Quỷ Dương Sát - Chương 3
5.
Mẹ tôi thấy tôi bưng bát vào liền vươn tay cướp lấy.
Chút cháo này sao có thể đủ cho mẹ ăn?
Quả nhiên, sau khi uống hết, mẹ tôi bắt đầu gặm lớp vôi trên tường. Tiếng “rắc rắc” khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Bụng mẹ cũng bắt đầu phập phồng.
Đợi đến khi mẹ ăn no uống đủ, nằm vật xuống giường với vẻ mãn nguyện, tôi phát hiện bụng bà ấy càng tròn hơn.
Làn da bên ngoài căng mỏng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nứt ra.
Lúc này, bà Trần đến.
Bà nói đạo trưởng Bồ Ngọc đã chuẩn bị xong.
Đêm nay vào giờ Tý, sẽ tổ chức một buổi lễ tại nhà tôi để tiễn chị đi.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu.
Ban đêm, đạo trưởng Bồ Ngọc mang pháp khí, sắp xếp bàn lễ trong sân nhà tôi.
Bà Trần cũng đứng bên cạnh.
Cha mẹ tôi giờ giống như hai kẻ phế nhân nằm trong phòng.
Tôi lấy những lá trà cuối cùng trong nhà, pha chút nước và bưng ra.
Sau đó, tôi lùi vào góc để chờ đợi chị đến.
Vừa đúng giờ Tý, một cơn gió lạnh thổi qua.
Đạo trưởng Bồ Ngọc thắp ba nén hương, cầm pháp khí đi ba vòng quanh sân, miệng lẩm bẩm điều gì không rõ.
Bỗng nhiên, tất cả những tờ bùa trên bàn bị gió thổi bay lên không.
Một đôi tay phụ nữ vươn tới cổ bà Trần.
Là chị!
Đạo trưởng Bồ Ngọc thấy vậy, lập tức lấy máu chó đen đã chuẩn bị từ trước tạt vào người chị.
Không ngờ chị né được.
Máu chó đen rơi trúng bà Trần, mùi hôi thối bốc lên từ người bà ấy.
Đạo trưởng Bồ Ngọc hét lên: “To gan, dám hại người! Xem ta đánh ngươi tan thành tro bụi!”
Tôi co rúm lại dưới chân tường, nhìn trận đấu trong sân.
Ban đầu, chị có vẻ hơi yếu thế trước hai người họ.
Nhưng sau đó, không biết vì sao, đạo trưởng Bồ Ngọc và bà Trần ngày càng trở nên chậm chạp.
Cuối cùng, họ ngã xuống đất, không thể cử động.
Chị không thèm để ý đến họ, bước thẳng vào trong nhà.
Ngay sau đó, từ phòng mẹ tôi vang lên tiếng thét thảm thiết.
Tôi thấy trên cửa sổ xuất hiện vài dấu tay đẫm máu.
Tôi vùi mặt vào đầu gối, đôi vai không kìm được run rẩy.
Cuối cùng tôi bật cười thành tiếng.
Không biết mẹ tôi bây giờ có đau không?
Liệu bà có hiểu cảm giác mà chị đã phải chịu đựng vào ngày hôm đó ở Ngọc Từ?
Tất cả đều là những gì họ đáng nhận.
Chị chẳng qua chỉ đòi lại công lý cho mình.
Tôi lặng lẽ thu dọn chén trà trên bàn, liếc nhìn hai người đang nằm dưới đất.
Hiệu lực của thuốc mê có thể kéo dài đến sáng.
Thời gian đó hẳn là đủ cho chị.
Tôi cầm lấy cái vò rượu trong sân, uống ừng ực.
Đêm nay ánh trăng thật đẹp. Cùng với tiếng thét từ trong nhà.
Lâu lắm rồi lòng tôi mới thoải mái như vậy.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, là do bà Trần lay tôi dậy.
Tôi đã ngủ quên trong sân?
Không biết từ lúc nào, có một tấm chăn phủ lên người tôi.
“Bé con, chị mày quá hung dữ, chúng ta đã đánh giá thấp nó.”
“Mẹ mày…”
Bà Trần và đạo trưởng Bồ Ngọc nhìn nhau, lắc đầu.
Sau đó họ rời đi.
Chẳng lẽ chị đã đi rồi?
Tôi lập tức đứng dậy chạy vào phòng mẹ, vừa đến cửa đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc.
Tay mẹ tôi bám chặt vào khung cửa, cơ thể đã cứng ngắc.
Đáng sợ hơn là bụng bà.
Không biết bị vật gì sắc nhọn rạch ra, thịt da lật ngược.
Ruột trắng phớ treo bên ngoài, tôi không chịu nổi cơn buồn nôn dâng lên trong dạ dày.
Cả người tôi chạy ra ngoài nôn khan.
Người trong làng nghe chuyện nhà tôi, đều chen nhau đến xem náo nhiệt.
Trưởng làng dẫn theo mấy người giúp mẹ tôi lo hậu sự.
Cái chết này không vẻ vang, chỉ có thể chôn cất qua loa.
Còn cha tôi, từ hôm đó, càng trở nên loạn trí.
Ngày ngày nằm trên giường, không ngừng gào thét. Có lúc tôi nghe đến phiền.
Liền cầm giẻ nhét vào miệng ông ấy để ông không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Ác nhân phải được kẻ ác trị.
Không chỉ là cha mẹ tôi, mà còn cả vị thần linh đã mê hoặc lòng người kia.
Tôi nhìn về phía Ngọc Từ xa xa, trong lòng đã quyết định.
6.
Lâu rồi tôi không thấy bóng dáng bà Trần trong làng.
Trên cửa nhà bà còn có trứng thối mà dân làng ném vào.
Cái chết thê thảm của mẹ tôi khiến người làng không còn tin vào khả năng của bà ấy nữa.
Hôm nay, tôi làm món măng xào mà chị thích ăn nhất trước đây.
Sau khi đổ thức ăn vào hộp cơm, tôi lén lút đi lên núi phía sau.
Đi qua một khu rừng nhỏ, tôi đến một cái hang động ẩn khuất.
Hồi nhỏ, bọn trẻ con nhà khác chơi nhảy dây, búng dây thun.
Cha mẹ tôi chưa bao giờ mua cho chúng tôi những thứ đồ chơi vặt vãnh đó.
Chị thường dẫn tôi đến đây, cùng chơi trốn tìm với tôi. Chỗ này chỉ có hai chị em tôi biết.
Tôi cầm hộp cơm đi vào trong hang, gõ ba cái lên vách đá.
Ngay sau đó, một bóng người từ trong bước ra.
Tôi vui vẻ gọi vào trong: “Chị ơi, ăn cơm nào.”
Đúng vậy, chị tôi chưa chết.
Hôm đó ở Ngọc Từ, cha mẹ chỉ lo vui mừng vì sinh được con trai. Hoàn toàn không thèm liếc nhìn chị lấy một lần.
Vì vậy, tôi lén đưa chị vào cái hang này. Hằng ngày nhịn phần cơm của mình, mang đến hang cho chị.
Vết thương trên người chị phần lớn là ngoài da, hang động lại có nhiệt độ thấp, không bị nhiễm trùng.
Chỉ là tôi không ngờ, chị giữ được mạng sống. Nhưng người lại phát điên.
Lần đầu tiên chị không tỉnh táo trở về nhà, tôi cũng hoảng sợ. Lo cha mẹ một lần nữa xuống tay giết chị.
Nhưng tôi phát hiện ra rằng, khi con người làm điều ác, trong lòng thật sự có ma quỷ.
Dù chị đã điên, nhưng trong thâm tâm chị vẫn không quên mối hận thù.
Người đáng sợ phải là cha mẹ tôi. Lỗi lầm gây ra, cuối cùng phải từ từ trả giá.
Ngày qua ngày, tôi trộm thuốc từ trạm thú y.
Pha chúng vào nồi cháo. Không ngoài dự đoán, con người và súc vật cũng không khác nhau là mấy.
Mẹ tôi giống như mấy con lợn ở đầu làng, cả ngày chỉ biết ăn.
Cha tôi thì ngày đêm ngủ mê man, không phân biệt được mơ hay thật.
“Chị ơi, hôm nay chúng ta ăn món măng xào mà chị thích nhất.”
Tôi chợt nhớ đến lúc nhỏ, chị cũng kiên nhẫn dỗ tôi ăn cơm như vậy.
Ánh mắt chị nhìn tôi, vẫn còn một chút hơi ấm. Tôi nghĩ, có lúc chị vẫn còn tỉnh táo.
Dù sao ngoài chị ra, không ai nghĩ đến việc đắp chăn cho tôi đang ngủ say trong sân.
Mắt tôi dần mờ đi, gắp đầy một bát cơm thức ăn, đút từng miếng cho chị ăn.
Cha mẹ tôi đáng chết thật.
Nhưng kẻ đầu têu cũng không nên được tha thứ.
Tôi lạnh lùng nhìn về phía Ngọc Từ xa xa, thầm thề: “Chị ơi, em nhất định sẽ báo thù cho chị.”
Về Ngọc Từ, tôi biết không nhiều.
Ở làng tôi, đó là nơi linh thiêng nhất. Nghe nói, tổ tiên của làng tôi từng cứu một vị thần tiên gặp nạn.
Sau đó, để báo đáp, vị thần cho phép người làng được ước một điều.
Dân làng toàn là người làm nông, chẳng có mơ ước gì nhiều, ngoài việc sinh nhiều con trai.
Từ đó, làng tôi chung tay xây dựng Ngọc Từ.
Nhưng tất cả những câu chuyện này đều được truyền ra sau khi đạo trưởng Bồ Ngọc đến làng.
Mỗi năm, giải nhất của lễ cúng đều do đạo trưởng Bồ Ngọc gõ chiêng quyết định.
Những năm qua, dù các gia đình khác không tàn nhẫn như cha mẹ tôi, nhưng các bé gái cũng thường bị hành hạ đến mức không còn hình dạng.
Sau lễ cúng, không sống được bao lâu thì bị ném ra ngoài. Dù sao, thần tiên trong miếu đã ban cho họ con trai rồi. Gia đình sao còn giữ lại một đứa con gái nửa sống nửa chết làm gì?
Sau khi chăm chị ăn xong, tôi để lại một ít lương khô trong hang.
Chắc đủ để chị ăn vài ngày.
Tối nay, tôi sẽ đến Ngọc Từ điều tra rõ ràng.
7.
Ban đêm, Ngọc Từ trông thật trang nghiêm và tĩnh mịch.
Những cành cây bên ngoài bức tường trắng treo đầy các túi phúc đỏ cầu nguyện.
Màu đỏ và trắng xen kẽ nhau.
Ở đây, có bao nhiêu cô gái bị mang ra, làng lại đón bấy nhiêu đứa con trai.
Tôi leo qua tường, lẻn vào từ cửa bên.
Tượng thần trong chính điện vẫn như mọi khi.
Đạo trưởng Bồ Ngọc luôn ở trên lầu hai.
Ngoài bà ta ra, ngay cả trưởng thôn cũng không thể bước vào đó.
Tôi nhẹ nhàng bước lên cầu thang.
Những tấm ván gỗ cũ kỹ không tránh khỏi phát ra vài tiếng kẽo kẹt.
Ánh trăng ngoài cửa sổ giúp tôi soi sáng những bậc thang trước mặt.
Khi lên đến lầu hai, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện.
Chết tiệt, tôi vốn định lợi dụng lúc đêm khuya để đến đây xem xét.
Không ngờ muộn thế này mà vẫn còn người thức.
Nhưng tôi thực sự tò mò, trong đó là ai.
Tôi từ từ tiến lại gần căn phòng đó.
Nghe như có giọng một người đàn ông.
“Đồ vô dụng! Mỗi năm chỉ trông cậy vào ngươi làm tốt một việc này, mà lại thành ra như thế.”
“Anh Vương, bao nhiêu năm nay chưa từng xảy ra sơ suất, ai ngờ năm nay con nhóc chết tiệt đó lại thực sự dính tà chứ?”
Đó là giọng của đạo trưởng Bồ Ngọc.
Người bà ta nhắc đến chẳng lẽ là chị tôi?
Người đàn ông được gọi là anh Vương, thô bạo cắt ngang lời bà ta.
“Ma quỷ cái gì chứ, tôi thấy bà giả thần giả quỷ lâu quá, giờ tự mình cũng rối rồi.”
“Tôi nói cho bà biết, bên trên đang thúc giục. Nếu còn không giao hàng lên, thì bà cứ chuẩn bị nhận hậu quả đi!”
Vừa dứt lời, tôi liền nghe thấy tiếng mở cửa.
Tôi vội vàng trốn dưới cầu thang.
Một người đàn ông giận dữ bước xuống lầu, rời khỏi Ngọc Từ.
Quả nhiên, Ngọc Từ này đang che giấu một bí mật lớn.
Đạo trưởng Bồ Ngọc và bà Trần đã ở trong làng chúng tôi nhiều năm như vậy, cũng có âm mưu không thể tiết lộ.
Đúng lúc tôi định rời đi, lại vô tình làm rơi một chồng giấy dưới cầu thang.
Tôi nhặt lên xem, những chữ viết trên đó khiến tôi rùng mình…
Trở về nhà, tôi liền ép cha uống một bát cháo gạo.
Bây giờ vẫn chưa thể để ông ấy chết.
Nếu trong nhà chỉ còn mình tôi là con gái, nhà cửa và ruộng đất của tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị họ hàng chiếm đoạt.
Tôi nghĩ lại những bí mật đã thấy ở Ngọc Từ.
Nằm trên giường, cả đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi nghe thấy dì Hàn ở sân bên cạnh ríu rít kêu lên: “Nghe chưa? Làng ta có tin vui lớn rồi.”
Một đám dì bác tụ tập xung quanh bà.
“Năm nay lễ cúng trong làng ta tổ chức tốt nhất, thần tiên trong Ngọc Từ đã truyền lời.”
“Sẽ chọn một cô gái phúc lành ở lại bên cạnh.”
Người bên cạnh liền vội hỏi: “Thật không?”
Dì Hàn bĩu môi, khó chịu nói: “Có giả đâu?”
“Tôi vừa nghe ở cửa nhà trưởng thôn, các người tin hay không thì tùy.”
“Dù sao tôi cũng phải chuẩn bị ăn mặc cho Tiểu Thúy thật đẹp, nhỡ đâu được chọn thì sau này còn có thể nói chuyện với thần tiên.”
Dì Trần nghe xong liền vội quay về nhà.
Dì vừa chạy vừa nói: “Thần tiên phù hộ, mong cho con bé nhà tôi sớm xin cho tôi một đứa con trai.”
Một câu nói dấy lên sóng gió.
Chưa đến hai ngày sau, đạo trưởng Bồ Ngọc đã ngạo nghễ xuất hiện trong làng.
Mọi người thấy vẻ tiên phong đạo cốt của bà ta đều vội quỳ xuống bái lạy.
Tôi ẩn mình giữa đám đông, không nhịn được khẽ hừ lạnh một tiếng.
“Hôm nay ta đến, chắc hẳn mọi người đều biết mục đích rồi.”
“Ta sẽ chọn ba cô gái phúc lành làm ứng cử viên, đưa về để thần tiên xem qua.”
Nghe đến đây, mọi người lập tức đẩy con gái mình ra.
Đạo trưởng Bồ Ngọc chọn ba cô gái hoạt bát lanh lợi.
Hai trong số đó khóc lóc đầy nước mắt, không muốn rời đi.
Cha mẹ họ vừa đánh vừa mắng, dọa nạt con gái.
Vừa làm vừa dặn dò: “Khi đứng trước thần tiên, nhất định phải xin cho nhà mình một đứa em trai.”
Tôi lặng lẽ đi theo sau đạo trưởng Bồ Ngọc.
Nhìn bà ta dẫn ba cô gái vào Ngọc Từ.
Tôi có linh cảm, người đàn ông hôm trước sẽ lại đến đây.
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến đêm, tôi phải tranh thủ chuẩn bị.