Quên Đi - Chương 5
18.
Cố Hoài Thần nắm lấy tay tôi bước vào sảnh khiêu vũ.
Đáng ngạc nhiên là anh ấy khiêu vũ rất giỏi, không giống nam thần lạnh lùng mà lại giống một đóa hoa phong trần.
Tôi trêu ghẹo: “Anh thường xuyên khiêu vũ đúng không?”
“Ừm, ở nước ngoài rất hay có những buổi tiệc khiêu vũ, chỉ cần nhảy một chút là biết.” Cố Hoài Thần hơi cúi đầu, nhìn tôi chăm chú.
Tôi có cảm giác đôi mắt của anh ấy vô cùng nóng bỏng, điều đó không phù hợp với hình tượng của anh ấy.
Nhưng ánh mắt của anh ấy cũng không làm người khác khó chịu, bên trong chứa đầy sự tán dương cùng thưởng thức.
Tôi bị anh ấy nhìn đến mức ngượng ngùng, bèn tìm đề tài để hỏi: “Hình như đã rất lâu rồi anh không trở về Trung Quốc, thế sao lần này anh lại quay lại?”
“Tôi sắp lấy thẻ xanh, đây có lẽ là lần cuối tôi quay về đây.” Anh ấy trả lời như thế.
Tôi gật đầu, uyển chuyển khiêu vũ.
Tiếng nhạc trên sảnh khiêu vũ nhẹ nhàng du dương, những cặp cựu sinh viên cười nói vui vẻ.
Tôi đang tận hưởng khoảnh khắc lúc này.
Nhưng Cố Hoài Thần lại bất ngờ bị ai đó va phải, suýt chút nữa thì té ngã.
Tôi nhíu mày nhìn qua, thấy Lục Cẩn Niên và bạn nhảy của anh ta đứng bên cạnh. Lục Cẩn Niên sắc mặt xanh mét, cả người đều tỏa ra sát khí.
Rõ rồi, là anh ta đụng phải Cố Hoài Thần.
Cố Hoài Thần ổn định lại cơ thể, cũng nhìn qua Lục Cẩn Niên.
Anh ấy cũng không nói gì, chỉ kéo tôi đi sang một bên.
“Đứng lại.” Lục Cẩn Niên không nhịn được quát lớn.
Anh ta mặc kệ luôn bạn nhảy của mình, sải bước lại đây nắm chặt lấy cánh tay còn lại của tôi.
Vẻ mặt Cố Hoài Thần không vui: “Lục Cẩn Niên, anh làm gì vậy?”
“Cố Hoài Thần, anh không biết Chu Từ Tuế là vị hôn thê của tôi sao? Anh làm vậy là có ý gì?” Lục Cẩn Niên càng không hài lòng.
Mọi người xung quanh tò mò đứng nhìn, tràn đầy kinh ngạc.
Tôi thấy mặt mũi tôi mất sạch rồi.
Hai người đến đây để diễn trò cướp người à? Không muốn mặt mũi nữa chắc?
“Lục Cẩn Niên, anh bị bệnh hả?” Tôi hất tay Lục Cẩn Niên ra, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Cố Hoài Thần cũng không muốn thành chủ đề bàn tán nên kéo tôi tiếp tục đi.
“Cố Hoài Thần, tôi hỏi sao anh không trả lời.” Lục Cẩn Niên càng lúc càng phẫn nộ: “Tôi cũng chẳng muốn xé rách mặt với anh làm gì, nhưng anh cũng đừng có mà vô sỉ.”
Rõ là Lục Cẩn Niên đã mất bình tĩnh, với thân phận và phẩm chất của anh ta thì bình thường không thể nào nói ra những lời như vậy được.
Cố Hoài Thần đứng lại, mắt sắc như dao, tay nắm chặt tay tôi, giọng nói đầy tính áp bức.
“Lục Cẩn Niên, anh muốn bị đuổi ra ngoài sao?”
Không thể nghi ngờ thêm, câu nói này là lời khiêu khích lớn nhất.
Lục Cẩn Niên ngay lập tức nổi quạo, đấm một đấm về phía Cố Hoài Thần.
Mọi người xung quanh đều hét lên hoảng sợ, Cố Hoài Thần bị đánh chảy máu mũi nhưng anh ấy cũng không phải người yếu thế nên đã đánh trả ngay lập tức.
Đôi sao sáng tiếng tăm lẫy lừng của Thanh Hoa lại xô xát thế này đây.
Tôi nhìn đến ngây người, là thâm cừu đại hận kiểu gì vậy?
Lục Cẩn Niên như người điên mất trí còn có thể hiểu được, nhưng Cố Hoài Thần là làm sao vậy? Thế nào anh ấy còn tức giận hơn cả Lục Cẩn Niên?
Tôi không thể hiểu nổi mà tôi cũng chẳng buồn hiểu, nhanh chân kéo hai người đó ra.
Những người khác cũng bước đến giúp đỡ.
Cả hai đều có thương tích, mũi Cố Hoài Thần bị thương còn Lục Cẩn Niên thì khóe miệng chảy máu.
“Tuế Tuế, đi theo anh!” Lục Cẩn Niên đẩy mọi người ra, cũng không cho phép tôi từ chối.
Cố Hoài Thần không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn tôi.
Tôi cảm thấy anh ấy hy vọng tôi đi cùng anh ấy.
Không nghĩ nhiều nữa, tôi đỡ Cố Hoài Thần rời đi.
“Nhanh đến bệnh viện thôi!”
“Tuế Tuế, em…” Lục Cẩn Niên ngu người, không thể tin nổi.
Tôi xoay đầu liếc nhìn anh ta, khuôn mặt anh ta tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi khó có thể diễn tả được.
Dường như anh ta sợ mất đi tôi.
19.
Tôi đưa Cố Hoài Thần đến phòng y tế của trường.
Xử lý đơn giản xong miệng vết thương, Cố Hoài Thần cũng đã ổn.
“Anh bị ngốc à? Giáo sư đại học Stanford mà lại đánh nhau trong tiệc tối? Anh không cần mặt mũi nữa sao?” Tôi vẫn không hiểu nổi mạch não của Cố Hoài Thần.
Chẳng lẽ tất cả đàn ông đều não tàn như vậy sao?
Này cùng với mấy người say xỉn có khác gì nhau đâu?
Thế mà Cố Hoài Thần lại nở nụ cười, cười đến hơi ngơ.
“Xin hỏi biện thủ Chu Từ Tuế, em cảm thấy tình yêu quan trọng hay cuộc sống quan trọng?” Anh ấy hỏi tôi một vấn đề.
Giống như nhiều năm trước, anh ấy lạnh lùng đứng trên sân khấu biện luận, cẩn thận lại tỉ mỉ đẩy vấn đề sang phía tôi.
Tôi sững người, sau đó sờ vào trán anh ấy một cái: “Anh bị ngốc luôn rồi à?”
“Tôi cảm thấy tình yêu mới quan trọng, dù sao không có tình yêu thì sự sống này cũng chỉ gói gọn trong thể xác, thể xác dù sống hay chết cũng không có gì khác nhau.” Cố Hoài Thần nghiêm túc nói.
Tôi không thể nào nói nên lời, tựa như meme gấu nhỏ bó tay: “Rồi rồi rồi, tình yêu quan trọng, lần này anh thắng.”
Anh ấy lại cười.
Tôi cảm thấy đêm nay anh ấy đặc biệt vui vẻ, cười đến vô cùng sáng lạn.
Nhưng trời đã sẫm tối, tôi còn phải đi tìm con bé Lục Tử hay đi ăn hàng kia nữa.
Tôi nói lời tạm biệt có duyên gặp lại.
Dù sao anh ấy cũng phải về lại nước ngoài, muốn gặp lại cũng cần phải có duyên phận.
Cố Hoài Thần muốn nói rồi lại thôi, tựa như có điều gì đó đang trào dâng trong lòng, muốn bày tỏ nhưng rồi cố nén lại.
“Nếu không có chuyện gì tôi đi đây.” Tôi vẫv vẫy tay.
Cố Hoài Thần mở miệng, nhìn thấy tôi đi tới cửa cuối cùng cũng cất tiếng: “Chu Từ Tuế, em vẫn sẽ kết hôn với Lục Cẩn Niên sao?”
Bước chân tôi dừng lại, nhạy bén nhận thấy được anh ấy biết rõ về những chuyện của tôi và Lục Cẩn Niên.
Tuy rằng tôi không có ký ức về những chuyện đó.
“Anh cố ý tiếp cận tôi? Ai kêu anh đến?” Tôi xoay người nhìn anh ấy.
“Lê Hiểu Hiểu nói cho tôi biết, nói rằng em và Lục Cẩn Niên đã chia tay thế nên tôi mới quay về.” Cố Hoài Thần cũng không giấu diếm.
Lê Hiểu Hiểu?
20.
Lúc này tôi đã hiểu rõ mọi chuyện.
Cố Hoài Thần bị Lê Hiểu Hiểu lợi dụng.
Lê Hiểu Hiểu cũng quá tâm cơ rồi.
Trước thì lợi dụng căn bênh u ng thư của mình để giành được sự thương tiếc của Lục Cẩn Niên, khiến cho Lục Cẩn Niên hủy bỏ tiệc đính hôn với tôi.
Nhưng Lục Cẩn Niên vẫn yêu tôi như trước, cũng sẽ không chịu buông bỏ tôi, nên cô ta đã lừa Cố Hoài Thần quay trở về, muốn để Cố Hoài Thần làm kẻ thứ ba.
Chỉ cần Cố Hoài Thần đoạt được tôi, Lục Cẩn Niên cũng sẽ hết cách.
Anh ta chỉ còn một sự lựa chọn là Lê Hiểu Hiểu.
“Anh bị lợi dụng rồi.” Tôi lắc đầu.
Cố Hoài Thần cười khẽ: “Nhưng đây không phải trọng điểm, em chẳng lẽ không phát hiện tôi đang tỏ tình với em sao?”
“Phát hiện chứ, xem ra biện thủ Chu Từ Tuế không chỉ đánh bại anh mà còn đánh cắp trái tim anh.” Tôi cười hừ một cái.
Cố Hoài Thần ngồi trên giường bệnh, ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Em vẫn cứ như vậy, vẫn là cành cây sinh trưởng trên vách đá, kiêu hãnh đong đưa trong gió xuân cùng ánh nắng, ngày một trưởng thành.”
“Cảm ơn đã khen.”
“Vậy tôi có thể làm ngọn cỏ nhỏ bên cạnh em không?” Cố Hoài Thần hỏi tôi.
“Có thể là rất lâu, tảng đá rất cứng, không dễ dàng sinh trưởng đâu.” Tôi vẫy tay rồi rời đi.
21.
Tôi bắt gặp Lục Từ ở trong khuôn viên trường.
Cô ấy cũng đang tìm tôi, trông rất gấp.
“Chị dâu, anh trai em đánh nhau với Cố Hoài Thần à? Em mới đi ăn một chút, thật là không sợ mất mặt mà!” Lục Tử bất lực phàn nàn.
“Đánh cũng đã đánh rồi.” Tôi đưa Lục Tử trở về nhà.
Chúng tôi về đến nhà trời cũng đã tối muộn, bố mẹ hai bên cũng không có ở nhà.
Lục Từ định ngủ cùng tôi đêm nay, cô ấy không muốn cùng Lê Hiểu Hiểu ở chung trong một căn nhà.
“Bố mẹ em đưa ra tối hậu thư, nếu ngày mai anh trai em còn không dẫn Lê Hiểu Hiểu đi, bọn họ sẽ cưỡng chế đuổi người đi, quá tuyệt!” Lục Tử đi theo tôi vào nhà, miệng vẫn còn ríu ra ríu rít.
Chú Lục và dì Vương là người văn minh nên mới có tối hậu thư này cho Lục Cẩn Niên.
“Chị cảm thấy bố mẹ em quá nuông chiều anh trai em, thế nên anh trai em mới sinh hư.” Tôi cũng phàn nàn một câu.
“Đúng là nuông chiều thành hư, nhưng mà chị dâu ơi chị cũng có trách nhiệm rất lớn nha, nếu chị không cho phép Lê Hiểu Hiểu đến ở trong nhà em, bố mẹ em cũng sẽ không làm thành như thế này.” Lục Tử nhìn tôi đầy xem thường.
Hình như cũng đúng, là tại tôi kêu Lục Cẩn Niên để Lê Hiểu Hiểu ở lại đó.
Nhưng mà cũng có sao đâu.
Về đến nhà, chúng tôi nấu mì ăn.
Vừa ăn xong thì chuông cửa vang lên.
Lục Tử chạy đến mở cửa, vừa mở cửa đã kêu lên: “Lê Hiểu Hiểu, cô tới đây làm gì?”
Tôi nhướng mày, quả nhiên là Lê Hiểu Hiểu.
Cô ấy mặc áo khoác màu trắng, đội một chiếc mũ dày, khuôn mặt nhợt nhạt không còn chút máu.
“Tôi tìm Chu Từ Tuế.” Lê Hiểu Hiểu mở miệng.
“Không tiếp, cô đi đi.” Lục Tử giúp tôi đuổi người đi.
“Vừa rồi Lục Cẩn Niên gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi chuẩn bị một chút, anh ấy muốn kết hôn với tôi.” Lê Hiểu Hiểu tiếp tục nói.
Lục Tử sốc tới tái mặt: “Cái gì? Cô lập lại lần nữa!”
“Lục Cẩn Niên muốn kết hôn với tôi.” Lê Hiểu Hiểu bình tĩnh nói.
Lục Từ thở hổn hển, tức đến mức định đưa tay ra đánh cô ấy.
Tôi mở miệng: “Lục Tử, em lên lầu đi. Chị với Lê Hiểu Hiểu tâm sự một chút.”
“Chị dâu, người phụ nữ này không phải người tốt đâu!” Lục Tử không chịu lên lầu.
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy một cái, cô ấy mới miễn cưỡng bước lên lầu.
Tầng trệt chỉ còn lại tôi và Lê Hiểu Hiểu.
Lê Hiểu Hiểu bước vào đầy quen thuộc, nhìn quanh phòng khách một vòng, rồi nhìn chằm chằm vào rượu vang đỏ trong tủ kính.
Những chai rượu vang đỏ sang trọng đắt tiền nổi bật dưới ánh đèn.
“Tôi muốn uống một ly.” Lê Hiểu Hiểu chỉ vào chai rượu.
22.
Tôi lấy một chai rượu ra rồi bảo Lê Hiểu Hiểu ngồi xuống.
Cô ấy đang ngồi bên bàn ăn, đôi mắt sáng ngời nhìn tôi chăm chú.
Tôi khui chai rượu ra, xong lại rót cho cô ấy một ly.
Cô ấy đưa hai tay ra nhận lấy, ngây ngẩn nhìn chất lỏng hơi đong đưa bên trong.
Tôi cũng rót cho mình một ly, nhấp một ngụm hỏi cô ấy: “Sao vậy?”
Cô ấy cũng không trả lời, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, sau đó lộ ra vẻ mặt say mê, giọng điệu rất nhẹ rất êm mà thở dài: “Ngon quá.”
“Chai này là dở nhất.” Tôi nói lời thật.
Cô ấy không bận tâm, sắp xếp từ ngữ cẩn thận: “Chu Từ Tuế, cô biết không? Ước mơ của tôi là muốn được uống rượu vang một cách tao nhã như cô.”
“Đây cũng tính là ước mơ à?”
“Chắc chắn rồi. Năm tôi bảy tuổi, trong thôn chiếu một bộ phim, tôi ngồi trên thùng phân bẩn thỉu nhìn chằm chằm vào màn hình mơ hồ không rõ. Đó là một nhân viên cổ cồn trắng ngồi bắt chéo chân uống rượu, trông rất cao quý cũng rất đẹp đẽ, hình ảnh ấy có lẽ cả đời tôi cũng không quên.”
Lê Hiểu Hiểu nở một nụ cười, khí sắc cũng tốt hơn một chút.
Tôi ngồi bắt chéo chân: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi liều mạng cố gắng, học hết ngày qua ngày khác, không lúc nào tôi ngừng học, tôi dùng hết cây bút này đến cây bút khác, một cây rồi lại một cây…”
“Tôi là sinh viên đại học đầu tiên ở trong thôn. Bố mẹ vay tiền cho tôi đến Bắc Kinh học, bọn họ khiêng gạo đến còng lưng, mồ hôi dính vào mắt đến xót đau, đến cuối cùng tôi cũng có tiền đi học.”
Đôi mắt Lê Hiểu Hiểu dần đỏ lên.
Cô ấy lại nhấp một ngụm rượu, rồi nhìn chằm chằm chất lỏng bên trong cho đến khi nó đứng yên.
“Tôi đậu Thanh Hoa rồi, tôi phải trở nên nổi bật, tôi có thể trở thành một nhà khoa học, một doanh nhân, một viên chức, hay ít nhất tôi có thể làm một nhân viên văn phòng.”
“Cuối cùng thì tôi cũng có thể khoanh chân ngồi uống rượu vang đỏ, xinh đẹp, thanh lịch, sạch sẽ. Tôi còn muốn để cho bố mẹ mình nếm thử rượu vang đỏ.”
Tôi im lặng lắng nghe.
Lê Hiểu Hiểu đã gặp phải rất nhiều tình cảnh cơ cực mà những cô gái sống trong các thôn xóm miền núi nghèo khổ gặp phải.
“Vậy nên cô muốn gả cho Lục Cẩn Niên rồi tận hưởng một cuộc sống uống rượu vang đỏ mỗi ngày.”
“Không, không phải. Chu Từ Tuế, cô không hiểu tôi.”
Lê Hiểu Hiểu cười đầy cay đắng: “Tôi có tương lai, tôi có khả năng và cơ hội thay đổi sự nghèo khổ của nhiều thế hệ. Thậm chí tôi đã thấy ly rượu vang đó, cũng đã tự mình cầm nó lên.”
“Nhưng là tôi phải công lược Lục Cẩn Niên, ha ha thật là nực cười. Tôi dùng bảy năm thanh xuân để đi công lược một người đàn ông.”
Lê Hiểu Hiểu nở nụ cười, cười càng lúc càng lớn.
Rồi nước mắt cô ấy bỗng dưng rơi xuống, tuôn trào mãnh liệt như nước lũ trên núi cao.
“Cô có thấu loại cảm giác này không? Tôi bị buộc phải dùng mọi thứ tôi có để đi công lược một người đàn ông!”
“Tôi không thể học tốt nổi nữa, không thể tiếp tục nỗ lực học tập, không thể hoàn thành việc học, tất cả mọi thứ của tôi chỉ có thể xoay quanh một người đàn ông, nếu tôi phản kháng, tôi sẽ chết.”
Lê Hiểu Hiểu nặng nề đặt ly rượu vang đỏ lên bàn, rượu vang bắn tung toé làm bẩn bàn tay của cô ấy.
Cô ấy cũng mặc kệ nó, nhìn thẳng vào tôi: “Bản thân tôi không đủ ăn lại còn phải mua bữa sáng cho Lục Cẩn Niên. Tôi chưa từng thích bóng rổ mà lại phải reo hò cổ vũ cho anh ta hết lần này đến lần khác. Cơ thể tôi ốm yếu gặp mưa sẽ sốt nhưng lại phải vì anh ta mà bung dù.”
“Nếu tôi không chịu thì sẽ nhận được những lời đe dọa phải c hết. Tựa như có một sợi dây thép quấn quanh cổ tôi, siết chặt lấy tôi, không để cho tôi thở dù chỉ một chút.”
23.
Lê Hiểu Hiểu nói rất nhiều.
Nước mắt lăn dài trên má ngay lập tức bị cô ấy lau đi.
Tôi sững sờ nhìn cô ấy: “Vậy nên cô chưa từng thích Lục Cẩn Niên.”
“Tôi là loại người chưa bao giờ trông đợi vào tình yêu. Trong mắt tôi, thứ tôi muốn chỉ luôn là ly rượu vang đỏ kia mà thôi.”
“Không có bất kỳ nữ sinh nào nguyện ý vì một người đàn ông mà lãng phí bảy năm thanh xuân. Cái gọi là tình yêu đối với tôi thậm chí còn không đáng để tôi mất bảy ngày để theo đuổi nó.”
Lê Hiểu Hiểu nói như chém đinh chặt sắt.
Tôi không biết nói lời gì.
Lê Hiểu Hiểu hít mũi, như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi.
“Tôi đã lừa Cố Hoài Thần quay về, tôi biết anh ta vẫn luôn yêu thầm cô. Từ lúc hai người thi biện luận về chuyện rốt cuộc tình yêu hay cuộc sống quan trọng hơn, tôi đã xem toàn bộ.”
“Anh ta đúng là đã không phụ kỳ vọng của tôi, khiến cho Lục Cẩn Niên tức điên lên. Lục Cẩn Niên bởi vì anh ta mà quyết định trả thù cô, nên mới muốn cùng tôi kết hôn làm cho cô hối hận.”
Khóe miệng Lê Hiểu Hiểu nở một nụ cười châm biếm: “Tôi hiểu được tâm tư của anh ấy, anh ấy hy vọng cô ngăn cản anh ấy cưới tôi, hy vọng cô trở lại bên cạnh anh ấy. Vậy nên tôi xin cô giúp tôi một lần cuối cùng, đừng ngăn cản chuyện này, để tôi kết thúc cái trò công lược này đi.”
Tôi đã hiểu rõ.
Lục Cẩn Niên muốn dùng cách này để kích thích tôi.
Cái gọi là muốn cưới Lê Hiểu Hiểu cũng chỉ là một quyết định dối trên lừa dưới, chỉ cần tôi hồi tâm chuyển ý, anh ta sẽ ngay lập tức bỏ rơi Lê Hiểu Hiểu.
Như vậy chuyện công lược của Lê Hiểu Hiểu cũng không có cách nào hoàn thành.
“Lục Cẩn Niên cưới cô thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Bệnh u ng thư của cô cũng sẽ khỏi sao?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy, tất cả sẽ kết thúc.” Lê Hiểu Hiểu mệt mỏi cùng cực.
“Bảy năm rồi, tôi cũng đã sắp 30 tuổi. Tôi thật sự rất mệt rồi, đến khi nào tôi mới có thể uống rượu vang đỏ đây?”
Cô ấy vừa dứt lời thì lấy từ trong túi ra tấm thẻ ngân hàng.
Tôi khó hiểu nhìn cô ấy, cô ấy đẩy tấm thẻ đến trước mặt tôi, miễn cưỡng nói: “ Đây là 8 vạn 9 nghìn tệ mà tôi tiết kiệm được nhờ sống tằn tiện. Tất cả tinh lực của tôi đều lãng phí trên người Lục Cẩn Niên, cho nên chỉ để dành được bấy nhiêu đó.”
“Xem như đây là thù lao cho cô, mật khẩu là 137654.”