Quên Đi - Chương 1
1.
Tôi khoác trên người bộ lễ phục trắng tinh khôi, đứng trên sân khấu của buổi tiệc đính hôn với nụ cười gượng gạo, chờ đợi vị hôn phu Lục Cẩn Niên của mình.
Bên dưới sân khấu là bạn bè và họ hàng thân thích của hai bên gia đình. Tiếng cười nói vui vẻ đã sớm bay biến, thay vào đó là sự nghi ngờ cùng những lời xì xào bàn tán.
Bởi vì Lục Cẩn Niên vẫn chưa xuất hiện trên sân khấu.
Rõ ràng anh ta đang đứng phía sau hậu trường, âu phục cũng đã thay xong, ngay cả nhẫn đính hôn cũng chuẩn bị hoàn tất, nhưng vẫn không bước lên sân khấu.
Người chủ trì hôn lễ thúc giục ba lần đều bị anh ta đuổi trở về.
“Chu tiểu thư, Lục tiên sinh vẫn đang gọi video cho ai đó, sắc mặt rất tệ, tôi cũng không dám hối thúc nữa.” Người chủ trì hôn lễ đứng cạnh tôi cười khan.
Tôi siết chặt những ngón tay rồi lại buông ra, im lặng không nói.
Có lẽ là đang gọi video với cô ấy.
Cô ấy là Lê Hiểu Hiểu.
2.
Tôi và Lục Cẩn Niên là thanh mai trúc mã, cùng nhau vui cười đùa giỡn, cùng nhau đọc sách, cùng nhau đi học, dù là mẫu giáo hay đại học, hai chúng tôi đều học cùng trường.
Mọi người đều cảm thấy chúng tôi là trời sinh một cặp, bạn bè và họ hàng thân thích cũng tin rằng chúng tôi rồi sẽ tiến đến hôn nhân.
Lục Cẩn Niên cũng từng thề độc rằng không phải tôi thì không cưới.
Anh ta cũng chẳng thèm ngó ngàng tới bất cứ nữ sinh nào trừ tôi, kể cả đàn em Lê Hiểu Hiểu của anh ta.
7 năm trước Lê Hiểu Hiểu chen chân vào cuộc sống của hai chúng tôi, lúc đấy cả tôi và Lục Cẩn Niên đều là sinh viên năm hai, còn Lê Hiểu Hiểu đang năm nhất.
Cô ấy đến từ một thôn nghèo trên núi, quần áo đơn sơ, khuôn mặt mộc mạc nhưng lại không quê mùa, bởi vì cô ấy có một đôi mắt rất sáng, sáng tựa như ánh sao giữa trời đêm.
Lúc đó, cô ấy đã dùng đôi mắt sáng lấp lánh đó nhìn chăm chú vào Lục Cẩn Niên, bởi vì cô ấy bị quản lý siêu thị hoài nghi ăn cắp đồ vật. Chính Lục Cẩn Niên đã đứng ra bênh vực và giải vây giúp cô.
Nhưng Lục Cẩn Niên cũng không thích cô ấy.
Không thích cô ấy mỗi ngày mang bữa sáng đến, nước cô ấy đưa sau mỗi trận bóng, dù cô ấy mang trong những ngày mưa, lại càng không thích cô ấy ấm ức bảo rằng chỉ muốn cảm tạ chứ không có suy nghĩ gì với anh ta.
Thế mà cô ấy lại nhung nhớ anh ta bảy năm.
Ngay cả sau khi tốt nghiệp cũng làm việc ở gần công ty chúng tôi, chỉ để mỗi ngày có thể gặp Lục Cẩn Niên, liếc nhìn anh ta một cái.
Thật là một người cố chấp mà.
Nhưng Lục Cẩn Niên là của tôi.
Ít nhất trước khi Lục Cẩn Niên bước lên sân khấu, anh ta là của tôi.
3.
Lục Cẩn Niên bước lên sân khấu.
Âu phục trên người và cà vạt có hơi xốc xếch, đầu tóc rối bù, nét mặt lo lắng rối rắm, môi mỏng mím chặt.
Bạn bè với họ hàng thân thiết bên dưới sân khấu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, từng tràng vỗ tay hết đợt này đến đợt khác làm bầu không khí trở nên ồn ào sinh động.
Người chủ trì hôn lễ cầm lấy micro, chuẩn bị bắt đầu.
Nhưng Lục Cẩn Niên mặc kệ hết thảy, anh ta đi đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi rồi khàn giọng nói: “Thật xin lỗi Tuế Tuế, anh phải rời đi một thời gian, tiệc đính hôn hoãn lại một tháng được không?”
“Tại vì sao?” Tôi nhìn anh ta, cảm giác đôi mắt bản thân không sáng như của Lê Hiểu Hiểu, cũng không thể nhìn ra liệu Lục Cẩn Niên có yêu tôi hay không.
Lục Cẩn Niên im lặng, ánh mắt lập lòe, bình tĩnh nói: “Ngày này không tốt, tháng sau lại chọn ngày khác.”
“Lê Hiểu Hiểu xảy ra chuyện gì sao?” Tôi thẳng thừng đả động vào nội tâm Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên đờ người, sắc mặt cũng thay đổi, nở một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng: “Lê Hiểu Hiểu… Đang nằm viện. Là ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ nói chỉ có thể sống được tầm một tháng, anh đã tìm người xác minh rồi, đó là sự thật.”
Chẳng trách anh ta chậm trễ lâu như vậy, hóa ra là kêu người đến bệnh viện kiểm tra.
“Xem ra chuyện cô ấy nói trước kia đều là thật, nếu cô ấy không thể công lược được anh thì cô ấy sẽ phải chịu trừng phạt.” Tôi quay mặt đi.
Chuyện này cũng chẳng phải là bí mật, Lê Hiểu Hiểu trước đây đã từng nói với Lục Cẩn Niên, cô ấy nhất định phải công lược Lục Cẩn Niên nếu không cô ấy sẽ phải chết.
Cô ấy cả đời này cũng không khiến Lục Cẩn Niên yêu mình.
“Phải, cô ấy đã bị trừng phạt nghiêm khắc, đến cuối sẽ c hết trong đau đớn dày vò của căn bệnh u ng thư…” Lục Cẩn Niên thở dài, đôi môi lần nữa mím lại.
Anh ta vẫn luôn chán ghét Lê Hiểu Hiểu, dù sao cũng đã bị dây dưa bảy năm, kiên nhẫn sớm đã bị bào mòn đến hết.
Thậm chí trong cơn tức giận anh ta còn vô tình đánh Lê Hiểu Hiểu. Khi ấy, Lê Hiểu Hiểu nằm cuộn tròn trên mặt đất khóc lóc nói lời xin lỗi, nhưng cô ấy vẫn cứ thích Lục Cẩn Niên và rồi không thể khống chế được chính bản thân mình.
“Bệnh tâm t hần.” Đây là cách nhìn nhất quán của Lục Cẩn Niên dành cho Lê Hiểu Hiểu.
Mà giờ đây, cách nhìn của anh ta dường như đã thay đổi.
4.
“Đính hôn cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chúng ta có thể đính hôn xong rồi sau đó cùng nhau đi thăm Lê Hiểu Hiểu.” Tôi đưa ra ý kiến của bản thân.
Thật là một kiến nghị hợp lý.
Sắc mặt Lục Cẩn Niên lại thay đổi, anh ta cụp mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, vội vàng nói: “Vẫn là nên đến gặp cô ấy trước, em nghỉ ngơi đi Tuế Tuế.”
Anh ta xoay người muốn rời đi.
Tôi có cảm giác những giọt nước mắt bản thân đang kìm nén sắp trực trào tuôn rơi, tôi vội nhìn xuống gấu váy.
Tôi mặc lễ phục màu trắng tuy không phải váy cưới nhưng cũng mỹ lệ hệt như váy cưới vậy. Nhưng tại sao tôi lại thấy thê lương như tuyết thế này?
“Chúng ta đính hôn trước, nhanh thôi mà.” Tôi cất lời lần nữa, giọng run run.
Lục Cẩn Niên xoay người lại, hít sâu một hơi.
“Tuế Tuế, anh không định gạt em. Lê Hiểu Hiểu nói nếu anh và em đính hôn thì chuyện công lược của cô ấy sẽ hoàn toàn thất bại, cô ấy sẽ c hết ngay lập tức. Vậy nên chúng ta chờ thêm một thời gian nữa, được không?”
Anh ta nhẹ giọng bảo: “Cho dù cô ấy có phiền phức đến mức nào thì cô ấy cũng đã thích anh bảy năm, cô ấy không nên có kết cục như vậy.”
Tôi cười khổ.
Xem ra chuyện Lê Hiểu Hiểu công lược vẫn không thất bại hoàn toàn, còn có thể cứu vớt được.
Tôi có rất nhiều điều muốn nói nhưng nhìn đến vẻ mặt lo lắng không yên của anh ta thì một chữ cũng không thốt nên lời.
Anh ta thật rất muốn chạy ngay đến bên cạnh Lê Hiểu Hiểu, không muốn ở lại dù một phút giây nào.
Cho dù đó là tiệc đính hôn của chúng tôi.
Tôi đứng lặng im, đến sau cuối nước mắt vẫn tuôn rơi.
Lục Cẩn Niên xoa đầu tôi, nhanh chóng rời đi.
Dưới sân khấu, mọi người lớn tiếng gọi Lục Cẩn Niên lại nhưng anh ta ngoảnh mặt làm ngơ đi thẳng ra cổng.
Tôi ngẩng đầu, nước mắt khiến tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Trong sự mơ hồ đó chỉ còn lại bóng dáng càng lúc càng xa của Lục Cẩn Niên.
Khoảnh khắc anh ta bước ra khỏi cổng chính, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng rồi tôi ngã khuỵu xuống đất.
[Ký chủ công lược thất bại, tất cả ký ức về Lục Cẩn Niên sẽ bị xóa.]