Quỷ Cổ - Chương 4
Cha mẹ vẫn như thường ngày, cười hiền hoà đứng ngay ngoài cửa.
A mẹ còn mang theo quần áo tôi thường mặc, bước vào: “Ở ngoài lạnh lắm, sao không mặc quần áo?”
Trần Hoài An trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn tôi.
Tôi để mẹ mặc đồ cho mình, nhìn hắn cười nói: “Sau này anh là cổ của tôi, có tiền thì tốt quá, sau này tiền nhà cậu anh cũng là của anh. Nhớ giúp tôi tìm người…”
Quỷ cổ bạch tàm, thiên về lột xác.
Đương nhiên cũng có thể làm người ta sống lại, có điều không còn là người sống, mà trở thành cổ tôi nuôi mà thôi.
Tôi bước ra ngoài, Trần Hoài An ở phía sau hối hận hét to: “Ti Thải!”
Nhưng từ lúc hắn bắt đầu giết tôi, hắn chỉ có thể trở thành cổ của tôi mà thôi.
Tôi còn giúp hắn báo thù lớn nữa, hắn phải cảm ơn tôi một tiếng nữa mới đúng!
Tôi không thèm quay đầu lại, nói: “Tốt nhất là anh cứ tìm cho tôi một người yêu tôi, sinh con với tôi, vậy dễ hơn đấy.”
Sau lưng, chỉ còn tiếng khóc lóc đau khổ của Trần Hoài An!
Ngoại truyện – Trần Hoài An.
Trước sáu tuổi, tôi sống không buồn không lo.
Ba mẹ ân ái, em gái dễ thương, ông nội hiền hoà.
Sáu tuổi năm ấy, đầu tiên là ba mẹ cãi nhau rất lớn.
Việc làm ăn của cậu có vấn đề, cần một khoản tiền xoay vòng lớn, muốn mượn ba, ba không cho.
Ba nói: “Thương trường là như vậy, anh chết tôi sống. Em muốn cho anh ta vay toàn bộ vốn của công ty để xoay vòng, làm vậy nếu chuỗi vốn của nhà họ Trần đứt thì người chết là chúng ta.”
Đó là lần đầu tiên ba mẹ cãi nhau, tôi còn dặn em gái phải khuyên họ thế nào cho khéo nữa.
Lúc ăn cơm, đột nhiên ba phun ra một búng sâu, dính đầy lên chiếc khăn trải bàn màu trắng mẹ thích nhất.
Mấy con sâu đó thuộc rất nhiều chủng loại, lúc nhúc trên bàn, em gái bị doạ, thét lên thất thanh.
Ông nội vội ôm bọn tôi vào lòng, gọi bảo vệ.
Nhưng tôi có thể nhìn xuyên qua khuỷa tay cong cong của ông nội, thấy trên mặt ba đầy sâu, thấy ba đau khổ cào mặt, trên tay trên mặt toàn là sâu.
Thấy ba lúc đầu còn có sức thét la, tới cuối cùng chỉ có thể rên rỉ ngã ra đất, co giật rồi tắt thở trong đau đớn.
Ba cứ chết như vậy…
Xung quanh là tiếng người giúp việc thét chói tai, ông nội gầm thét, mẹ luống cuống la lên, em gái sợ hãi khóc lóc.
Nhưng ngay trong đêm đó, em gái cũng phát tác, có rất nhiều sâu chui ra từ dưới làn da trắng mịn của con bé.
Em ấy không ngừng kêu la: “Anh ơi, em đau quá, Tiểu Di đau quá.”
Mới đầu mẹ vẫn ôm em, nhưng sau đó sâu càng ngày càng nhiều, ông nội không cho mẹ ôm nữa, mà đặt em gái lên giường.
Ông nội nói thế này là trúng phải tử hàng, đã đi tìm người.
Kêu mẹ trông em gái, ông dẫn tôi đi kiếm cách.
Nhưng ông nội lại lấy máu của tôi lau lên mấy lá bùa, rồi phát cho mấy người đi cùng lá bùa có ghi bát tự của tôi.
Tôi nhớ em gái, nên nhân lúc ông nội lu bu, chạy về phòng em ấy.
Lại thấy mẹ đang cầm con dao gọt trái cây, cắm vào lồng ngực đầy sâu bọ của em ấy, mặt mẹ dính đầy máu tươi, trong miệng cứ lẩm bẩm “Xin lỗi” “Mẹ xin lỗi”.
Tôi sợ hãi thét lên.
Mẹ chỉ nghiêng đầu nhìn tôi một cái, rồi lấy dao đâm vào cổ mình.
Tôi bị ông nội bế đi, ông ôm tôi lên xe, nói dẫn tôi đi cầu cứu cổ sư.
Nhưng lúc trên xe, tôi thấy có sâu chui ra từ mũi một người giúp việc cầm lá bùa có bát tự tôi lúc nãy.
Hoá ra đó không phải bùa hộ mạng, mà là bùa chết thay.
Trên người ông nội có một lá bùa hộ mạng, rất lợi hại, ông đeo trên người, nhưng lại bắt tôi vươn tay ra cầm nó.
Ông nói làm như vậy có thể phù hộ cả hai người bọn tôi, chỉ cần vào được trại, tìm được cổ sư, thì chúng tôi sẽ được cứu.
Hàng đầu thuật, là cổ thuật kết hợp với tà thuật Nam Dương, chỉ bắt nguồn từ cổ thuật nên không mạnh bằng cổ thuật.
Nhưng trại cổ không thông xe, ông nội chỉ có thể bế tôi, dẫn theo tài xế cùng đi bộ.
Chúng tôi đi mất một ngày một đêm, bước chân ông nội dần lảo đảo, nhưng vẫn như cũ cõng tôi tiến về phía trước.
Sau đó, ông nội đi không nổi nữa, bèn giao lá bùa hộ mạng đó cho tôi, nói với tôi phải đi về phía trước, phải sống…
Nhưng đáng cười là, bùa hộ mạng đó đeo trên người ông nội có tác dụng, còn đưa cho tôi thì lại không.
Tôi cảm nhận uược nỗi đau của em gái, đám côn trùng kia cứ như chui ra từ trong xương tuỷ.
Cắn xé, gặm nhấm, khoét lỗ…
Tôi đau như đứt hết ruột gan, ban đầu còn có sức kêu gào, nhưng sau đó dường như cả đầu lưỡi cũng bị ăn mất, không gào nổi nữa.
Ngay lúc tôi nghĩ mình phải chết, thì có người đi qua.
Đó là lần tôi tiên tôi gặp Ti Thải, trang sức bạc sáng ngời, mặc trang phục miêu tộc ngũ độc ngũ thải.
Trên gương mặt nhỏ trắng ngần, là đôi mắt đen bóng, sâu không thấy đáy, bình tĩnh nhìn tôi.
Đột nhiên tôi lại nghĩ tới em gái mình…
Vươn tay về phía em ấy, muốn nhìn em thêm chút nữa.
Tôi không muốn chết, tôi muốn sống.
Tôi đau lắm, đau không thốt nên lời…
Cuối cùng, cha mẹ của Ti Thải cứu tôi.
Nhưng tôi biết, người hạ tử hàng, sẽ không bỏ qua cho tôi.
Giàu sang cũng là một cái tội.
Thật ra thì để thuyết phục được cậu rất dễ dàng, cậu vốn đang gặp chuyện, tôi đưa sản nghiệp của nhà họ Trần nhờ cậu xử lý, vậy là cậu có thể sử dụng nguồn vốn của Trần gia.
Tôi rất có năng khiếu học cổ thuật, nhưng mỗi lần nhìn thấy Ti Thải không sầu không lo mải mê chơi đùa mấy món đồ chơi nọ, ăn mấy thứ quà vặt kia.
Tôi sẽ nghĩ tới chính mình trước kia, cuộc sống không sầu không lo, sẽ không được lâu dài.
Nhưng cho dù tôi khuyên thế nào, Ti Thải cũng không chịu học cổ.
Cha Ti mẹ Ti cũng thấy không sao, chỉ cần em ấy vui là được, cả sách cũng không bắt em ấy đọc.
Cũng không sao, đợi đến khi tôi báo được thù nhà, lấy tài sản của Trần gia, nuôi Ti Thải như em gái là được.
Đến năm mười hai tuổi, tôi mơ hồ biết được, cha Ti mẹ Ti vẫn chưa hết lòng truyền thụ cho tôi.
Bọn họ không muốn tôi báo thù, Ti Thải cũng khuyên tôi không nên chỉ biết mỗi trả thù, như vậy không tốt cho tôi.
Nhưng nhớ tới tiếng la đau đớn của em gái.
Nhớ tới cảnh mẹ không đành lòng nhìn em gái chịu khổ, cắm dao vào ngực em ấy.
Nhớ tới gương mặt dính đầy máu của mẹ nhìn tôi cười khổ, sau đó quả quyết cắt cổ mình.
Nhớ ông nội cõng tôi ròng rã một ngày đêm, tới khi mất sức vẫn gỡ lá bùa hộ mạng xuống, dặn tôi nhất định phải sống.
Nhớ tới nỗi đau khi những con độc trùng kia chui ra khỏi người mình…
Tôi nhìn vào đôi mắt đen bóng nhưng điềm tĩnh, đầy vẻ mơ màng ngây thơ của Ti Thải, quyết định.
Cha mẹ nào cũng giống nhau, hy vọng con mình sống tốt, chỉ cần tôi ở cùng một chỗ với Ti Thải, bảo vệ Ti Thải, vây cha Ti mẹ Ti sẽ không giấu giếm thứ gì với tôi nữa.
Nhưng Ti Thải còn nhỏ, vô tri ngây thơ, tôi dùng tận ba năm, làm mọi cách lấy lòng, dỗ dành, bầu bạn, em ấy vẫn không động lòng.
Mãi đến năm em ấy mười lăm tuổi, tôi mượn ánh trăng, lại lấy cổ thuật dẫn đom đóm bay lại, bày tỏ với em, em mới hơi đỏ mặt, ngượng ngùng chạy đi.
Cả việc chân em ấy đạp miểng, cũng là do tôi chuẩn bị trước.
Em ấy không thích mang giày, lại rất thích đi chân trần ra sông.
Quả nhiên, sau khi tôi hút máu cho em ấy, cõng em trở về nhà, cha Ti mẹ Ti không qua loa với tôi nữa.
Sau đó, tôi mới được dạy vu cổ bí thuật chân chính.
Mãi đến năm mười tám tuổi, cổ thuật tôi đại thành, đã vượt qua cha Ti mẹ Ti, cũng cảm nhận được Ti Thải hạ tình cổ với tôi.
Đây không phải thứ cổ quan trọng gì lắm, chỉ cần không thay lòng, sẽ không sao.
Tôi hẳn là yêu Ti Thải.
Mười mấy năm bầu bạn, em ấy ngây thơ mơ màng, không đòi không hỏi, trong sáng như một đoá sen trắng vươn lên trong hồ.
Nhưng tôi chỉ muốn báo thù…
Tôi mượn cớ học đại học, để cậu dẫn tôi ra ngoài.
Tốn chừng một năm, mới tìm được tung tích của đối thủ.
Nhưng cuối cùng tôi lại không đấu lại, cổ thuật bị cắn trả, lại lần nữa trúng hàng.
Lúc sắp chết, dường như tôi nghe Ti Thải gọi mình, em ấy đứng ngay trước mặt, vẫy tay với tôi.
Con tình cổ kia, trước nay chưa từng xao động.
Tôi bất chấp tất cả, lái xe về trại.
Cậu bị doạ sợ, đuổi theo đòi lái xe đưa tôi về.
Mãi đến khi thấy Ti Thải, cái cảm giác bất an, sợ hãi nơi đáy lòng mới biến mất.
Cha Ti mẹ Ti tốn rất nhiều công sức mới cứu được tôi về.
Họ không khuyên tôi buông bỏ thù hận nữa.
Ti Thải chỉ nói với tôi, sau này sẽ báo được thù, giờ tôi đừng gấp.
Sao tôi có thể không gấp?
Cổ thuật của tôi bây giờ đã vượt qua cha Ti mẹ Ti, mà vẫn không báo được thù.
Cuối cùng, cậu đưa tôi một quyển sách cổ, trong đó có phương pháp nuôi dưỡng quỷ cổ.
Hiến tế người chí thân, chí ái.
Tôi đã không còn người thân, còn người yêu nhất…
Tôi sờ ngực, nơi đó có một con tình cổ, là con cổ duy nhất Ti Thải từng nuôi.
Có tình cổ ở đây, nghĩa là tôi yêu Ti Thải nhỉ.
Em ấy cứ không sầu không lo như thế, xa tôi, xa cha Ti mẹ Ti, sẽ không sống nổi.
Họ biết lưng tôi mang huyết hải thâm thù, sẽ hiểu cho tôi.
Bước đầu tiên, phải có người thân…
Một đêm nọ, tôi cố ý bỏ thêm cổ vào rượu, chuốc cho cả nhà họ Ti đều say.
Hết thảy đều diễn ra thuận lợi, nhưng lúc ôm Ti Thải trong tay, tôi lại áy náy vô cùng.
Em ấy, một lòng một dạ yêu tôi.
Hơn một tháng sau, nhìn Ti Thải mặt mày vui vẻ, da thịt trắng nõn mềm mại, tôi quấn quít lấy em.
Chí thân chí ái, ngàn dao cắt thịt, oán cực sinh lệ…
Nhưng tôi không đợi thêm được nữa, tôi phải báo thù cho ba mẹ, cho ông nội, cho em gái tôi!
Oan oan tương báo bao giờ mới dứt.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc mới hết lo.
Người hạ tử hàng kia biết tôi chưa chết, chắc chắn sẽ vẫn đuổi giết tôi.
Ngay hôm Ti Thải phát hiện mang thai, tôi ra tay.
Nhìn Ti Thải im ắng nằm trên giường, tôi biết em ấy chưa chết, nhưng tôi vẫn hạ cổ em ấy, không cho em tỉnh lại, làm vậy em sẽ không thấy đau.
Tôi chợt nghĩ đến mẹ mình, năm đó lúc giết em gái, mẹ cũng vậy nhỉ?
Anh xin lỗi Ti Thải, nhưng anh không còn cách nào…
Không có quỷ cổ, hàng đầu sư kia sẽ giết anh.
Cũng sẽ men theo dấu vết, tìm được cả nhà họ Ti, giết họ…
Coi như là tôi trả thù trước thời hạn cho họ.
Ngàn dao xẻ thịt, mổ bụng moi tim, tôi không biết mình đã ra tay bằng cách nào.
Nhưng lúc nhìn quỷ cổ phá vại bò ra, trong lòng tôi mừng như điên dại, đây là Ti Thải.
Ti Thải của tôi…
Cho dù hoá thành quỷ cổ, cũng trong suốt nõn nà dễ thương đến vậy.
Đợi đến khi báo được đại thù, tôi sẽ ở bên em ấy mãi, giống lời hứa năm xưa.
Nhưng tôi không ngờ, người hạ tử hàng lại là cậu ruột của tôi.
Ông ta còn dùng huyết hàng ngăn tôi giết tên hàng đầu sư kia.
Càng không ngờ rằng, nếu không nhờ con tình cổ kia của Ti Thải, tôi sớm đã chết rồi.
Tiền tài đều là tội, người thân nhất không thể tin.
Tôi giết người thân yêu nhất của mình, lại không ngờ người giết mình cũng là người cùng chung máu mủ.
Tôi thấy gã hàng đầu sư hôi hám kia định đụng vào Ti Thải, muốn bảo vệ em, nhưng không có sức.
Tôi nhìn gã ta đến gần, bỗng dưng lại nhớ đến năm đó, lúc em gái phát tác thuật hàng đầu, tôi cũng không thể làm gì được.
Thì ra… Tôi vẫn cứ như vậy, cái gì cũng không làm được.
Nếu không giết Ti Thải, không báo thù…
Ở lại trong trại, không…
Nhưng thứ khiến tôi càng thêm bất ngờ, là quỷ cổ bạch tàm bắt đầu cắn trả, Ti Thải cứ như vậy bước ra từ trong vỏ tằm trắng muốt.
Thì ra, ngay từ đầu tôi đã sai rồi.
Từng bước một chẳng qua chỉ bị lợi dụng mà thôi!
Nhưng tôi tình nguyện chết, cũng không muốn làm cổ của Ti Thải, lại càng không muốn giúp em ấy tìm một người yêu em, nhìn em ấy ân ái quấn quít với người khác, mang thai sinh con!
Tôi không muốn!
Tôi hối hận rồi!
Tôi…
Giãy giụa nữa cũng vô dụng!
Tôi, chỉ là cổ của em ấy.
Nhưng tất cả, đều là do tôi tự chuốc lấy.
Kết thúc.