Quỷ Cổ - Chương 3
03.
Trần Hoài An vội ôm quỷ cổ vào lòng bảo vệ, quắc mắt nhìn cậu mình: “Năm đó chính ông hạ tử hàng giết cả nhà tôi? Tại sao?”
“Chỉ vì ba tôi với ông nội không cho ông vay tiền? Ông cứ vậy muốn giết cả nhà tôi? Mẹ tôi là em gái ruột của ông, Tiểu Di nó thích ông nhất. Tại sao?”
“A! Tại sao? Tiền của nhà họ Trần bọn mày, có sạch sẽ không? Ông nội mày che chở mày chạy tới cái trại đó, không lẽ không dùng tà thuật nào hay sao?” Cậu hắn cười lạnh.
Chỉ vào quỷ cổ bạch tàm: “Người nhà họ Ti không tốt với mày à? Mày có thể luyện ra quỷ cổ, nghĩa là Ti Thải đã mang thai con của mày đúng không? Bọn họ cũng đâu có ngờ, sao mày lại phải giết họ?”
“Tôi phải báo thù… Ti Thải sẽ hiểu tôi, tôi…” Trần Hoài An bảo vệ chặt chẽ quỷ cổ bạch tàm.
Nhưng cổ – hàng đấu nhau, chỉ kém một chiêu thôi, mạng đã khó giữ.
Pháp sư A Thái đã vội vàng bước sang bên này, niệm thần chú muốn thu phục quỷ cổ bạch tàm.
Trần Hoài An thấy lão niệm thần chú thì muốn phản kháng, nhưng đây là một cái bẫy nhằm vào hắn, mỗi lần cắn trả, cả cổ sư lẫn cổ trùng đều phải chịu đau đớn.
Hắn ôm quỷ cổ bạch tàm, không ngừng ói máu, đau đến toàn thân co quắp, nhưng vẫn không ngừng nói: “Ti Thải, xin lỗi, anh xin lỗi…”
“A! Giờ này còn xin với lỗi, có tác dụng gì không?” Cậu hắn đứng ngoài cửa, lạnh lùng nhìn hắn, “Nếu không nhờ con cổ trùng nhà họ Ti nhét trong người mày, mày sớm chết lâu rồi.”
“Cổ trong người tôi?” Trần Hoài An nỉ non, chợt quát lớn lên, “Không thể nào, trong người tôi chỉ có tình cổ của A Thải. Tình cổ chỉ là…”
“Không thể nào, A Thải không biết cổ thuật, không thể nào…” Trần Hoài An ôm chặt quỷ cổ bạch tàm vào người, vẫn lầm bầm nói: “Ti Thảin, xin lỗi, anh xin lỗi…”
Nhưng nói thì có tác dụng gì, A Thái đã từng bước áp sát pháp đàn, từng cái móng tay trên cánh tay gầy đét đã biến thành màu đen, tanh hôi không chịu nổi.
Có hai cách gia tăng hàng đầu thuật.
Một là cứu người, hai là giết người.
Rõ ràng, A Thái là loại người phía sau.
“Đừng tới đây, Ti Thải là của tôi, là của tôi!” Trần Hoài An chợt phun ra một búng máu thật xa, dính lên tay A Thái, miệng Trần Hoài An lẩm bẩm.
Trong nháy mắt, máu kia hoá thành từng con độc trùng đỏ tươi, chui vào trong da thịt A Thái.
Lão cũng là người ngoan độc, trực tiếp rút dao ra chém đứt cánh tay phải, cặp mắt hung hãn nhìn chằm chằm Trần Hoài An.
Cả lúc khom người nhặt cánh tay vừa bị chặt, cũng nhìn hắn lom lom.
Nhặt cánh tay xong, sau mỗi câu thần chú, lão sẽ cắn một cái lên tay mình.
Hiến tế máu thịt chính mình, hàng đầu thuật mạnh đến đáng sợ.
Cánh tay đứt lìa chỉ mới bị gặm có mấy cái, Trần Hoài An đã kêu đau liên hồi xương cốt cả người kêu lên răng rắc.
“Quỷ cổ bạch tàm, thoát xác đầu thai, lột xác sống lại.” A Thái nhai nát máu thịt rồi vứt cánh tay gãy sang một bên, lần nữa vươn tay bắt lấy bạch tàm, “Có quỷ cổ, tao có thể rửa sạch hết thi khí trên người. Ha ha ha…”
“Cút!” Xương cốt Trần Hoài An đã gãy nát, cơ thể giờ đây còn mềm hơn cả bạch tàm, nhưng vẫn mạnh mẽ chống lại A Thái.
Cậu hắn đứng một bên cười nhạt: “Hoài An, mày nghĩ sao mẹ mày giết em mày rồi tự sát, thật ra là nó biết, biết tao mời A Thái hạ tử hàng.”
Trần Hoài An không dám tin nhìn về phía cậu mình, đôi môi mấp máy, vô số độc trùng chui ra từ mũi miệng hắn, không ngừng nỉ non: “Không thể nào, không thể nào…”
Nhìn xem, bị người thân yêu nhất phản bội, mới là đòn tổn thương nghiêm trọng nhất.
Thấy đôi tay đen thui còn dính máu của A Thái muốn động tới bạch tàm.
Trần Hoài An vội dùng cái tay mềm oặt như cọng bún thiu của mình bảo vệ nó: “Ti Thải thích sạch sẽ, mày cút đi.”
“Cút!” A Thái vung tay, đẩy hắn ra ngoài.
Gã nhe hàm răng đen kịt ra cười với quỷ cổ bạch tàm: “Lời đồn là thật, quỷ cổ bạch tàm, lột xác sống lại.”
Tôi vẫn bay lơ lửng phía trên, khẽ thở dài.
Thân mình nhẹ chuyển, tiến vào trong người bạch tàm.
Cái miệng lão ta há ra đầy mùi hôi thối, cho dù tôi không phụ thân lên người bạch tàm, cũng thấy khó chịu.
Ngay lúc A Thái cười híp mắt xông tới, tôi bỗng điều khiển bạch tàm há miệng, cắn lấy bàn tay đen thui của lão.
Quỷ cổ cắn xé, như vạn trùng gặm tim, thấu tận hồn phách.
“A…” A Thái đau tới thét lên, muốn chặt tay thoát thân lần nữa.
Nhưng một cánh tay lão đã đứt, không còn tay đâu mà chặt nữa.
Hơn nữa quỷ cổ bạch tàm, cắn đâu phải chỉ dựa vào miệng.
Tôi khẽ hút một cái, chỉ trong chớp mắt, máu tươi trong người A Thái đã bị hút cạn, chui vào bụng bạch tàm, lão vốn đã gầy, giờ lại càng khô héo.
Hút một lần nữa, thi thể cũng hoá thành tro.
Bạch tàm được thi khí và máu tươi bồi bổ, chỉ trong chớp mắt đã to lên.
“Chuyện… Chuyện này…” Cậu của Trần Hoài An vốn tưởng đã nắm chắc phần thắng trong tay, thấy vậy thì mặt mũi trắng bệch, xoay người muốn chạy.
Tôi khống chế bạch tàm, ngẩng đầu lên.
Khạc ra một đống tơ đen, cuốn lấy cậu Trần Hoài An.
Nhưng không kéo gã ta về, mà cho tơ đâm vào cơ thể lão, trực tiếp biến máu thịt lão thành chất lỏng, rồi lại theo tơ đen truyền vào bụng bạch tàm.
Trông gã trắng trắng mập mập, đáng tiếc cũng chỉ là người thường, lòng dạ còn đen tối nữa, không có chút dinh dưỡng như hàng đầu sư kiểu A Thái.
Hút cạn máu hai người, bạch tàm lớn thêm một chút.
Tôi lại hoá hình trong cơ thể bạch tàm, đợi lúc phá da tằm, lần nữa lột xác bước ra, Trần Hoài An không thể tin nổi nhìn tôi: “Ti Thải… em…”
Người tôi trần trùng trục, ghét bỏ lau hết chất nhầy trên cơ thể, bước từng bước về phía Trần Hoài An: “Anh phải báo thù, tôi biết. Trong người anh có tình cổ tôi hạ, chỉ cần tôi sinh đứa bé kia ra, hoàn toàn lột xác, thì huyết mạch của anh và tôi sẽ hoà hợp, con tình cổ đó sẽ giúp anh phá giải hết mọi cổ hàng. Lúc đó đại thù của anh sẽ được báo.”
“Nhưng anh quá gấp gáp, trúng phải bẫy của cậu anh.” Tôi đưa tay sờ mặt Trần Hoài An, khẽ thở dài, “Đáng tiếc.”
Tôi vốn là quỷ cổ bạch tàm, thoát xác mà ra.
Ký ức trước kia, đã không nhớ được bao nhiêu.
Nếu muốn được luyện quỷ cổ bạch tàm phải hiến tế người chí thân chí ái, thì kiếp trước có lẽ tôi cũng bị người ta hiến tế nuôi cổ.
Trong trí nhớ không trọn vẹn của mình, tôi chỉ nhớ mình đau khổ giãy giụa, gục ngã cầu sinh, không ngừng vươn tay muốn bò ra ngoài.
Nhưng đến cuối cùng, toàn thân giãy giụa vẫn bị hoá thành xương trắng, không cách nào thoát được.
Lúc tôi tỉnh dậy lần nữa, đã lao ra từ một nơi hồng hồng đỏ đỏ, thành một đứa trẻ sơ sinh.
Nằm cạnh vũng bùn, kế bên là đôi cha mẹ đã tắt thở.
Trẻ sơ sinh không làm gì được, tôi dùng thi trùng cứu sống cha mẹ, để họ nuôi dưỡng tôi.
Họ cũng xem như là cổ của tôi – trần cổ.
Tôi vừa sinh ra đã không có cảm giác, cũng không có cảm xúc. Cha mẹ tìm rất nhiều cách, nghiên cứu rất nhiều tài liệu.
Sau đó tra ra, thoát xác sống lại, trước tiên phải thành người.
Con đường tắt nhanh nhất, là yêu con người, mang thai một đứa bé, như vậy huyết mạch tôi sẽ tương thông với con người, đương nhiên cũng trở thành người.
Có vậy mới lột xác hoàn toàn.
Tuy không có cảm giác cảm xúc cũng không tốt lắm, nhưng tôi không định làm theo cách này.
Dù sao tôi không còn nhớ việc kiếp trước, cũng chẳng nghĩ đến chuyện tương lai, cứ thế rong chơi qua ngày cũng tốt lắm.
Cho đến khi Trần Hoài An xuất hiện…
Cho đến khi hắn nói thấy hơi thích tôi, lần đầu tiên tôi có cảm giác hồi hộp.
Thế nên tôi nuôi tình cổ, đặt trong người hắn, cảm thụ hết thảy buồn vui của hắn, khiến tôi dần có được cảm xúc.
Cho đến khi hắn mượn cớ say rượu, ôm lấy tôi, nói yêu tôi, nói sau này sẽ đối xử tốt với tôi…
Cho đến khi tôi mang thai con mình, cảm nhận được trong bụng mình đang có một sinh linh chân thực.
Đột nhiên lòng tôi lại cảm nhận được niềm vui, cứ nghĩ rằng mọi việc đều sẽ mỹ mãn.
Chỉ cần sinh đứa bé này ra, mối thù của Trần Hoài An không còn là vấn đề…
Nhưng cũng chính vào đêm đó, mọi thứ đều thay đổi.
Tôi cảm nhận được nỗi đau tận cùng…
Buồn cười chính là, tôi từ quỷ cổ bạch tàm mà ra, thế nhưng hắn lại muốn luyện tôi thành quỷ cổ.
Hắn biết cách luyện quỷ cổ, nhưng không biết tác dụng của quỷ cổ là gì.
“Ti Thải, anh xin lỗi.” Trần Hoài An nằm trên đất, vẫn thoi thóp như hai lần trước.
Hắn đảo mắt nhìn ra ngoài một vòng, rồi nói với tôi: “Cảm ơn em, giúp anh báo thù.”
Xem kìa, tới cuối cùng, hắn vẫn chỉ nghĩ đến đại thù đã được báo.
Tôi đưa tay sờ mặt hắn: “Vốn tôi chỉ cần sinh đứa bé ra, là thành công.”
Tôi lại đưa tay tới bên miệng Trần Hoài An, đút chất nhầy ban nãy vừa lau vào miệng hắm: “Nếu tôi đã giúp anh báo thù, anh cũng giúp lại tôi đi. Hoặc tìm một người thật lòng yêu tôi, sinh với tôi một đứa con. Hoặc tìm tám cổ hàng pháp sư lớn mạnh như A Thái, cho tôi lột xác thêm tám lần nữa, để tôi thành bạch tàm thoát xác chín lần.”
Trước kia tôi không có cảm giác cảm xúc, sống trong mơ hồ, thì không vấn đề gì.
Nhưng khi đã có cảm xúc rồi, có thể cảm nhận được cái gì là đau khổ, vui mừng, yêu hận tình thù.
Có thể nếm ra mặn đắng chua cay, ngửi được hương hoa, nghe được chim hót.
Mà lại trở về cuộc sống không có tri giác cảm xúc kia, thì không thú vị chút nào.
Chất nhầy kia cứ như linh xà, tự động chui vào cơ thể Trần Hoài An.
Xương cốt gãy lìa của hắn lại liền lại như cũ.
Hắn đau đớn vã đầy mồ hôi, vẫn không cam lòng nhìn tôi như cũ: “Ti Thải, sao anh có thể tìm người yêu em, sinh con với em được? Em biết anh yêu em mà. Em biết anh…”
“Nhưng anh vẫn giết tôi đó mà.” Tôi sờ mặt hắn, khẽ cười nói, “Tôi vừa cứu anh một lần rồi nha, giờ anh là cổ tôi nuôi, được hay không đâu phải do anh chọn.”
Tôi vừa dứt lời, ngoài cửa đã có tiếng cha mẹ gọi: “Ti Thải, ta về nhà thôi.”
Trần Hoài An không dám tin, nhìn ra cửa.