký Bạch rất nhẹ, trong mắt lóe lên tia bi thương.
Anh uống một hơi cạn sạch cà phê trước mặt, đứng lên, “Tôi muốn xuất ngoại, thứ hai tuần sau lên máy bay, đi Harvard. Biết cậu tốt là đủ rồi.”
“Nếu cậu muốn tìm tôi, chỉ cần một cuộc điện thoại.”
Cậu ấy cười, lấy lại sự ấm áp.
40
Lúc giáo sư khoa hóa học liên lạc với tôi, tôi đang lái xe, nghe thấy giọng nói của ông ấy, trong mắt tôi dâng lên một tầng nước mắt mỏng, thầy Lộ từng nói tôi là học sinh tâm đắc nhất của ông ấy.
Giờ phút này giọng nói của ông ấy lịch sự lại có chút xa cách.
“Thầy Lộ, cám ơn thầy đã đặc biệt gọi điện thoại cho em.”
“Rất vui được nói chuyện với bạn học Tôn, thực xấu hổ, lúc nói chuyện với em thầy đã rơi lệ, em rất giống một học sinh của thầy.”
Giọng ông ấy già hơn trước một chút.
“Cổ Nguyệt nghỉ học, hạng mục kia của em ấy cũng nhận từ tay người khác, vẫn không có tiến triển, em có hứng thú không?”
“Có ạ!”
Đó là bảo bối của tôi đó, đề tài nghiên cứu khoa học mà tôi đã dốc hết tâm huyết nhưng lại chưa thể hoàn thành.
Cúp điện thoại, tôi lái xe đến nơi cần đến, muốn tặng cho Lâm Mân một bó hoa.
Nhưng từ xa lại thấy người nhà Cố Hành náo loạn, tôi xuống xe.
Mặt không biểu cảm đi vào nghĩa trang, sau đó đoạt lấy cuốc của mẹ Cố Hành, bới mộ phần của tôi.
Tốc độ của tôi rất nhanh, từng cuốc từng cuốc đập nát bia mộ, đào ra hũ tro cốt ôm trong tay.
Tôi ném cuốc lại cho bọn họ đang trợn mắt há hốc mồm, sau đó cũng không quay đầu lại rồi bước lên xe.
Nhìn bó hoa đặt trên ghế lái phụ và bình tro cốt còn dính đất, tôi cười rất lớn, gần như cười ra nước mắt.
Xe nhanh chóng rời khỏi nghĩa trang, tôi biết tôi phải nói lời tạm biệt với Lâm Mân.
41
Khi trở lại trường Bát Trung với tư cách là học sinh ưu tú, tôi nhìn thấy trên sách tuyên truyền của trường Bát Trung còn in ảnh chụp của tôi.
Có học sinh ngăn tôi lại, ánh mắt đầy sao nhìn tôi nói: “Xin hỏi chị là đàn chị Tôn Thư Nghi sao?”
Tôi gật đầu, các cô ấy rất kích động, “Em nghe nói chị từ vị trí một nghìn toàn trường thi đậu vào đại học Thanh Hoa! Có thể chỉ dạy cho chúng em không?”
Tôi cười nói: “Không nên từ bỏ hy vọng, mỗi ngày đều coi như ngày cuối cùng, còn có… Nói không chừng một ngày nào đó học bá nhập thể.”
Tôi đứng trên sân khấu với tư cách là khách cấp cao.
Nhìn một nhóm tân học sinh lớp 10 và đàn em lớp 11, lớp 12.
Tôi đã trải qua hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau, cấp ba hoàn toàn khác nhau.
Tôi mở micro, hắng giọng, nói câu mở đầu: “Chào mừng các em tân học sinh lớp 10 đến trường Bát Trung, đàn em lớp 12, chúc mừng các em đến với hình thức địa ngục.”
Mọi người cười vỗ tay, nhưng chỉ có trải qua mới biết được, hình thức địa ngục gì đó rõ ràng là vé vào cửa bước vào ước mơ.
Tôi giúp đỡ Tôn Thư Nghi, cũng như Tôn Thư Nghi cứu vớt linh hồn tôi.
Tôi sẽ sử dụng cơ thể khỏe mạnh này để vượt sóng.
[HẾT]