Quên Đi - Chương 4
13.
Lục Cẩn Niên thật sự rất giận, Lê Hiểu Hiểu cũng đã dọn vào ở.
Tất cả họ hàng thân thích đều tức đến sôi trào, đứng ra bênh vực kẻ yếu như tôi.
Tôi cũng chẳng thèm để ý, tôi chỉ muốn về nhà mình thôi.
Cũng may nhà chúng tôi đều ở cùng một tiểu khu, biệt thự nhà tôi ở ngay bên cạnh.
Về đến nhà, bố mẹ tôi bắt đầu mắng Lục Cẩn Niên, cũng đau lòng vì tôi bị tủi thân.
Nhưng tôi cũng chẳng cảm thấy có gì tủi thân cả, như vậy chẳng tốt sao?
Ban đêm, trời lại bắt đầu mưa giông sấm chớp.
Cơn mưa mùa hè ập đến bất chợt, tiếng sấm cũng đặc biệt vang.
Tôi cuộn người trên giường run rẩy sợ hãi.
Bỗng nhớ tới lời của mẹ tôi rằng mỗi lần vào lúc giông bão Lục Cẩn Niên đều sẽ chạy đến tìm tôi, bảo tôi đừng sợ.
Nhưng mà lúc này chắc chắn anh ta sẽ không đến đây, dù sao cô vợ nhỏ Lê Hiểu Hiểu của anh ta cũng rất sợ sấm chớp.
Đang nghĩ ngợi thì tiếng chuông cửa vang lên, ở trong cơn mưa cũng không quá rõ ràng nhưng điện thoại của tôi bỗng nhận được một thông báo.
Ngày giông bão cũng có người đến thăm.
Mẹ tôi đi mở cửa để người nọ đi vào.
Tôi vểnh tai lên nghe, nghe thấy giọng nói thiết tha vang dội của Lục Cẩn Niên: “Tuế Tuế sợ sấm, mấy năm nay mỗi lần trời sấm chớp em ấy đều sẽ đến tìm con, không có con em ấy không ngủ được.”
“Tuế Tuế ngủ rồi, cậu trở về đi.” Mẹ tôi có oán giận rất sâu đối với Lục Cẩn Niên.
“Dì ơi đều là do con không tốt, ban ngày lại còn phát cáu với Tuế Tuế nhưng con thật sự rất yêu em ấy, chỉ là…. Con có thể đi lên xem em ấy được không?”
“Không được.” Mẹ tôi từ chối thẳng thừng.
Lục Cẩn Niên ngây ngẩn một lúc, thở dài: “Vậy xin dì nói với Tuế Tuế, con biết em ấy không có quên con, con sẽ chờ em ấy tha thứ, chờ cả đời con cũng chờ.”
Ôi mẹ ơi, gớm quá.
Tôi nổi cả da gà, dường như thấy sấm sét cũng không còn đáng sợ lắm.
Tôi bật đèn đứng dậy đi tìm cốc uống nước, liếc mắt nhìn qua biệt thự nhà họ Lục, vừa đúng lúc nhìn thấy căn phòng trên tầng ba nhà anh ta. Căn phòng cũng sáng đèn, bóng dáng ai đó đứng bên cửa sổ im lặng nhìn chằm chằm tôi ở bên này.
Tôi hoảng sợ, tập trung nhìn kỹ, đó chẳng phải là Lê Hiểu Hiểu sao?
Trông cô ấy tựa như một bóng ma, chắc là đang nhìn kiếm Lục Cẩn Niên.
Tôi vội kéo bức rèm lại nếu không chắc sẽ gặp ác mộng mất thôi.
14.
Sau một trận mưa đêm xối xả, bùn đất tỏa ra mùi thơm dịu thoang thoảng.
Lục Tử chạy đến tìm tôi.
Tôi đang ăn sáng, cô ấy giành lấy sữa tươi của tôi không chút ngại ngùng.
“Chị dâu, em thật sự khổ quá mà. Hiện tại phải ở chung với Lê Hiểu Hiểu, bố mẹ em đã về công ty rồi, chỉ có mình em khó chịu.”
Trong nhà chỉ còn cô ấy, Lục Cẩn Niên và Lê Hiểu Hiểu.
“Bố mẹ em tức đến mức muốn khóa luôn thẻ của anh trai em, nhưng anh trai em cũng dành dụm được rất nhiều tiền. Tính tình thì không tốt, nói rằng nếu ai dám đuổi Lê Hiểu Hiểu đi, anh ấy cũng sẽ bỏ nhà đi, cả đời cũng không quay về.”
Lục Tử liến thoắng không ngừng.
Tôi nghe xong chỉ thấy mắc cười, đúng là một kẻ yêu đương đến thiểu năng trí tuệ.
“Chị dâu ơi em chịu không nổi, ngày mai phải ra ngoài thay đổi không khí, hay là chúng ta đến trường học cũ tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, chị thấy thế nào?” Lục Tử đề nghị.
Tôi sửng sốt, trường học cũ tổ chức kỷ niệm thành lập trường sao?
À phải rồi, trường đại học của tôi sắp tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, những sinh viên cũ như chúng tôi có thể ghé thăm và chúc mừng.
Lục Tử thật ra cũng là đàn em của tôi, cô ấy học sau tôi vài khóa.
“Sao lại muốn đến lễ kỷ niệm thành lập trường?” Tôi hỏi Lục Tử.
Lục Tử nhún vai: “Sáng nay nhà trường gọi điện cho anh trai em, mời anh trai em đến tham gia lễ kỷ niệm, còn có thể lên sân khấu phát biểu diễn thuyết, thật xứng là một trong hai ngôi sao sáng của Thanh Hoa khi đó.”
“Sao lại không mời em? Em cũng rất có triển vọng mà, một tháng tiền lương tới ba nghìn tệ.”
Lục Tử tức giận phân bì.
Nhưng thật ra là đang tự giễu chính mình, tiền lương ba nghìn thật ra chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài chứ thực tế tiền tiêu vặt đã gần mười vạn.
Tôi buồn cười, nhưng trí nhớ lại lung tung rối loạn.
Năm đó Thanh Hoa có hai ngôi sao sao?
Không phải chỉ có một người à?
Hình như người đó tên Cố Hoài Thần.
14.
Cố Hoài Thần là ngôi sao lóa mắt nhất đại học Thanh Hoa từ trước tới nay.
Trong khoảng thời gian sinh viên đại học của tôi chỉ cần tùy ý một chút cũng có thể nghe được “giai thoại” của Cố Hoài Thần.
Ví như khi tham gia 29 khóa học thì hết 21 khóa học đã đứng đầu bảng.
Ví như giành được giải nhất trong cuộc thi vật lý dành cho sinh viên cấp quốc gia.
Ví như anh ấy là sinh viên đầu tiên của Thanh Hoa giành được giải nhất trong cuộc thi mô hình toán học thế giới.
Ví như….
Anh ấy quá trâu bò, cho nên ấn tượng của tôi với anh ấy cũng cực kỳ sâu sắc.
Về sau lại nghe nói anh ấy đã xuất ngoại, được rất nhiều trường đại học hàng đầu bên nước ngoài tranh giành, hiện tại có lẽ đã định cư ở bên đấy.
“Chị dâu, chị thấy sao? Có đi lễ kỷ niệm thành lập trường không, gặp lại bạn học cũ cũng khá vui đó.” Lục Tử dạt dào hứng thú nói.
Thật ra tôi không muốn đi lắm, dù sao Lục Cẩn Niên cũng được mời đến, tôi mới thèm đến gặp anh ta.
Nhưng cân nhắc một chút, tại sao tôi lại tránh mặt anh ta chứ? Anh ta cũng chẳng là gì của tôi.
Chỉ là một người khách qua đường xa lạ mà thôi.
“Đi.”
Cả hai chúng tôi đều bừng bừng hứng thú muốn đi.
Vào hôm kỷ niệm thành lập trường, chúng tôi đã đi ăn một vòng quanh trường.
Ăn uống no nê, chúng tôi chầm chậm đi đến hội trường của Thanh Hoa.
Hội trường là nơi tổ chức lễ kỷ niệm, bên trong rộng rãi sáng sủa, có cả ghế ngồi và sân khấu.
Nghe bảo rằng sau khi phát biểu xong sẽ có tổ chức một buổi vũ hội, rất thú vị.
Bên ngoài hội trường chúng tôi nhìn thấy hai tấm áp phích.
Một người là Lục Cẩn Niên, còn người kia là Cố Hoài Thần.
Lục Cẩn Niên thì không bàn đến nữa, anh ta thật rất giỏi, lý lịch xuất sắc đáng kinh ngạc, bối cảnh hùng mạnh, năm nào cũng quyên góp cho trường cũ, nên mời anh ta diễn thuyết cũng là tất nhiên.
Còn về phần Cố Hoài Thần, anh ấy quá bí ẩn, đã nhiều năm rồi không có tin tức của anh ấy.
Tôi từ trên áp phích mới biết được anh ấy đã là giáo sư tại đại học Stanford, hơn nữa còn là giáo sư trẻ tuổi nhất lịch sử ở đại học Stanford.
“Thật trâu bò mà, Stanford là một trong những trường đại học hàng đầu, Cố Hoài Thần thật đáng là một trong hai ngôi sao sáng. Sau khi ấy tốt nghiệp thì không có ai trong trường chúng ta hưởng được vinh quang thế này nữa.
Lục Tử hâm mội không thôi, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh: “Còn đẹp trai như vậy, nhìn bộ âu phục này xem, nhìn đôi môi mỏng đầy vẻ cấm dục này xem.”
Vẻ mặt tôi ghét bỏ, Lục Từ cũng quá mê trai rồi.
Tôi lắc đầu, kéo cô ấy đi vào trong hội trường.
Khắp nơi đều là bạn học cũ, nhiều người cũng đã nhận ra nhau.
Sau khi mọi người nói chuyện xã giao vài câu thì buổi lễ cũng đã sắp bắt đầu rồi.
Hiệu trưởng cùng với lãnh đạo nhà trường lên sân khấu phát biểu, sau đó mời Lục Cẩn Niên lên đọc diễn văn.
Hôm nay anh ta trông đẹp trai đến quá đáng, giống như thần tiên hạ phàm, vừa bước lên sân khấu đã khơi dậy tiếng reo hò của mọi người, có thể thấy độ nổi tiếng của anh ta khá cao.
“Anh trai em cũng rất trâu bò nhưng được cái hơi ngu.” Lục Tử tặc lưỡi hai lần.
Tôi không trả lời.
Lục Cẩn Niên diễn thuyết xong, Cố Hoài Thần cũng bước lên sân khấu.
Độ nổi tiếng của anh ấy không nhiều như Lục Cẩn Niên, không phải kém hơn mà là anh ấy luôn mang vẻ trong trẻo lạnh lùng. Ở trong trường cũng chỉ đơn độc một mình, tùy rằng được người khác hâm mộ nhưng hầu như anh ấy lại không có giao thiệp với ai.
Thế nên mọi người đều cảm thấy anh ấy ngoài tầm với.
Tôi quan sát anh ấy.
Đúng thật anh ấy không giống với Lục Cẩn Niên, nếu nói Lục Cẩn Niên là thần tiên hạ phàm thì Cố Hoài Thần là lộc thần ẩn trong sương.
Lâm thâm kiến lộc, chính là nói về anh ấy.
16.
Cố hoài thần diễn thuyết xong, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cũng đến cao trào.
Hội trường trở thành nơi tổ chức dạ hội, sinh viên trẻ tuổi hay cựu sinh viên trưởng thành đều cười nói vui vẻ, cạn ly nâng cốc.
Lục Tử món nào cũng thích ăn, chạy đông chạy tây, mới đó đã không thấy đâu nữa.
Tôi đi khắp nơi tìm cô ấy, lại thấy Lục Cẩn Niên bước đến.
Anh ta là tâm điểm của mọi sự chú ý, đi đến nơi đâu đều có ánh nhìn dõi theo đến nơi đấy, tựa như mang theo ánh hào quang xung quanh mình.
Không thể không thừa nhận, anh ta đúng là rất ưu tú.
Nhưng tôi cũng không muốn gặp anh ta, bởi vì ấn tượng đầu của tôi về anh ta khiến tôi khó có thể gợi lên hứng thú với anh ta được.
“Tuế Tuế, em cũng đến à.” Lục Cẩn Niên gọi tôi.
Tôi gật đầu.
Lục Cẩn Niên mỉm cười: “Em đến để gặp anh sao? Năm nay cũng hiếm khi lên sân khấu diễn thuyết, em thấy biểu hiện của anh thế nào?”
Tôi lập tức cúi đầu.
“Lục Cẩn Niên, tôi chỉ đến đây chơi thôi hơn nữa tôi thật sự không quen biết anh, anh không thể để ý lời nói của mình một chút được sao?” Tôi mắng anh ta không thương tiếc.
Bạn cùng trường ở gần đó đều im lặng, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Lục Cẩn Niên thu lại nụ cười, mím môi có ý định kéo tôi rời đi.
“Anh đang làm gì vậy hả?” Tôi muốn giãy ra nhưng không được, cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn.
Lục Cẩn Niên không nói lời nào, mạnh mẽ kéo tôi đến một góc vắng người.
“Chu Từ Tuế, giữa anh và em chẳng lẽ không còn chút tình nghĩa nào hay sao? Anh biết mình có lỗi với em nhưng em có cần hết lần này đến lần khác làm anh khó xử như vậy hay không?”
Lục Cẩn Niên nghiến răng, vừa khó chịu lại vừa buồn bực.
“Đúng vậy, căn bản không yêu, bởi vì tôi có quen biết anh đâu, anh muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần nữa? Tôi thật sự không quen biết anh!” Máu nóng dồn lên não, cái thằng cha này!
Lục Cẩn Niên đấm một cái vào tường, ngón tay đỏ bừng.
“Được thôi, em tiếp tục giả vờ đi!” Anh ta dùng sức thở ra, xoay người sải bước đi về phía một cô gái cách đó không xa, tươi cười mời cô ấy khiêu vũ.
Cô gái vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, rất nhanh đã nắm lấy tay Lục Cẩn Niên bước ra khiêu vũ.
Lục Cẩn Niên cố ý nhìn tôi, vẻ mặt lạnh lùng.
Đầu tôi toàn ba chấm.
Anh ta là con nít?
“Chu Từ Tuế, đã lâu không gặp, em có muốn khiêu vũ không?” Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Tôi xoay người lại, bắt gặp Cố Hoài Thần đang mỉm cười nhìn tôi.
17.
Cố Hoài Thần sống nội tâm lại lạnh lùng, giọng nói dịu dàng này không hợp với khuôn mặt của anh ấy.
Quá mức tương phản.
Tôi chỉ vào bản thân: “Anh nói tôi sao?”
“Ừm, Chu Từ Tuế.” Cố Hoài Thần vẫn nở nụ cười như cũ.
Tôi có hơi nghi hoặc: “Anh biết tôi sao? Tôi ở Thanh Hoa cứ như một người vô hình vậy mà.”
“Đâu đến mức vô hình, em là sinh viên đứng đầu của khoa ngôn ngữ học, trong cuộc thi biện luận đã làm tôi thua đến mức tơi bời.” Cố Hoài Thần cười nói.
Tôi nhớ lại một chút, hình như đúng là có chuyện như vậy.
Lúc trước thấy chán nên báo danh thi biện luận, nghĩ rằng có thể tranh luận cùng các học bá cùng trường để nâng cao kiến thức của bản thân, kết quả là tôi đã phát huy vượt mức tiêu chuẩn, giành luôn vị trí đầu tiên.
Một trong những đối thủ của tôi chính là Cố Hoài Thần.
Chỉ là lúc ấy tôi cũng không có để ý đến vị đại thần này, hay nói chính xác là tôi không để ý tới bất kỳ nam sinh nào.
“Tôi nhớ rõ đề biện luận là tình yêu hay cuộc sống thứ nào quan trọng hơn, chúng tôi chọn tình yêu còn bên các em chọn cuộc sống.”
Vẻ mặt Cố Hoài Thần hoài niệm: “Đề này đã định chúng tôi thua rồi, tình yêu nào có quan trọng bằng cuộc sống.”
“Đúng vậy, tôi thắng được là nhờ may mắn.” Tôi khiêm tốn nói.
Cố Hoài Thần cười ra tiếng: “Em là thắng nhờ thực lực, khi đó em một bước cũng không lùi, giống như cây cối sinh trưởng trên vách đá, cả người đều tràn đầy sức sống.”
Đây là so sánh lạ lùng gì vậy?
Nhưng mà tóm lại cũng là một lời khen, tôi cũng thoải mái chấp nhận vậy.
Nên là tôi đồng ý lời mời khiêu vũ của anh ấy rồi, nếu không sẽ rất nhàm chán.