Quên Lãng - Chương 1
1.
Nhận được báo cáo chẩn đoán, chân tôi như nhũn ra.
Gọi điện thoại cho Phó Ngôn Hình thì liên tục bị cúp máy.
Một lần cuối cùng, anh rốt cục cũng nhận máy, tôi cố giữ giọng nói bình tĩnh hỏi anh:
“Anh đang ở đâu? Đang ở cùng ai?”
Trước quầy khám bệnh, người đàn ông đỡ lấy nữ cấp dưới của mình, hai người đứng rất gần nhau.
Bộ vest anh mặc vẫn là bộ tôi đã là phẳng lần trước.
Phó Ngôn Hình trầm giọng nói: “Công ty. Em không cần mang cơm trưa đến nữa đâu.”
Mỗi ngày tôi đều mang cơm trưa cho anh, vì anh bị đau dạ dày.
Đã ba năm rồi.
Từ ngày tôi theo đuổi anh, chưa một ngày nào gián đoạn.
Mãi đến năm thứ hai, anh mới thực sự nhận cơm trưa của tôi.
Hôm đó anh nói: “Cảm ơn em, sau này không cần đến sớm như vậy nữa.”
Lúc đó, mắt tôi đã đỏ hoe.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió.
Sáng nay, tôi đã nói với anh rằng dạo này tôi cảm thấy không khỏe, muốn anh đi cùng tôi đến bệnh viện.
Phó Ngôn Hình từ chối, nói rằng công ty có một hợp đồng cần đàm phán.
Kết quả là, bây giờ anh lại đi cùng cấp dưới của mình đến bệnh viện.
Đây chính là cái gọi là công việc của anh sao?
Tôi giấu tờ giấy chẩn đoán, hít một hơi thật sâu rồi bước đến trước mặt Phó Ngôn Hình, chào hỏi:
“Thật trùng hợp.”
Ánh mắt anh tối sầm lại, che nữ cấp dưới của mình ra sau lưng.
Phó Ngôn Hình không vui nói: “Em theo dõi anh?”
Trước khi đến, tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, câu đầu tiên anh sẽ nói là gì.
Anh có quan tâm đến tôi không?
Có hỏi tôi tại sao cũng ở bệnh viện không?
Tôi thật ngốc, lại còn mong anh sẽ đau lòng vì tôi.
Tôi không giấu được chuyện gì, cũng không giấu được tình yêu của mình.
Tôi mở tờ chẩn đoán bệnh ra trước mặt anh, không nhịn được nói:
“Em bị bệnh rồi, một căn bệnh rất nghiêm trọng, em sẽ dần dần…”
Quên đi những người xung quanh, bắt đầu từ những người quan trọng nhất, cuối cùng, đến cả những kỹ năng sống cơ bản cũng không nhớ.
Phó Ngôn Hình khịt mũi một tiếng, ngăn tôi nói tiếp.
“Theo dõi thì cứ theo dõi, nói dối lừa gạt làm gì?”
Đúng rồi, bình thường anh rất ghét người khác chạm vào ranh giới của mình.
Cho dù tôi là bạn gái của anh.
Cơ thể tôi run lên, vô thức muốn xin lỗi.
Anh đã cau mày, tức giận nói: “Vậy thì sao? Bây giờ em đang giả vờ đáng thương sao?
“Tuần trước em mới chạy hai vòng rưỡi marathon, ai mà không biết em khỏe mạnh?
“Anh vẫn luôn nghĩ em hiểu chuyện cùng ngoan ngoãn, không ngờ để tranh giành tình cảm, em lại nói ra lời xui xẻo như vậy.
“Đã lớn thế này rồi, đừng chơi trò trẻ con nữa.”
Nữ cấp dưới sau lưng anh không nhịn được cười một tiếng.
Trong trẻo như tiếng chim hót.
Cô ta che miệng, vội vàng giải thích:
“Ôi, xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy những lời như vậy ngoài đời, tôi cứ tưởng đang xem phim truyền hình.”
“Chị Tang không xem loại phim như vậy chứ, toàn là phim dành cho giới trẻ thôi.
“Ôi, đầu tôi choáng quá, Phó tổng.”
Cô ta cẩn thận kéo nhẹ góc áo của Phó Ngôn Hình.
Nếp gấp đó, dường như đã xé nát trái tim tôi.
Phó Ngôn Hình cụp mắt nhìn tôi, dường như đang thương hại.
Anh nói: “Không có gì nữa chứ? Vậy chúng tôi đi trước đây.”
“Anh còn phải đưa Tiểu Tuyết đi khám bệnh.”
Tôi lái xe về nhà, đầu óc hỗn loạn.
Tùy tiện dừng xe bên lề đường, tôi gục đầu lên vô lăng rồi nức nở.
Một lúc sau, có người gõ cửa sổ xe.
Vội vàng lau nước mắt, tôi nhìn rõ người bên ngoài cửa sổ.
Thì ra là em trai của Phó Ngôn Hình, Phó Chấp.
Gần đây, cậu ấy thực tập ở công ty, tôi đã hướng dẫn cậu ấy một thời gian.
Lúc đó, trên mặt cậu ấy còn mang vẻ non nớt của một thiếu niên.
Mỗi ngày đều bám theo tôi hỏi đông hỏi tây.
Phó Chấp hơi cúi người, mái tóc lòa xòa trước mắt, trong mắt có sự thiện ý trong trẻo.
Giọng cậu ấy rất khỏe khoắn:
“Chị ơi! Đừng nghĩ quẩn, mở cửa nhanh đi!”
Tôi lập tức hạ cửa sổ xuống: “Phó Chấp! Nhỏ giọng thôi, chị không sao.”
Một gói khăn giấy nhét vào tay tôi.
Phó Chấp dùng tay rút ra mấy tờ, vừa ngượng ngùng vừa nhiệt tình lau mặt cho tôi.
Trong lúc mơ hồ, khuôn mặt của Phó Ngôn Hình thoáng hiện ra.
Nói đến thì, tôi thích anh ấy từ lúc nào?
Thực ra chỉ vì một chuyện rất đơn giản.
Lúc vừa đến thành phố này, tôi mới lấy được bằng lái, kỹ thuật lái xe còn chưa thành thạo.
Ngày đầu tiên đi làm, xe cứ lùi vào chỗ đậu không được.
Phó Ngôn Hình xuất hiện.
Anh gõ cửa sổ bên cạnh, mặc bộ vest vừa vặn, dung mạo lạnh lùng nho nhã.
Bàn tay khớp xương rõ ràng của anh nhẹ nhàng đặt lên mép cửa sổ, giọng nói trầm ấm vang lên: “Xin chào, cần giúp không?”
Từ ngày đó, tôi bắt đầu chú ý đến anh.
Thật khéo, chúng tôi ở cùng một tòa nhà văn phòng.
Gần nước biết cá gần đèn biết người.
Vì vậy, tôi bắt đầu chủ động tấn công.
Tôi đã dùng hết mọi mánh khóe để theo đuổi người ta.
Phó Ngôn Hình từ lúc đầu không thèm để ý, sau đó lại cố ý tìm kiếm sự tồn tại của tôi.
Bắt đầu từ năm thứ hai, anh gọi điện hỏi tôi:
“Hôm nay cơm trưa ăn gì vậy, bạn gái?”
Thực ra, tôi tình cờ nghe được anh ấy trò chuyện với bạn thân.
Hôm đó sau khi đưa cơm xong, tôi đợi ở cửa văn phòng.
Tôi tò mò không biết Phó Ngôn Hình sẽ đánh giá bữa trưa này như thế nào, vì hôm nay tôi đã làm một món ăn mới.
Liệu anh ấy có phát hiện ra không?
Trong văn phòng, bạn thân của anh ấy mở lời trêu chọc:
“Xung quanh có nhiều cô gái ưu tú như vậy, con gái của Tổng giám đốc A cũng thích cậu, còn cả nữ lãnh đạo kia nữa… Tang Thanh, nói thật thì rất bình thường.
“Thật không hiểu cậu thích cô ta ở điểm nào.”
“Ưu điểm duy nhất, chính là cô ta là trẻ mồ côi, không cần phụng dưỡng người già.”
Tôi ôm ngực, chờ đợi câu trả lời của Phó Ngôn Hình.
Anh ấy sẽ nói gì?
Bởi vì tế thủy trường lưu*, hay là tình đến không thể tự kiềm chế, mối tình thắm thiết?
*”Tế Thủy Trường Lưu” – 细水长流 mang hàm nghĩa khe nhỏ sông dài, dòng chảy chầm chậm trôi, từng chút một lấp đầy biển lớn, chảy đến vĩnh hằng.
Cho đến bây giờ tôi cũng chưa bao giờ nghe anh ấy nói lý do yêu tôi, bây giờ chuẩn bị nghe câu trả lời, tim tôi đập thình thịch.
Phó Ngôn Hình ăn một miếng hoa quả sau bữa cơm, cười nói:
“Bọn họ có thể mang cơm đến cho tôi mỗi ngày không?
“Ai có thể từ chối một cô gái ngoan ngoãn, không ngại vất vả, ngày nào cũng bỏ công sức ra lấy lòng chứ?”
“Cô ấy rất đảm đang, thích hợp để làm vợ.”
Câu trả lời rất bình thường, dường như cũng không có vấn đề gì.
Lúc đó, tôi chỉ đỏ mặt nghĩ, anh ấy thực sự muốn tôi làm vợ anh ấy.
Bây giờ nhớ lại.
Trái tim tôi bị dao nĩa của anh ấy mổ xẻ, có chút đau.
Ở bên tôi.
Chỉ vì tôi đã nấu cơm cho anh ấy mỗi ngày trong ba năm?
Vì tôi có thể trở thành một người vợ đảm đang?
Tôi quên mất việc mang cơm trưa cho Phó Ngôn Hình.
Phòng bếp bừa bộn.
Tôi quên tắt bếp, làm hỏng mọi thứ.
Lúc này, tôi mới nhớ ra căn bệnh của mình.
Tôi tiện tay gọi cho bộ phận quản lý, nói rõ tình hình bếp, tôi yêu cầu họ giới thiệu một người thợ đến sửa.
Nhưng bên kia mãi không trả lời.
Tôi nhìn kỹ lại, phát hiện mình đã vô tình gọi nhầm cho Phó Chấp.
Cậu ấy cũng sống trong khu này, vì vậy trong phần ghi chú có tên khu.
Tôi đã nhìn nhầm trong chốc lát.
“Xin lỗi nhé, tôi gọi nhầm…”
Có tiếng bước chân truyền đến từ phía Phó Chấp.
Cậu ấy thở hổn hển nói: “Chị ơi, mở cửa cho em vào.”
“Em đã ở dưới lầu rồi.”
Tôi đưa dụng cụ cho Phó Chấp, cậu ấy đứng trên ghế, cơ bắp dưới lớp áo sơ mi ẩn hiện.
Tôi lập tức quay mặt đi.
“Làm phiền cậu rồi.”
“Lần sau không cần như vậy đâu, ngại lắm.”
Phó Chấp đỏ mặt cười: “À, không sao, vì em… khụ, em đến thay anh trai chăm sóc bạn gái.”
“Dù sao chúng ta cũng là người một nhà.”
“Anh trai rất bận, không có nhiều thời gian ở bên chị.”
“Không giống như em, 24 giờ đều rảnh rỗi.”
Thật vậy, ngay cả khi đã xác định mối quan hệ, cũng chẳng khác gì khi chưa có mối quan hệ này lắm.”
Phó Ngôn Hình rất ít khi đến nhà tôi, anh ấy luôn bận rộn với công việc.
Có một lần, tôi phàn nàn, tại sao anh ấy không thể dành nhiều thời gian ở bên tôi hơn.
Anh ấy hiếm khi ôm tôi rồi thì thầm bên tai tôi:
“Tất cả đều là vì tương lai của chúng ta.”
“Ngoan nào, em hiểu mà, đúng không?”
Tôi ậm ừ nói được.
Phó Ngôn Hình khen ngợi và hôn tôi sâu hơn.
“Ngoan, em thật hiểu chuyện.”
Chuông điện thoại reo.