Quên Đi - Chương 2
5.
Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của bố mẹ.
Trong phòng bệnh còn có vài người họ hàng cùng với hai người hàng xóm đối xử vô cùng tốt với tôi, là chú Lục và dì Vương.
Thấy tôi tỉnh lại, bố mẹ tôi vui mừng đến rơi nước mắt, cuối cùng cũng thấy an lòng.
Chú Lục nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ Tuế, rốt cuộc con cũng tỉnh lại rồi. Con trai chú tự dưng phát điên, thật là tức chết chú, không đánh gãy chân nó thì không chịu được mà.”
“Được rồi, Từ Tuế ngàn vạn lần con đừng để trong lòng, chúng ta nhất định sẽ dạy dỗ lại Lục Cẩn Niên, nó thật là một đứa không nên thân.” Khóe mắt dì Vương đỏ hoe, hứa hẹn với tôi hết lần này đến lần khác rằng sẽ dạy dỗ lại Lục Cẩn Niên.
Tôi ngây ngẩn, trong đầu một mảng mờ mịt.
Lục Cẩn Niên… Là ai vậy?
Chẳng phải chú Lục và dì Vương chỉ có một cô con gái sao? Khi nào lại có con trai rồi?
Thấy tôi thẫn thờ bố mẹ tôi lại lo lắng, cứ hết sờ trán rồi lại sờ tay tôi.
Mẹ tôi bật khóc, vừa đau lòng vừa tức giận: “Thằng bé Lục Cẩn Niên đã hại con gái tôi thành dáng vẻ này, bên nhau nhiều năm như vậy thế mà lại bỏ trốn trong tiệc đính hôn.”
“Ôi, ông bà thông gia đừng trách, tôi đã kêu Lục Tử đi tìm nó. Nhất định phải tra rõ ngọn ngành rốt cuộc là chuyện gì, nhà tôi chắc chắn sẽ cho mọi người một lời giải thích.” Chú Lục cảm thấy vô cùng có lỗi.
Tôi chớp mắt, ngập ngừng nói: “À thì… Lục Cẩn Niên là ai?”
“Hả?” Những người trong phòng bệnh đều ngây người.
Mẹ tôi quá mức sợ hãi, lần nữa sờ vào trán tôi còn gọi luôn cả bác sĩ.
Bác sĩ vào đến, lần nữa tôi lại bị đưa đi kiểm tra, kết quả vẫn không có gì khác thường.
Cơ thể khỏe mạnh, có thể xuất viện bất cứ lúc nào.
Chỉ là tôi không thể nhớ rõ tại sao mình lại nhập viện, dường như đã quên rất nhiều chuyện.
Sau cùng, bác sĩ đề nghị tôi nên ở lại bệnh viện theo dõi ba ngày, nếu không có gì bất thường thì có thể xuất viện.
6.
Tôi ở lại bệnh viện theo dõi ba ngày, bố mẹ tôi với vợ chồng chú Lục cũng không chịu rời đi.
Họ sinh hoạt ở trong bệnh viện, thay phiên nhau ngủ và chăm sóc tôi.
Tôi cũng cảm thấy ngượng ngùng, đối với bố mẹ thì chẳng nói, nhưng chú Lục và dì Vương đối xử với tôi thật quá tốt, tôi không thể thích ứng được.
Tôi bảo rằng bản thân không sao, muốn để cho bọn họ trở về nhà.
Chú Lục cùng dì Vương phía đối diện, vẻ mặt đều có chút kỳ lạ.
“Từ Tuế à, con thật sự đã quên Cẩn Niên sao? Con chính là con dâu của chúng ta, chúng ta chăm sóc con cũng là lẽ dĩ nhiên.” Dì Vương không thích dáng vẻ xa cách của tôi.
Tôi dở khóc dở cười: “Lục Cẩn Niên là ai? Chắc cháu không hẳn là vợ anh ta đúng không?”
“Ừm thì hai đứa đã chuẩn bị đính hôn rồi, nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn…” Chú Lục tìm cơ hội để kể cho tôi nghe về chuyện của tôi và Lục Cẩn Niên.
Sau khi nói về buổi tiệc đính hôn cũng không quên nhắc đến những chuyện thuở nhỏ, cái gì mà tôi và Lục Cẩn Niên dắt chó đi dạo, cùng nhau leo núi trèo cây.
“Năm hai đứa bảy tuổi, hai nhà chúng ta cùng nhau đi biển, kết quả là… Con không cẩn thận bị nước biển cuốn trôi, Cẩn Niên không hề nghĩ ngợi đã nhảy xuống ôm lấy con, nếu không có nhân viên cứu hộ thì hai đứa đã…”
Chú Lục vừa nói vừa quan sát sắc mặt của tôi, hy vọng tôi sẽ nhớ ra.
Tôi nở nụ cười nhạt nhẽo, tôi không nhớ rõ có chuyện này, một chút cũng không nhớ.
Chú Lục sốt ruột, dì Vương lại thở dài: “Có phải là do tức giận quá mức…., nên mới mất trí nhớ tạm thời. Từ Tuế con dưỡng bệnh cho tốt, đừng quá bức bối.”
Tôi không có giận mà, tôi cũng không biết Lục Cẩn Niên là ai nên giận làm cái gì chứ?
7.
Vào ngày thứ hai nằm viện, trời trong nắng ấm. Tâm trạng của tôi rất tốt, vừa lướt điện thoại vừa ăn bánh ngọt.
Chú Lục ở ngoài cửa nghe điện thoại, lớn giọng nói: “Cái thằng nhóc này, Từ Tuế nằm viện mày cũng không đến xem một cái? Không đánh chết mày không được mà!”
Hiển nhiên, đầu bên kia cúp điện thoại rồi.
Chú Lục lại gọi lại lần nữa, kết quả đối phương tắt máy luôn.
Mẹ tôi ngồi bên cạnh giường lắc đầu: “Từ hôm qua đến giờ, chú Lục và dì Vương của con đều ở đây gọi điện, gọi mấy chục cuộc, đến hôm nay thằng nhóc đó mới bắt máy một lần.”
Mẹ tôi không vui, đối với Lục Cẩn Niên thất vọng cùng cực.
Tôi bĩu môi không thèm để ý, tiếp tục lướt điện thoại và ăn phần bánh ngọt của mình.
Buổi chiều, Lục Tử đến đây.
Cô ấy là con gái của chú Lục, đã chơi chung với tôi từ thời thơ ấu, hai chúng tôi vô cùng thân thiết.
Ngay khi đến, cô ấy đã nhanh chóng kiểm tra xem tình hình của tôi, bắt gặp sắt mặt hồng hào của tôi thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Chị dâu, chị yên tâm đi. Em sẽ vì chị mà mắng anh trai em một trận, đúng là một gã ngốc mà, em sắp bị anh ấy làm cho tức chết rồi.” Lục Tử thô bạo mắng.
Cô ấy vẫn luôn tùy ý nhưng ở trước mặt người lớn cũng sẽ không thô lỗ như vậy, có thể thấy cô ấy cũng bị chọc cho tức giận.
Chú Lục vội hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Lục Tử nuốt nước bọt rồi nói: “Là Lê Hiểu Hiểu lại gây rắc rối. Chẳng phải cô ấy vẫn luôn thích anh trai con hay sao? Còn từng đứng ở trước cửa nhà chúng ta một ngày một đêm, ngay cả mắc mưa cũng không chịu rời đi…”
Cô ấy bị u ng thư không còn sống được lâu. Cô ấy muốn anh ấy ở bên cạnh mình trong những ngày tháng cuối đời, anh ấy đồng ý rồi. Bây giờ đã đưa cô ấy đến một ngôi biệt thự gần biển, muốn để Lê Hiểu Hiểu mỗi ngày ngắm biển rộng xuân ấm hoa nở.
Lục Tử càng nói càng tức giận, vỗ bàn một cái: “Em đã đi đến ngôi biệt thự gần biển đó, nhìn thấy anh ấy đang đẩy xích đu cho Lê Hiểu Hiểu, còn cô ấy thì hạnh phúc khỏi phải nói rồi, thật là tức chết em mà!”
Lục Tử đã biết rõ hết tất cả mọi thứ và cô ấy đến tìm Lục Cẩn Niên để đối chất.
Bố mẹ tôi tức đến mặt mày xanh mét, suýt chút nữa thì chửi ầm lên.
Chú Lục và dì Vương cũng tức giận không nhẹ, dì Vương thiếu chút nữa ngất đi.
Chú Lục nghiến răng nghiến lợi, hung dữ mở miệng: “Lục Cẩn Niên, mày đúng là đồ ch ó ch ết mà!”
Sau khi mắng xong còn nhanh chân chạy đến xin lỗi bố mẹ tôi, đồng thời an ủi tôi: “Từ Tuế, chú sẽ tự mình bắt Lục Cẩn Niên về, mang nó đến đây quỳ xuống nhận sai với con.”
Dì Vương cũng đồng ý với cách đó, còn bảo chú Lục mau chóng đi bắt Lục Cẩn Niên về.
Tôi chớp chớp mắt, tiếp tục ăn bánh ngọt, ánh mắt mông lung.
Lục Tử có chút nghi hoặc, dè dặt từng li từng tí hỏi tôi: “Chị dâu, chị… Vẫn ổn chứ?”