Quy Tắc Của Người Đứng Đầu - Chương 13
34
Lúc tan buổi tự học buổi tối, Tống Tiểu Tuyết đến tìm tôi.
Cô ta dường như cũng gầy đi rất nhiều, đôi mắt có vẻ lớn hơn.
“Tôn Thư Nghi, tôi thua cậu rồi.”
Cô ta mím môi, mỉm cười với tôi, “Tôi có chơi có chịu.”
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng cá cược gì với cậu.”
Tôi nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô ta rồi cảm thán, làm sao có thể có người xinh đẹp như vậy.
“Tôi và cậu cá cược rồi.”
Cô ta rũ mắt xuống, tiếc nuối nói, “Tôi cá cậu gian lận, tôi cược Chu Nghiêm Phi chỉ là nhất thời mới mẻ, tôi cược tôi sẽ thắng đẹp.”
Tống Tiểu Tuyết cười tự giễu, “Nhưng tôi thua rồi.”
“Còn nữa là, xin lỗi, tôi không cầu cậu tha thứ cho sự cay nghiệt trước kia. Thi tốt nghiệp trung học cố lên.”
Thiếu nữ xoay người, tóc đuôi ngựa cao tung bay sau cần cổ thon dài.
35
Lúc thi tốt nghiệp trung học, thời khắc cuối cùng rung chuông, tôi biết cuộc đời cấp ba thứ hai của tôi đã kết thúc.
Đề thi đại học năm nay vẫn đặt độ khó vào khoa học tự nhiên, thế mạnh của tôi.
Lúc tôi đi ra khỏi trường thi, mẹ xuất hiện ở bên ngoài trường thi, trong tay cầm một bó hoa.
Tôi nhìn thấy Chu Nghiêm Phi đi ra khỏi trường thi, bố và mẹ cậu cũng đang chờ cậu.
Bố cậu để đầu trọc, thắt một dây lưng Hermes, thực sự là cách ăn mặc của nhà giàu mới nổi trong miệng cậu nói, khí chất của mẹ cậu lại rất tốt, cao gầy trắng nõn, mặc váy liền áo, ôm một bó hoa chờ cậu.
Tôi và cậu nhìn nhau cười một tiếng, đều vùi đầu vào lòng người nhà.
Lúc có điểm số, tôi và mẹ canh giữ trước máy tính, trong giây phút nhìn thấy thành tích, mẹ nhảy dựng lên, bắt đầu vỗ tay, sau đó ôm tôi.
Thực ra phòng tuyển sinh Thanh Hoa đã gọi điện thoại cho tôi từ lâu.
Nói tôi “có thể”.
Vừa đạt đủ điểm chuẩn, trò này ba năm trước tôi đã từng gặp, tôi trả lời: “Vậy được rồi, tôi đi nói chuyện với Bắc Đại.”
Đối diện nóng nảy, “Đừng nha đừng, chúng ta vẫn có thể trò chuyện~”
Tôi vẫn chọn Thanh Hoa, không chỉ bởi vì đó là nơi tôi thực hiện ước mơ, mà còn bởi vì ở đó có quá nhiều người tôi yêu.
36
“Bố” vừa nhận được tin tức lập tức mở tiệc, mời người thân bạn bè ăn tiệc tốt nghiệp của tôi.
“Bố” lần đầu tiên đứng cùng một chỗ với mẹ, mặt hai người đều thần thái sáng láng.
Tôi đi tới khách sạn, nhìn thấy câu “Chúc mừng con gái Tôn Thư Nghi trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa”.
Cổng vòm bơm hơi màu đỏ.
Mẹ kế tức giận ngồi trên bàn tiệc, một tay cướp đi điện thoại di động của em trai, “Chơi chơi chơi! Cứ chơi trò chơi! Đúng là ngốc chết con đi!”
Đúng lúc em trai thua một ván, bắt đầu la làng khóc lớn, “Đều tại mẹ! Nói nhảm nhiều như vậy! Con mới thua!”
Mẹ kế tát một cái, “Mẹ để con khóc để con khóc này!”
Lúc này “bố” đi qua, la lớn một tiếng, “Ngày vui mà cứ ở đây khóc?! Không muốn đợi thì cút về nhà đi!”
Tôi bình tĩnh nhìn tất cả, không nói gì.
Có lẽ đối với “bố” mà nói, tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, tôi cho ông ta thể diện, ông ta rất vui vẻ.
Yến tiệc bắt đầu, theo kịch bản thì tôi sẽ lên sân khấu nói vài câu.
Giọng nói của người dẫn chương trình động lòng người: “Cô ấy, là thiếu nữ thiên tài được Bát Trung công nhận, từ không tiếng tăm gì trở thành hạng nhất cuộc thi chung bốn thành phố ai nấy đều kinh ngạc, cô ấy thuận buồm xuôi gió, thi đậu vào trường học cao quý nhất Trung Quốc, chúng ta chào đón nhân vật chính Tôn Thư Nghi nói vài lời!”
Ánh đèn đại sảnh bắn ra bốn phía.
Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc hoặc xa lạ, nhớ tới hai mươi năm làm Lâm Mân.
“Không có thiên tài, cũng không có gì thuận buồm xuôi gió, chỉ có thể nói, có lẽ tôi đã từng cái gì cũng muốn, tất cả đều cảm thấy không đủ, bệnh hoạn theo đuổi hạng nhất.”
“Cuộc sống của tôi, là bản thiết kế hoàn hảo nhất trong mắt người khác, nhưng trong nháy mắt sinh mệnh kết thúc, tôi lại không nhớ nổi một chút cảm giác tốt đẹp đơn giản nào.”
“Niềm vui mà tôi từng có, vĩnh viễn ký thác vào thành tựu của tôi.”
“Nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn tận hưởng khói lửa nhân gian.”
37
Tất cả giống như là ấn nút tăng tốc, lúc tôi đến Thanh Hoa báo danh, Giang Ký Bạch mặc áo sơ mi trắng chờ tôi ở cổng trường, mỉm cười chữa lành, nụ cười kia kết thúc khi hai nam sinh đột nhiên chui ra từ sau lưng tôi.”
“Thầy Giang, thầy không nói chuyện, nhìn thấy em đã ghét bỏ vậy sao?”
Từ Kiệt ôm vai cậu ấy.
Thời gian một năm, tôi lại trở về nơi này.
Sân trường quen thuộc, mọi thứ đều quen thuộc.
Thậm chí ngay cả khuôn mặt tươi cười của tân sinh viên cũng giống nhau.
“Nào bạn học, tôi giúp các cậu chụp một bức ảnh?”
Tôi đứng trước quầy check-in với ba người còn lại, chụp một bức ảnh.
Sau đó mỗi người tự tìm ký túc xá.
Cất hành lý xong, tôi đi đến câu lạc bộ phản biện.
Hiện tại chủ tịch đã thành cổ nguyệt.
Tôi thấy trên đó có ảnh của tôi.
Tôi trong ảnh cũng vừa mới học năm nhất, khuôn mặt non nớt, ánh mắt lại rất kiên định.
Chiếc cúp tôi mang về lúc trước còn đặt ở vị trí nổi bật nhất.
Đầu ngón tay xẹt qua, giống như trở lại ngày hôm đó.
“Đừng đụng vào. Cái cúp đó rất quý báu.”
Cổ Nguyệt mặc một bộ váy liền áo từ phía sau chậm rãi đi tới.
“Quả nhiên em đã tới rồi.”
Cô ta ngồi xuống, bắt chéo chân.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, “Cổ Nguyệt. Cậu đã nói một lời nói dối quá lớn.”
Cô ta nhấp một ngụm cà phê, “Cái gì?”
“Em muốn gia nhập câu lạc bộ phản biện đúng không? Xin lỗi, đủ người rồi.”
Cô ta vô tình khuấy cà phê.
Tôi rút bút ghi âm ra, mở đoạn đối thoại giữa tôi và người đàn ông trung niên kia.
Thời điểm nghe được “Đúng! Chính là cô ta”, tay của cô ta đã bắt đầu run nhè nhẹ.
“Tập tin video ở trong máy tính của tôi.”
“Vậy thì thế nào? Người cũng đã chết rồi? Ai còn có thể nghe những suy đoán lung tung này của em chứ?”
Cổ Nguyệt đặt ly xuống, “Cho dù là em ghi âm lại, nói cho em biết, chính là tôi cố ý dẫn dắt Cố Hành cho rằng người nghe được bí mật đó là em thì đã sao?”
Cô ta nhếch đôi môi xinh đẹp, “Bọn họ đều hóa thành tro, nhưng tôi, sống thật tốt, tôi còn trở thành bạn gái của Giang Ký Bạch.”
Tôi cúi đầu, vuốt ve bút ghi âm.
“Tiểu Cổ, cậu hẳn là còn nhận ra tôi chứ?”
Tay cô ta run lên, cà phê rơi đầy đất.
“Em nói cái gì…?”
“Không có gì.”
Tôi nhìn cô chằm chằm, “Cậu sợ à?”
Tôi quay người lại.
“Cậu nên trả lại tất cả những thứ cậu nợ tôi.”
Cô ta đứng lên, cười thái quá, “Em đang nói cái gì vậy Tôn Thư Nghi, em cũng giống như tôi, bắt chước Lâm Mân sao?”
“Nhưng mà cậu ta đã chết rồi, chết ngay cả xương cốt vụn cũng không còn! Bùm!”
“Ánh lửa ngày đó quá đẹp.”
Cô ta tới gần tôi, ánh mắt hiện lên vẻ thoả mãn.
“Tôi chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ máu thịt bay tứ tung của Lâm Mân… Tôi vui đến phát điên.”
“Là cậu xúi giục Cố Hành, đúng không?”
Tôi nhìn chằm chằm mặt của cô ta, thực ra cô ta hoàn toàn không giống tôi trước kia, cô ta môi dày mắt to, là một mỹ nữ.
“Thuốc nổ cậu ta làm, chính cậu ta đi, làm sao nói tôi xúi giục được.”
Cô ta nhìn về phía tôi, bỗng nhiên kêu to một tiếng, “Lâm Mân! Lâm Mân…”
Sau khi nói xong lại cười rộ lên, “Ha ha ha ha thật sự là cậu…”
Trạng thái tinh thần của cô ta, sao đột nhiên lại kém như vậy?
Cổ Nguyệt xoa huyệt Thái Dương, còn đang cười, “Tôi là nói cho cậu ta biết cậu nghe lén cậu ta gọi điện thoại, thế nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân giết cậu nha…”
“Tôi nói với cậu ta, cậu luôn ở sau lưng mắng cậu ta nghèo, mắng cậu ta là đồ nhà quê xuất thân từ trong núi… Ha ha ha cậu không biết vẻ mặt lúc đó của cậu ta …”
Cô ta bỗng nhiên không cười nữa, nhìn chằm chằm phía sau tôi la hét một cách hoảng sợ, “Cố Hành? Cậu đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Tôi xoay người lại, không thấy gì cả, lúc quay đầu lại lại nhìn thấy cô ta giơ cúp đập về phía tôi.
Một bàn tay chặn lại, máu tươi chảy xuống theo cánh tay.
Tôi không biết tại sao Chu Nghiêm Phi lại xuất hiện ở đây.
Cậu chỉ đẩy nhẹ một cái, Cổ Nguyệt đã ngã ngồi trên mặt đất.
Ánh mắt cô ta mơ màng cười ngây ngô.
Tôi nhìn thấy Giang Ký Bạch lập tức khống chế cô ta, con ngươi đen nhánh của cậu ấy lại đang nhìn chằm chằm tôi, tôi không biết bên trong ẩn chứa cái gì.
Trên tay tôi dính máu tươi của Chu Nghiêm Phi, tôi đè cánh tay cậu lại, máu vẫn còn chảy, nhưng cậu vẫn luôn miệng hỏi tôi có bị sao không.