Quên Đi - Chương 6
24.
Tôi không nhận thù lao của Lê Hiểu Hiểu nhưng cô ấy cũng không lấy lại.
Cô ấy chỉ uống cạn ly rượu vang đỏ rồi mang thân người ốm yếu rời đi.
Tôi tiễn cô ấy ra trước cổng, cô ấy bỗng dưng xoay người lại hỏi tôi: “Cô vẫn còn yêu Lục Cẩn Niên sao?”
“Tất nhiên là không.” Tôi thoải mái trả lời, dù sao quên thì cũng đã quên hết rồi.
“Vậy tôi không còn bất cứ gánh nặng tâm lý nào nữa, Lục Cẩn Niên không xứng với tình yêu của cô. Anh ta cũng không phải bởi vì tôi bị u ng thư mà bỏ rơi cô, thật chất anh ta đã bỏ rơi cô rất nhiều lần rồi.”
Lê Hiểu Hiểu buông lời chế nhạo Lục Cẩn Niên.
“Rất nhiều lần?”
“Đúng vậy, tôi chính là một con mồi miễn phí, tôi xinh đẹp ngoan ngoãn, dịu dàng lại chu đáo. Tuy rằng Lục Cẩn Niên không yêu tôi nhưng anh ta lại vô cùng hưởng thụ sự theo đuổi của tôi.”
“Bề ngoài thì tỏ vẻ chán ghét tôi nhưng mỗi lần tôi chủ động tìm anh ta trò chuyện, đi dạo phố thì anh ta chưa lần nào từ chối tôi. Ngay cả khi đang hẹn hò với cô, anh ta cũng tìm cớ đến gặp tôi, đúng là cao thủ tán gái mà.”
Lê Hiểu Hiểu vuốt tóc: “Anh ta yêu cô, yêu đến tận xương tủy, nhưng con mồi miễn phí anh ta cũng không có chối từ.”
Nói cách khác, bảy năm nay Lục Cẩn Niên thật sự hưởng thụ sự theo đuổi của Lê Hiểu Hiểu. Anh ta chưa từng tỏ thái độ cự tuyệt cô ấy, nên sau khi Lê Hiểu Hiểu bị u ng thư, thái độ của anh ta mới đột nhiên thay đổi.
Anh ta cũng không chán ghét Lê Hiểu Hiểu mà ngược lại là Lê Hiểu Hiểu chán ghét anh ta. Bởi vì Lê Hiểu Hiểu bị ép phải công lược anh ta.
Tôi tấm tắc cười khẩy một tiếng.
Sau khi tiễn Lê Hiểu Hiểu về, Lục Tử chạy xuống hỏi tôi: “Người phụ nữ đáng ghét đó đi rồi sao? Cô ta nói gì vậy?”
“Không nói gì cả.” Tôi dọn dẹp mấy thứ trên bàn ăn.
Vẻ mặt Lục Tử nghi ngờ: “Vậy Lê Hiểu Hiểu đến đây làm gì? Anh trai em thật sự muốn cưới cô ấy sao?”
“Đúng vậy.”
Lục Cẩn Niên giận đến điên rồi, anh ta muốn kích thích tôi.
Ngày hôm sau, anh ta mời bạn bè và họ hàng thân thích của hai nhà chúng tôi đến ăn tiệc tối tại nhà tôi.
Bố mẹ tôi còn tưởng Lục Cẩn Niên đã nghĩ thông, muốn tới xin lỗi.
Chú Lục và dì Vương cũng vui vẻ, uống trà cười nói: “Hai đứa đó làm lành thì tốt rồi. Về phần Lê Hiểu Hiểu, chúng ta đối với nó cũng tận tình tận nghĩa, cũng không đuổi nó ra đường.”
“Ừm, để Cẩn Niên và Tuế Tuế đính hôn. Còn Lê Hiểu Hiểu thì chúng ta sẽ chi trả viện phí cho nó.” Họ hàng thân thích đều rất tốt bụng.
Lục Cẩn Niên lại chẳng nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm tôi.
Tôi cũng chẳng thèm để ý anh ta.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Chu Từ Tuế, khiêu vũ cùng Cố Hoài Thần rất vui sao?”
Bầu không khí tĩnh lặng như tờ, mọi người như hóa đá.
“Lục Cẩn Niên, mày nói gì nữa vậy?” Chú Lục quát lên một tiếng.
“Con nói cái gì ư? Chu Từ Tuế thật sự có sức hấp dẫn mà, ngay cả người đàn ông danh giá nhất của Thanh Hoa cô ấy cũng quyến rũ được.”
Lời nói của Lục Cẩn Niên tràn đầy châm chọc: “Vị hôn phu của mình bị thương lại không quan tâm, người ngoài bị thương thì đưa đến bệnh viện, sợ rằng còn vừa khóc vừa đau lòng.”
“Anh sủa cái gì? Tôi nói tôi không quen biết anh, tôi đối với anh không hề có cảm giác, thế tại sao tôi lại không thể cùng người đàn ông khác khiêu vũ?” Tôi vặn lại một cách mỉa mai.
Lục Cẩn Niên giận tái mặt, hai tay đập xuống bàn, hốc mắt đỏ bừng: “Đến bây giờ em còn giả vờ mất trí nhớ sao?”
“Tôi không giả vờ, tôi thật sự không quen biết anh. Còn nữa, tôi vẫn luôn nhớ rõ Cố Hoài Thần, vẫn luôn thưởng thức anh ấy, anh ấy tỏ tình với tôi, tôi cũng đã đồng ý rồi.”
Lời của tôi như quả bom rơi xuống.
Mọi người lại khiếp sợ lần nữa, ai nấy cũng bàng hoàng chết lặng.
Lục Cẩn Niên tức đến bật cười, hung hăng chỉ vào tôi: “Thì ra đúng thật là như vậy. Tốt thôi, tôi cũng chuẩn bị kết hôn với Lê Hiểu Hiểu. Hai ta cứ như vậy đi, mạnh ai nấy sống.”
Anh ta nói vừa dứt lời liền bỏ đi, cũng không thèm ngoảnh đầu lại.
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta, tôi biết anh ta hy vọng tôi mở miệng gọi anh ta lại.
Vì thế tôi gọi một tiếng: “Khoan đã.”
Lục Cẩn Niên lập tức dừng bước nhưng vẫn không quay đầu lại, anh ta cười lạnh: “Chuyện gì?”
“Ngày mốt tôi sẽ đính hôn với Cố Hoài Thần, anh nhớ chuẩn bị sẵn phong bì.” Tôi nhắc nhở anh ta.
Cả người anh ta cứng đờ, tay nắm chặt thành nắm đấm sau đó sải bước bỏ đi.
25.
Lục Cẩn Niên cứ như vậy rời đi.
Mọi người đều ngây ngốc không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi cũng chẳng giải thích gì nhiều, một mình đi đến đại học Thành Hoa.
Trên sân trường, tôi thấy Cố Hoài Thần đang lang thang đi dạo.
Anh ấy vẫn luôn như vậy, thích đi dạo trên sân trường mỗi khi rảnh rỗi, điều này đã khiến nhiều nữ sinh giả vờ đi dạo tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ.
Tôi đi về phía anh ấy, sau khi bước đến sau lưng Cố Hoài Thần, anh ấy cũng chưa phát hiện ra tôi.
Tôi định chụp anh ấy một tấm, mới thấy anh ấy nhận được một cuộc gọi video.
Cuộc gọi được kết nối, phía bên kia màn hình là bố mẹ của anh ấy.
“Hoài Thần, khi nào thì con quay về Mỹ? Còn phải về lấy thẻ xanh nữa.” Ông Cố có chút sốt ruột.
Bà Cố cũng thúc giục: “Mau chóng trở về đi. Mẹ vừa tìm cho con một cô bé, là con lai nhìn rất xinh xắn.”
Cố Hoài Thần mỉm cười: “Không vội, hiếm có cơi hội quay về trường cũ, con sẽ ôn lại kỷ niệm một chút.”
Ông Cố trầm tư: “Bố nói con nghe này con trai, con cũng sắp ba mươi rồi đúng không? Nhiều năm như vậy cũng chưa nghe con nói chuyện yêu đương, sẽ không phải là…. Bố cảnh cáo con, mặc dù chúng ta đang ở Mỹ nhưng ở bên này cũng không phải con muốn làm gì thì làm đâu!”
Tôi suýt phì cười.
Hóa ra Cố Hoài Thần cũng bị giục kết hôn.
“Bố mẹ đừng suy nghĩ linh tinh nữa, con… Con sẽ nhanh chóng trở về.” Cố Hoài Thần cảm thấy bất lực.
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, anh ấy lại tiếp tục lang thang đi dạo.
Tôi nhảy đến bên cạnh hù anh ấy một cái: “Quỷ đây!”
Cố Hoài Thần bị dọa giật mình, thấy rõ đó là tôi thì không khỏi nở nụ cười: “Biện thủ Chu Từ Tuế, xin hỏi con người đáng sợ hay ma quỷ đáng sợ.”
“Dừng lại, dừng lại. Tôi không tranh biện nữa.”
Tôi thật sự bị anh ấy thuyết phục rồi.
Cố Hoài Thần mỉm cười gật đầu.
Không chần chờ gì nữa, tôi lấy điện thoại ra để chụp một tấm ảnh chung.
Cố Hoài Thần hơi ngạc nhiên, hồi hộp trong chốc lát, hai bên má căng cứng.
“Anh khẩn trương gì chứ? Chỉ chụp chung một tấm ảnh thôi mà.” Tôi câm nín không nói nên lời.
“Không biết nữa, chưa từng nghĩ tới biện thủ Chu Từ Tuế sẽ chủ động chụp ảnh với anh.” Cố Hoài Thần vẫn cứ khẩn trương.
Nhưng mà anh ấy vẫn rất đẹp trai, lúc khẩn trương trông cũng vẫn đẹp trai.
Tôi tùy tiện chụp một bức ảnh chung sau đó đăng lên vòng bạn bè.
“Ở cạnh nhau.”
26.
Cố Hoài Thần sợ ngây người, không thể tin nổi nhìn vào vòng bạn bè của tôi.
“Chu Từ Tuế, em nghiêm túc sao?” Anh ấy không chớp mắt nhìn tôi chằm chằm.
Tôi gật đầu: “Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có anh mới khiến em có chút rung động.”
“Lục Cẩn Niên thì sao?”
“Anh ta là ai?”
Tôi thật sự không biết anh ta là ai mà.
Cố Hoài Thần lại chăm chú nhìn tôi thêm một lúc, sau đó nóng lòng gọi điện thoại cho bố mẹ anh ấy.
“Bố mẹ, con không cần thẻ xanh nữa. Con vẫn yêu quê hương của mình hơn, con sẽ tiếp tục ở lại đây.”
“Chẳng phải hai người vẫn thường hay nói muốn về nước sao? Chờ mọi chuyện ổn định, con sẽ đón hai người về!”
Một trong hai ngôi sao sáng của Thanh Hoa là đây sao? Đại thần nhìn được chứ không với tới được là đây sao?
Ha ha ha, nhưng cũng không sao.
Tôi mãn nguyện trở về nhà.
Lục Cẩn Niên đứng ở trước cửa, trông đêm tối nhìn anh ta ủ rũ như cú đêm.
Cả người anh ta tràn đầy sát khí, cúi đầu, thân thể khẽ run.
Tôi đi qua.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi môi run rẩy: “Em thật sự ở bên Cố Hoài Thần.”
“Đúng.” Tôi thoải mái thừa nhận.
“Chu Từ Tuế, em thật sự không yêu anh sao? Là bởi vì anh cứu Lê Hiểu Hiểu cho nên em mới hận anh?”
“Ngại quá, đến anh là ai tôi còn không biết thì sao có thể yêu anh?” Tôi đã nói rõ lắm rồi.
Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn phát ra từ cổ họng: “Được! Được! Tốt nhất em đừng hối hận!”
Anh ta đã hoàn toàn hết hy vọng, bỏ đi không thèm dừng lại.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng cãi vã dữ dội nổ ra trong nhà anh ta, thậm chí còn nghe thấy tiếng chú Lục chửi bậy và tiếng khóc của dì Vương.
Cuối cùng kèm theo tiếng động cơ xe ô tô gầm rú, Lục Cẩn Niên dẫn theo Lê Hiểu Hiểu rời đi.
Cùng lúc tôi thấy trên vòng bạn bè của Lục Cẩn Niên.
[Thật may mắn khi có em trong đời.] Đây là caption.
Còn về hình ảnh thì tổng cộng có 2 tấm. Một tấm là ảnh chụp chung của anh ta và Lê Hiểu Hiểu, tấm kia là ảnh giấy đăng ký kết hôn của anh ta và Lê Hiểu Hiểu.
27.
“Chị dâu, anh trai em điên rồi!” Luc Tử chạy đến, khuôn mặt tái xanh.
“Anh ta định kết hôn với Lê Hiểu Hiểu đúng không?” Tôi thản nhiên nói thẳng.
“Đúng vậy, nhà em với anh ấy cãi nhau rất to, anh ấy cầm lấy sổ hộ khẩu rồi chạy đi, trực tiếp dẫn Lê Hiểu Hiểu đi lĩnh chứng, toang rồi, toang rồi.” Lục Tử sắp khóc đến nơi.
Tôi không gánh nổi cái danh chị dâu này của cô ấy đâu.
Tôi có dự cảm trong tương lai sẽ có rắc rối lớn, thân thích hai nhà sẽ rối loạn rùm beng.
Đến lúc đó tôi sẽ rất đau đầu.
“Lục Tử, chị muốn đi du lịch, em bảo mọi người đừng tìm chị, chị không sao, hơn nữa chị còn có Cố Hoài Thần.” Tôi đi trước một bước, nếu không sẽ bị phiền chết mất.
Hôm đó, trước khi họ hàng thân thích đến tìm tôi, tôi đã thu dọn hành lý chuẩn bị bỏ trốn.
Trên đường đi, tôi thông báo cho Cố Hoài Thần rồi bảo anh ấy sắp xếp hành lý cùng tôi đi du lịch.
Khi bầu trời sẫm tối, chúng tôi ngồi trên tàu cao tốc, mỉm cười nhìn nhau.
“Biện thủ Chu Từ Tuế, em muốn đi du lịch ở đâu?”
“Đi đâu vui vẻ đi, đi một tháng rồi về.” Một tháng tránh né đầu sóng ngọn gió chắc đủ mà nhỉ?
Cố Hoài Thần thuận theo ý tôi, chúng tôi đi chơi, đi ăn, đi uống, đi làm mọi thứ chúng tôi thích.
Người đàn ông này vẫn là một chính nhân quân tử, buổi tối nằm cùng phòng cũng không dám động vào tôi, cứ nằm cứng đơ như một khúc gỗ.
Nhưng tôi muốn chạm vào anh ấy.
Anh ấy đẹp trai như vậy, sao lại không thể chạm vào chứ?
Vậy nên vào đêm cuối cùng của chuyến đi, trong bóng tối tôi nằm gác chân lên đùi anh ấy.
Anh ấy cứng đờ ngay lập tức, nhịp thở cũng thay đổi.
Tôi thấm giọng rồi mở miệng: “Biện thủ Cố Hoài Thần, anh có thấy chân của em lạnh không?”
“Lạnh…”
“Vậy anh làm cho nó ấm lên đi.”
“Tuân…. Tuân lệnh.”
Lần này không chỉ ấm áp ở bàn chân.
28.
Kết thúc chuyến đi, chúng tôi trở về Bắc Kinh.
Bố mẹ Cố Hoài Thần nóng lòng đợi không nổi đã trở về nước, anh ấy phấn khởi chạy đi đón họ, còn hẹn tôi ngày mai ăn tối, chính thức giới thiệu tôi với bố mẹ anh ấy.
Tất nhiên tôi cũng rất vui.
Sau đó tôi gọi điện thoại cho Lục Tử, hỏi cô ấy một tháng này đã xảy ra chuyện gì.
“Chị dâu, cuối cùng chị cũng về rồi sao? Ôi, anh trai xem như đồ bỏ rồi, ngày nào cũng mơ mơ màng màng, chỉ biết rượu chè bài bạc.” Lục Tử than ngắn thở dài.
“Chắc không đến mức đấy đâu? Mới chỉ một tháng mà anh ta thành ra như vậy sao?”
“Lê Hiểu Hiểu ly hôn với anh ấy. Hôm nay lĩnh chứng hôm sau đã ly hôn, giống như một nhân vật phụ đi ngang qua sân khấu, ai cũng ngu ngơ hết cả.”
Lục Tử cũng tự cảm thấy ngu ngơ: “Tụi em đều nghĩ rằng cô ấy ham mê vật chất, muốn gả vào nhà giàu để lắc mình thành công chúa. Ai ngờ đâu mới có một hôm mà cô ấy đã đòi ly hôn, không cần lấy một khoản bồi thường nào.”
“Trong lòng anh trai em vẫn luôn nhớ đến chị, lúc kết hôn cũng rất hối hận nên ngay lập tức đồng ý ly hôn. Sau khi ly hôn, Lê Hiểu Hiểu nói gì đó với anh ấy, anh ấy liền bắt đầu mơ mơ màng màng, tinh thần cũng suy sụp.”
Lục Tử hận sắt không thể rèn thành thép.
Lúc này, bên cạnh cô ấy có tiếng động, sau đó điện thoại bị giật đi: “Tuế Tuế, là em phải không? Anh biết sai rồi… Em trở về được không? Sao em lại có thể quên anh chứ? Có phải em cũng công lược anh đúng không? Nên anh bỏ rơi em, em mới quên mất anh…”
Tôi nghe không hiểu gì cả, thằng cha này lại ý gì đây?
“Lê Hiểu Hiểu nói với anh, cô ấy đoán rằng em công lược anh thất bại… Anh là đồ khốn, anh đáng chết, em trở về với anh được không?”
Lục Cẩn Niên khóc đến tê tâm phế liệt nhưng tôi vẫn thờ ơ.
Bởi vì tôi thật sự chẳng quen biết anh ta.
“Tôi đã gả cho Cố Hoài Thần, hẹn gặp lại.” Tôi tắt điện thoại, mơ mới thèm gặp lại!
Tâm trạng của tôi vẫn rất tốt, cũng không muốn về nhà nên cứ thế đi dạo trên phố.
Khi đi ngang qua quảng trường Vạn Đạt tôi bỗng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Cô ấy mặc quần áo giản dị, khuôn mặt mộc mạc, tràn đầy nhiệt huyết sôi nổi phát tờ rơi. Tôi đứng đó nhìn cô ấy, nhìn cô ấy tươi cười, nhìn dáng người gầy yếu của cô ấy với mái tóc tung bay trong gió.
À phải rồi, còn cả đôi mắt sáng lấp lánh ấy nữa.
Cô ấy giống như cây cối sinh trưởng trên vách đá.
Người con gái như thế này mới chuẩn xác là cây mọc trên vách đá.
Tôi chạy qua.
Cô ấy thấy tôi thì giật mình, sau đó hỏi: “Muốn uống một ly không? Bên kia có một quán cà phê, trong túi của tôi có một chai rượu vang đỏ.”
“Rượu vang đỏ cô lấy ở đâu vậy?”
“Trong nhà Lục Cẩn Niên, dù sao tôi cũng không muốn lãng phí bảy năm thanh xuân, vậy nên lúc rời đi tôi đã thuận tay lấy một chai rượu vang đỏ, là quý nhất đấy.”
Đúng là thuận tay thật!
Vậy đi uống một ly nào!
29.
Nửa năm sau tôi kết hôn với Cố Hoài Thần, gia đình tôi cũng đã sớm dọn khỏi tiểu khu đó.
Trong nửa năm này Lục Cẩn Niên cũng xem như bỏ đi, say rượu bài bạc, không làm việc đàng hoàng, khiến công ty của bản thân phá sản hoàn toàn.
Bố mẹ anh ta tức giận đến đổ bệnh, cuối cùng cũng mặc kệ anh ta, để anh ta tự sinh tự diệt.
Vào đêm Giáng sinh trên phố, tôi gặp lại Lục Cẩn Niên. Anh ta rồ ga chiếc xe thể thao ầm ĩ, bên trong xe có một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt la hét inh ỏi.
Tôi nhìn từ xa đã thấy Lục Cẩn Niên cà lơ phất phơ ôm người phụ nữ đó xuống xe, miệng còn khạc ra một cục đờm.
Anh ta sớm đã không còn sự hăng hái với vẻ nho nhã lễ độ của đôi sao Thanh Hoa nữa, hiện tại chỉ là một kẻ thối nát.
“M ợ nó, nhiều người như vậy, quán bar lần trước là ở đâu?” Lục Cẩn Niên chửi một tiếng, nhìn khắp nơi tìm quán bar.
Người phụ nữ bên cạnh cười khúc khích: “Người ta cũng quên mất ở đâu rồi.”
Lục Cẩn Niên lập tức đứng yên, xoay đầu nhìn chằm chằm người phụ nữ, chửi ầm lên: “Cô quên sao? Ai cho phép cô quên!”
Người phụ nữ lo lắng hoảng sợ, liên tục nói xin lỗi.
“Mau nhớ lại cho ông đây! Nhớ nhanh!” Lục Cẩn Niên tát người phụ nữ một cái.
Người phụ nữ vội vàng chỉ về một hướng: “Em nhớ rồi, là ở bên kia!”
Lục Cẩn Niên hài lòng, ôm người phụ nữ đi về phía quán bar, nhưng lại bỗng dưng rơi nước mắt, sau đó ngồi bệt xuống đất rồi khóc lớn.
30.
Sau đó tôi gặp lại Lê Hiểu Hiểu.
Cô ấy đã không còn đi phát tờ rơi nữa vì cô ấy đã thi đậu viên chức ở quê.
Tốt xấu gì cô ấy cũng học Thanh Hoa, bảy năm nghèo túng nên việc phát tờ rơi cũng chỉ là kiếm chút tiền tạm thời, với năng lực của mình cô ấy vẫn sẽ tỏa sáng.
Sau khi thi đậu viên chức, cô ấy cũng chuẩn bị rời khỏi đây.
Trước khi đi, cô ấy đặc biệt đến tìm tôi, tôi thấy trên tay cô ấy cầm một chai rượu vang đỏ.
Tôi phì cười: “Uống một ly?”
“Công lược giả Chu Từ Tuế, tôi mời cô một ly.”
“Đừng khách sáo, đây cũng không phải lần đầu tiên uống rượu.”
Chúng tôi trò chuyện vô cùng vui vẻ. Tất nhiên phần lớn đều là Lê Hiểu Hiểu nói, còn tôi chỉ lắng nghe.
Cô ấy chăm chỉ nỗ lực, liều mạng thi đậu thành nhân viên công chức.
Cuối cùng cô ấy cũng có thể ngồi bắt chéo chân uống rượu vang đỏ.
Ly rượu vang đỏ đến muộn bảy năm.
Chúc mừng chúng ta, cạn ly!
HẾT.