Quỷ Diện Tướng Quân - Chương 5
13
Ta vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu, khuôn mặt đầy máu me.
Phó Bắc Uyên ôm ta vào lòng, không ngừng lặp lại một câu:
“A Oanh… không sao, sẽ không sao đâu…”
Sao có thể không sao được chứ?
Những vết thương chằng chịt trên người ta đều là do chính tay hắn đâm, hắn hẳn phải biết, chỉ riêng những vết thương này cũng đủ lấy mạng ta.
Còn mũi tên tẩm độc mà Giang Hoàn bắn ra kia chắc chắn đã tẩm kịch độc.
Ta ngủ thiếp đi.
Ta vẫn luôn mơ màng ngủ, thỉnh thoảng tỉnh lại có thể nghe thấy giọng nói của Phó Bắc Uyên.
Hắn chất vấn đại phu tại sao ta không tỉnh lại.
Đại phu nói: “Đã là tướng phải chết, ta không làm gì được.”
Một người bình tĩnh như vậy lại trở nên hung bạo như một kẻ điên, hắn ta điên cuồng đập phá mọi thứ có thể lấy được:
“Vô dụng! Chết cái gì? Ngươi nói bậy bạ gì thế? Không phải chỉ là độc sao? Giải độc là được rồi!”
Đại phu thở dài:
“Độc thì dễ giải nhưng thân thể nàng ta đầy thương tích, có vết thương đao chí mạng, sau đầu còn bị thương nặng, ngay cả nội tạng cũng nát bét, giống như bị thương nặng khi ngã xuống vách đá chưa lành, chỉ sợ ngày đêm đều đau đến mức không ngủ được, nàng ta… đang chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng.”
“Ta không tin, nàng nhất định sẽ khỏe lại.”
Phó Bắc Uyên ngày đêm túc trực bên giường.
Những vết sẹo xấu xí như giun đất không biết hắn ta đã dùng thuốc gì mà lại mờ dần đi.
Ta không biết tại sao hắn ta lại làm như vậy, giống như… như vậy có thể khiến ta quên hết mọi chuyện.
Nhưng ta không quên được…
Ta thường mơ thấy, mơ thấy cái sân nhỏ đó.
Mẫu thân mặc áo giáp cho ta, muội muội khâu bùa bình an tự tay cầu xin vào áo lót của ta.
Nó mới mười bốn tuổi, nụ cười còn đẹp hơn cả hoa xuân:
“Tỷ tỷ, tỷ phải hứa với muội, trước Tết Nguyên tiêu nhất định phải về nhé, muội muốn giới thiệu một người bạn cho tỷ làm quen.”
“Sao thế? Đã có ý trung nhân rồi sao? Thiếu niên nhà nào thế?”
Muội muội xấu hổ quay người bỏ chạy.
Mẫu thân cười không ngớt, nói: “Là nhi tử nhà hiệu sách đối diện.”
…
Nếu như ta có thể trở về.
Có lẽ đã làm chủ hôn sự của muội muội.
Đợi chiến sự lắng xuống, mẫu thân hẳn cũng sẽ lo lắng chuyện hôn sự của ta, bà nói ta đầy mình vinh quang, xứng với bất kỳ ai nhưng cuối cùng vẫn phải tìm người mình thích.
Ta rơi nước mắt trong giấc mơ.
Phó Bắc Uyên lập tức tỉnh lại: “A Oanh, nàng tỉnh rồi sao?”
Ta mở mắt nhìn hắn, nói ra câu đầu tiên sau khi hắn nhận ra ta:
“Rõ ràng ta đã có cơ hội.”
Hắn ngẩn ra:
“Cái gì?”
“Rõ ràng ta đã có cơ hội giết hắn nhưng ngươi lại chặn thương của ta, ta không thể quay lại được nữa.”
Hắn biết ta đang nói đến Giang Hoàn.
Phó Bắc Uyên trở nên có chút luống cuống, hắn tránh ánh mắt ta, như dâng bảo vật mà nâng chiến báo đến trước mặt ta, cẩn thận từng li từng tí:
“Nàng xem, quân đội Đại Chu của ta đã thẳng tiến đến kinh thành Giang quốc, đợi hai nước thống nhất, ta sẽ đưa nàng về.”
Ta không nói gì.
Hắn chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Hoa mơ nàng thích nhất, ta đã trồng đầy vườn, nàng có muốn dậy không?”
Giang quốc lạnh lẽo không có hoa mơ nhưng đó lại là nhà của ta.
Không thể quay lại được nữa…
Người chờ ta đã không còn nữa.
Ta lại nhắm mắt, không nhìn Phó Bắc Uyên thêm một cái nào nữa.
Không lâu sau, tiếng chiêng trống rền vang trên phố, nghe các tỳ nữ đi qua đi lại nói, là Giang quốc đã bị phá thành, hoàng đế bị phong làm quận vương, công chúa Nhạc Nam Phong đã hạ giá lấy chồng.
Còn bây giờ, Phó Bắc Uyên đã trở thành nhân vật che trời lấp đất của Đại Chu.
14
Đợi đến khi tiếng động trên phố ngừng hẳn.
Phó Bắc Uyên mới bước vào viện của ta.
Thấy ta mở mắt dựa vào giường, hắn mừng rỡ ra mặt.
“A Oanh, nàng có phải đã khỏe hơn nhiều so với hai ngày trước không?”
Ta lặng lẽ nhìn hắn, có vẻ hơi nghi hoặc.
“Sao ngươi lại nỡ để Nhạc Nam Phong gả xa như vậy, chẳng phải ngươi yêu nàng ta nhất sao?”
Hắn ngẩn ra, dường như ý thức được điều gì đó.
“Nàng có phải là… trước đây đã nghe được gì không?”
Ta lại thấy không có ý nghĩa gì nữa.
Nhưng Phó Bắc Uyên lại như bị mắc kẹt vào sừng trâu, hắn đi truy tra, đi tìm kiếm sự thật, cuối cùng biết được ta đã từng tận tai nghe được hắn nói chuyện với Nhạc Nam Phong.
Hắn loạng choạng bước vào viện của ta, bắt đầu lí nhí giải thích:
“Không phải vậy, ta chưa từng yêu Nhạc Nam Phong! Nàng tuy là công chúa nhưng vì ta mà mắc bệnh cuồng ghen, chỉ cần ta nhìn cô nương nào nhiều hơn một chút, nàng ta sẽ trả thù gấp trăm lần, ta biết tính tình của nàng ta, ngày đầu tiên nàng ta đến quân doanh đã chú ý đến nàng, ta chỉ có thể nói như vậy, chỉ có nói như vậy mới có thể xóa tan nghi ngờ của nàng ta.
“Là lỗi của ta, ta không đủ mạnh mẽ, không thể quang minh chính đại bảo vệ nàng.
“A Oanh, bây giờ được rồi, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Ta cười lạnh, nhìn hắn như nhìn một trò hề.
“Ngươi… bảo vệ ta?”
Ta nhìn đôi tay mình vì suy yếu mà vô lực, tự giễu:
“Đôi tay này của ta, từng cầm thương phá vạn quân, nếu như chưa từng gặp ngươi, sao ta lại rơi vào cảnh ngộ như thế này?”
Hắn lập tức tái mặt.
Dường như ý thức được, lúc trước ta căn bản không cần hắn bảo vệ.
Phó Bắc Uyên thất bại đứng ngoài cửa.
Hắn đứng rất lâu rất lâu.
Còn ta lại hiếm khi ngủ ngon như vậy.
Sau khi tỉnh lại, ta bảo người dọn thức ăn, cả Phó phủ đều bị kinh động, tất cả đầu bếp nổi tiếng trong thành đều được Phó Bắc Uyên gọi đến Phó phủ.
Nhưng ta chỉ ăn một bát cơm.
Sau đó nói với Phó Bắc Uyên:
“Đưa ta về nhà.”
Ta phải đi xem mẫu thân và muội muội được chôn ở đâu.
Để sau này khỏi lạc đường.
15
Đây là yêu cầu duy nhất ta đưa ra, Phó Bắc Uyên không thể từ chối.
Đại phu cũng nói để ta về quê hương xem thử, biết đâu tâm trạng tốt thì thân thể cũng tốt hơn một chút.
Ngay cả ta cũng nghe ra đây là lời nói cho có lệ nhưng Phó Bắc Uyên lại tin.
Ta hiểu rõ nhất thân thể mình, sắp không xong rồi.
Có lẽ thật sự cho rằng ta sẽ khỏe, Phó Bắc Uyên tìm con ngựa nhanh nhất, chỉ mất năm ngày đã đưa ta về cố thổ Giang quốc.
Nhưng ngay trước khi vào thành thì đột nhiên gặp phải một nhóm người phục kích.
Phó Bắc Uyên kéo ta đứng dưới lớp lớp bảo vệ, sắc mặt không đổi:
“Đừng lo lắng.”
Nhưng ta đột nhiên nôn ra một ngụm máu, nắm chặt cánh tay Phó Bắc Uyên:
“Thuốc…”
Phó Bắc Uyên hoảng hốt, vội vàng đi tìm thuốc trên xe ngựa.
Nhưng ta lại quay đầu chạy về hướng ngược lại.
Phó Bắc Uyên ý thức được điều gì đó, điên cuồng chạy về phía ta.
“A Oanh!”
Hắn bị một nhóm người khác chặn đường.
Có người bay xuống bên cạnh ta, hốc mắt hơi đỏ: “Tướng quân, ta đưa ngài về nhà.”
Xưng hô này đã rất lâu rồi không có ai gọi ta.
Trong phút chốc như cách biệt cả một đời người.
Nhìn ta cưỡi ngựa rời đi, Phó Bắc Uyên loạng choạng chạy về phía ta, áo bào vốn trắng tinh giờ đã nhuốm đầy bùn đất, hắn chỉ chăm chăm nhìn ta, trong mắt có sự đau khổ cầu xin.
“Không… đừng đi.”
Ta nhìn hắn từ trên cao xuống.
Cả cuộc đời như đèn kéo quân lướt qua trước mắt.
Ta có chút mơ hồ hỏi hắn:
“A Oanh đối với ngươi mà nói, rốt cuộc là gì?”
Hắn khàn giọng:
“Là mạng sống của ta.”
Ta lắc đầu.
“Nàng chỉ là một thứ, là thứ ngươi không thể có được.
“Phó Bắc Uyên, đừng tự lừa dối mình nữa, A Oanh chưa bao giờ quan trọng, không phải sao? Những lời ngươi nói với công chúa trong quân doanh, thật hay giả thì chính ngươi cũng không biết, sau đó ngươi giả vờ bị bắt, nói là để tìm A Oanh, thực tế là để bắt tay với Giang Hoàn thiết kế ta, A Oanh trong kế hoạch của ngươi, rốt cuộc chiếm bao nhiêu phần?
“Sau đó ngươi có tất cả mọi thứ, ngươi mới nhớ đến nàng, vì không có được nên không cam lòng, ngươi không cần phải giả vờ tình sâu như biển như vậy.
“A Oanh trong lòng ngươi, chưa bao giờ là quan trọng nhất.”
Phó Bắc Uyên bị ám khí của thị vệ đánh trúng ngã xuống đất.
Hắn từng bước bò về phía ta, gào lên:
“Không phải vậy!
“Không phải như vậy! Nàng quay lại, ta nói cho nàng nghe! Đừng đi!”
Ta từ từ nhắm mắt, nước mắt rơi xuống.
“Từ lúc ngươi bắt tay với Giang Hoàn, giữa chúng ta đã cách một mối thù máu, mẫu thân và muội muội của ta không phải do ngươi giết nhưng lại vì ngươi mà chết.”
Vệ sĩ của Phó Bắc Uyên đang từ trong thành chạy đến, ta không chậm trễ nữa, khoác áo choàng quay người đi.
Cuối cùng, lấy lệnh bài trong ngực ra, ném thật xa về phía hắn.
“Ta chưa từng là thê tử của ngươi.
“A Oanh đã chết ở dưới vực sâu tối tăm đó, chúng ta chỉ là kẻ thù không đội trời chung.”
Ta cưỡi ngựa rời đi.
Phía sau người ngã ngựa đổ, hai đội quân đánh nhau loạn xạ.
Phó Bắc Uyên hai tay bị mài đến nát bét, hắn đưa tay ra với lấy lệnh bài còn ấm áp kia nhưng lại bị người vô tình vung kiếm chém nát.
“Đừng!”
Phó Bắc Uyên không còn hình tượng gì nữa, nắm chặt lệnh bài vỡ vụn trong tay, mắt nứt ra, đau đớn tuyệt vọng.
“A Oanh!”
16
Ta chống đỡ hơi thở cuối cùng, tìm được mộ của mẫu thân và muội muội.
Bọn họ bị chôn bừa bãi ở một ngọn núi hoang.
Tên Giang Hoàn chết tiệt này, sớm biết ta nên đâm hắn thêm vài nhát.
Nhưng không sao, người chết hồn tiêu, cả nhà ba người chúng ta chết cùng nhau cũng không tệ.
Ta dựa vào bia mộ của mẫu thân, hơi thở thoi thóp.
“Mẫu thân, muội muội, ta về rồi…
“Kiếp sau, ta không làm tướng quân nữa, chúng ta trốn đi, không quan tâm đến ai.”
Cả đời này của ta, chưa từng sống vì chính mình.
Thật sự rất mệt mỏi.
Ta không muốn làm tướng quân nữa, càng không muốn làm A Oanh.
Ta không muốn một lòng một dạ trao đi, lại đổi lại toàn là gai nhọn.
Mọi bất hạnh đều do Phó Bắc Uyên gây ra.
May mắn thay, lúc hấp hối ta không hề nghĩ đến hắn.
Nếu không lúc chết mà còn buồn nôn thì ta cũng quá thảm rồi.
Ta hát bài hát mà hồi nhỏ mẫu thân hát cho ta nghe.
Giọng hát ngày càng nhỏ.
Trong mơ hồ như lại được nằm trong vòng tay của mẫu thân.
Mẫu thân ôm lấy ta trách móc: “Đã lớn thế này rồi, còn thích làm nũng.”
Có gió thổi qua kẽ tay, như có người nắm lấy tay ta.
Mùa đông năm nay.
Đến sớm như vậy.