Quẻ Xăm Đoán Mệnh - Chương 3
16
Sau khi nộp phí, đầu óc của hắn mới dần trở lại bình thường, đột nhiên nhớ ra: “Đại sư, làm sao cô biết tôi tên Cao Hạ, còn biết tiền này là tôi nhặt?”
Tôi cười cười: “Không thể nói. Anh và cha anh có quý nhân tương trợ, là có người cầu xin tôi giúp anh.”
Hắn không hiểu: “Đại sư, cô nói quý nhân này là ai?”
Tôi túm cổ quý nhân, nói một câu: “Sau này anh sẽ biết. Anh còn nhớ mình nhặt được tiền ở đâu không?”
Hắn có chút mơ hồ: “Cách đạo quán của cô không xa, bên cạnh có một cái miếu nhỏ. Tôi mơ hồ mà đi tới, để tôi vừa đi vừa tìm lại một chút sẽ ra.”
Lúc này, vật nhỏ lông vàng trên tay tôi vặn vẹo thân thể.
Nó đang ra hiệu cho tôi, nó biết đường.
Cao Hạ len lén liếc nó vài lần, hắn cũng có tâm tình đùa giỡn với tôi: “Đại sư, thú cưng của cô rất đặc biệt.”
Tôi đặt vật nhỏ xuống, nó dẫn đường phía trước.
Cạo Hạ và tôi đi phía sau.
Chờ sau khi ra khỏi bệnh viện đi được một đoạn.
Trên đường đi tôi nói chuyện phiếm với hắn: “Cao Hạ, anh có từng nghĩ tới, vì sao năm nay cha anh đã hơn bảy mươi, mà anh mới hai mươi sáu tuổi không?”
17
Tôi cùng Cao Hạ đi trước đem tiền trả lại cho người nhà mất tiền kia, đến nơi hắn mới biết được nhà này cũng có một cô con gái bị bệnh.
Cha mẹ vất vả mượn được mười vạn chữa bệnh cho con, lại bị bà nội đứa nhỏ trộm đi.
Bà nội đứa bé nằm mơ, trong mộng có người nói sẽ tặng cháu trai cho bà.
Mười vạn đồng có thể tặng cho bà một đứa cháu trai mập mạp khỏe mạnh.
Bà chạy đến nơi vừa rồi, thật sự có một cái miếu nhỏ.
Suy nghĩ nhiều lần về nhà trộm tiền, chuẩn bị đưa đến miếu nhỏ, kết quả còn chưa tới nơi đã mất.
Bà cũng không dám nói là bà lấy, chỉ oán hận con dâu không cẩn thận.
Lúc tôi cùng Cao Hạ tìm được nhà, trong nhà nọ đã long trời lở đất.
Cha mẹ cô bé đã chuẩn bị một nhà ba người uống thuốc tự sát.
Cao Hạ ôm lấy, ngăn lại. Sau khi trả tiền, cả nhà tý nữa dập đầu với Cao Hạ.
Hôm đó, cha cô bé đã bảo bà nội cuốn gói về quê.
Quỳ cùng vợ thề, đời này ngoại trừ tang sự sẽ không cùng mẹ lui tới.
Sau khi ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy rõ ràng trên đầu Cao Hạ đều là mồ hôi lạnh.
Hắn quay đầu nhìn tôi một cái, biểu tình cứng ngắc lại xấu hổ.
Khi ở nhà cô bé, tôi cố gắng cảm nhận xem bà nội cô bé đã tiếp xúc với ai.
Sau một phen thăm dò, trong lòng tôi đã có đáp án.
Thì ra người khởi xướng lại… là nó.
18
Qua hai ngày sau, tình trạng của cha Cao Hạ ổn định hơn một chút.
Tôi liền dẫn hắn đến nhà ông chủ cũ đòi bồi thường.
Ông chủ này họ Vương, ở trong một biệt thự hai tầng tráng lệ, trước cửa còn có một vườn hoa nhỏ.
Thoạt nhìn rất có tiền.
Không ai khác mở cửa cho chúng tôi, mà chính là người phụ nữ xin xăm thượng thượng mấy ngày trước, Diêu Đình Đình.
Cô ta nhìn tôi, lại nhìn Cao Hạ, sắc mặt rất không tốt: “Tôi nói hai ngày trước làm sao có thể tự dưng gặp phải đạo sĩ, hóa ra là cậu an bài.”
“Cô không phải nguyền rủa tôi sao? Tôi nói cho biết, chiều hôm qua tôi đã cùng chồng tôi đi nhận giấy, cô chờ dập đầu bồi tội đi.”
“Còn nữa, lão Vương nhà tôi không có ở nhà, mau đi đi, đừng tới nữa, không phải đều đã bồi thường cậu hai ngàn sao, thật sự là lòng tham không đáy!”
Khuôn mặt Cao Hạ đỏ bừng, vừa muốn tranh cãi. Tôi đưa tay ngăn hắn lại: “Không nên xúc động.”
Tôi nhìn Diêu Đình Đình mở miệng nói: “Bạn trai cô hẳn là nói muốn tổ chức lễ cưới vào ngày 14 tháng sau, đúng không?”
Cô ta đắc ý: “Ngày đó tôi thật đúng là để cho cô lừa gạt. Hiện tại, nửa dân Thâm Thành đều biết, còn cần cô nói.”
Cô ta giơ tay cho tôi xem chiếc nhẫn cưới, cỡ năm carat.
Dựa theo giá thị trường, chiếc nhẫn này đại khái cỡ hai mươi vạn.
Tiền cứu mạng người nghèo có thể chỉ là đồ trang trí của người có tiền.
Vốn không nên đặt cùng một chỗ so sánh, nhưng điều kiện tiên quyết là đồ trang sức này không nên dùng tiền cứu mạng để mua.
Tôi thở dài: “Phương thức liên lạc tôi đưa, cô phải giữ kỹ. Tôi và Cao Hạ về trước. Tôi chờ cô tìm tôi.”
19
Diêu Đình Đình sắc mặt cực kỳ khó coi: “Sao chổi, mau cút đi. Nếu không đi, tôi báo cảnh sát. Mười ngày sau phát sóng trực tiếp tôi sẽ xem. Đến lúc đó cô đừng quên dập đầu và bồi thường tiền nhận sai trước mặt người khác.”
Cao Hạ vừa định thay tôi nói vài câu, tôi kéo hắn đi: “Không cần nói nhiều. Hôm nay chỉ đến nhận nhà, trong vòng ba ngày cô ta sẽ gặp đại họa. Phát sóng trực tiếp phỏng chừng cô ta còn không có mắt để xem.”
Diêu Đình Đình dùng sức đóng cửa, “rầm” một tiếng, chỉ hận không đập thẳng vô mặt tôi.
Cao Hạ kinh hãi nhìn tôi: “Đại sư, cô nguyền rủa cô ta à?”
Đầu tôi đầy hắc tuyến, nghĩ cái gì vậy, tôi đã giúp cô ta đấy.
“Lúc trước cũng giống như anh, cô ta ở chỗ tôi cũng xin xăm. Tuy rằng cô ta cầu nhân duyên, nhưng trên mặt có huyết sắc bao phủ, rõ ràng có người đang tính toán mạng của cô ta.”
Tôi lườm hắn một cái: “Nếu tôi thật sự muốn nguyền rủa, không cần xuất đạo đâu. Cần gì phải dẫn anh đi một vòng lớn như vậy. Tôi thật sự muốn cứu cô ta.”
Cao Hạ gãi đầu: “Cô ta nói năng vô lễ với cô như vậy, đại sư còn muốn cứu à?”
Tôi quay đầu nhìn biệt thự xa hoa này, một gian của nơi này, bình thường sợ là cả đời cũng không mua nổi cái toilet. Có thể dễ như trở bàn tay, ai còn muốn cố gắng chứ.
20
“Anh không hiểu, tôi chính là cố ý chọc giận cô ta, bằng không cô ta sẽ quên đi.”
“Hiện tại cô ta cảm thấy tôi lừa đảo, đến lúc đại nạn mới cảm thấy hối hận vì hành động của mình.”
“Thật ra, chuyện của cô ta nhìn như không liên quan đến anh, nhưng trên thực tế liên quan rất mật thiết.”
“Tôi muốn cứu anh thì sẽ cứu cô ta. Hai người muốn sống thì phải cùng sống.”
Nếu không chỉ có thể cùng chết.
Lời của tôi nói rất nặng nề, Cao Hạ sợ tới mức mặt trắng bệch.
Tôi giải thích với hắn: “Mười vạn kia, qua tay tiểu miếu, tương đương với tiền mua mạng. Anh cầm tiền mua mạng, cũng đừng nghĩ dễ dàng thoát thân. Người khác đưa tiền, mặc kệ anh có tiêu hay không. Nếu họ không đạt được mong muốn, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Con người chính là như vậy, lúc trước cái gì cũng không có thì không sợ chết.
Hiện tại bệnh của cha hắn đã được cứu, bồi thường cũng có hy vọng đòi lại thì hắn lại bắt đầu sợ hãi.
21
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, điện thoại di động của tôi điên cuồng rung.
Tôi mở mắt ra, đưa tay cầm lấy điện thoại.
Trên đó có 112 cuộc gọi nhỡ, điện thoại của tôi đều rung đến hết pin.
Tôi tìm được sạc pin, không chút hoang mang gọi lại.
Bên kia nhanh chóng kết nối, một giọng nữ run rẩy truyền tới: “Van cầu cô, đại sư tha mạng! Là tôi nhanh miệng, có mắt không tròng. Nữ quỷ áo đỏ kia muốn giết tôi!”
Tôi uống một ngụm trà, thuận giọng: “Không phải tôi phái đi, là có người muốn giết cô. Tôi nói mà cô không tin. Cô chỉ mất một trăm, dựa vào cái gì lại muốn tôi giúp nhiều như vậy?”
Bên kia truyền đến tiếng rầm rầm rầm: “Là tôi sai rồi, đại sư cứu tôi…”
“Đưa tới cửa cô không cần, xong rồi lại muốn tôi cứu. Tôi dựa vào cái gì rộng lượng như vậy?”
Nói xong tôi liền tắt điện thoại, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài cứu cô ta.
Vừa rồi chẳng qua là muốn cho thứ dơ bẩn bên kia của cô ta yên tĩnh lại.
Nếu tôi trực tiếp đồng ý, sợ là kẻ đó sẽ giết chết Diêu Đình Đình ngay.
Hiện tại, mèo vờn chuột, hết thảy từ từ, đối với kẻ đó mà nói rất thú vị.
22
Lần này đến phiên tôi cầm lấy ống đựng quẻ xăm, miệng lẩm bẩm: “Cầu hỏi, Diêu Đình Đình có thể chạy thoát hay không?”
Tôi nhặt lên thẻ trúc: “Dặn lòng ngươi, đừng vội nhờ; như hạc bay tới, mũi tên âm thầm gửi; nếu đi lấy củi, rắn dữ dưới cỏ; sợ gặp miệng độc, cũng là phiền muộn.”
Ý bảo tôi bớt xen vào việc của người khác, không cẩn thận ngược lại sẽ tổn thương đến chính mình.
Nói cho cùng, vẫn là do đức hạnh của Diêu Đình Đình tạo ra.
Tôi cầm túi ra cửa, bên trong đựng chút tiền giấy và bùa vàng.
Gọi điện thoại cho Cao Hạ, sau đó đi đến biệt thự của Diêu Đình Đình.
Hôm nay sắc trời âm u, không thấy ánh mặt trời.
Không thể không nói, thật sự là ngày tốt giết người phóng hỏa, còn rất biết chọn thời điểm.
Cửa chính biệt thự không đóng, Diêu Đình Đình đi lòng vòng ở cửa chính, lại giống như không tìm thấy lối ra.
Nói một cách đơn giản, cô ta bây giờ là một con ruồi không đầu, không thể nhìn thấy mọi thứ trên thế giới.
Bị quỷ che mắt rồi.
Nữ quỷ áo đỏ ngồi trên sô pha uống trà, dáng vẻ thoạt nhìn rất hào phóng.
Thấy tôi đến, cũng không cung kính như những ma quỷ khác.
Dù sao cũng là oán quỷ đỉnh cấp, có chút tính tình cũng có thể hiểu được.
23
Tôi: “Cao Nhạn, cô nhất định phải để cho cô ta chết ở chỗ này mới có thể giải quyết ân oán giữa các người sao?”
Nữ quỷ nhìn tôi: “Đại nhân muốn nhúng tay vào nhân quả giữa chúng tôi sao? Tôi biết địa phủ có quy củ của địa phủ, theo quy củ thì cô cũng không nên nhúng tay.”
Tôi nhìn quanh đi quẩn, thỉnh thoảng còn thét gọi tên Diêu Đình Đình: “Nhưng cô ta hiện tại dù sao cũng là người sống, chỉ cần là người sống thì tôi không thể ngồi yên mặc kệ.”
Cao Nhạn chảy ra hai hàng huyết lệ: “Cô ta là người sống, cô che chở cô ta. Vậy lúc tôi là người sống có ai tới cứu tôi?”
Tôi có chút trầm mặc, nhưng vẫn mở miệng: “Cô không giống cô ta, cô tự sát. Tự sát vốn là tội lớn. Nhưng Diêu Đình Đình còn muốn sống.”
“Năm đó con trai tôi bị u não, tôi gọi điện thoại cho họ Vương, bảo hắn đến thăm con trai lần cuối!”
“Con ả này nói như thế nào? Ả nói họ Vương đang bận. Bảo hai mẹ con chúng tôi đừng tìm hắn nữa. Đó cũng là con của hắn.”
“Con trai tôi lúc đi mới mười sáu tuổi, cố gắng một hơi chờ cha nó, một hơi mất ba ngày, cũng không chờ được cha ruột tới thăm.”
“Làm sao tôi không hận? Cô nói xem làm sao không hận!”
“Tôi hận! Tôi rất hận!”
Hồn phách của nữ quỷ mơ hồ không ổn định và có xu hướng trở nên điên loạn.
Bị ảnh hưởng, Diêu Đình Đình bên cạnh bắt đầu không ngừng thét chói tai, tôi nghe thấy phiền.
Nói với Diêu Đình Đình: “Cấm thanh!”
Cô ta chỉ có thể há to miệng, lại không phát ra âm thanh, rốt cục thế giới mới yên tĩnh.
24
“Tôi biết cô ngoại trừ con trai cô, trong lòng còn không bỏ xuống được một người khác. Nếu cô chịu thả Diêu Đình Đình một mạng, tôi có thể cho cô nhìn thấy người kia.”
Nghe tôi nói xong lời này, Cao Nhạn chậm rãi tỉnh táo lại, bắt đầu che mặt khóc rống.
Quỷ không có nước mắt, dòng máu nhỏ giọt từ kẽ tay nữ quỷ nhỏ xuống đất.
Cô ấy hung tợn trừng mắt nhìn tôi: “Cô không nên gạt tôi. Nếu gạt tôi, thì mặc kệ cô là ai, tôi cũng sẽ liều với cô dù có hồn phi phách tán!”
Giọng của tôi lành lạnh: “Với đạo hạnh của cô, giữ sức đi! Cô có tự sát một ngàn lần, so với tôi cũng không đủ tư cách. Tôi chỉ thấy cô đáng thương mà thôi.”
Tôi lấy điện thoại ra, vừa vặn bên trên có điện thoại.
“Đại sư, tôi sắp đến biệt thự rồi, cô đang ở đâu?”
Tôi mở cửa biệt thự, hướng hắn chào hỏi.
Hắn vào cửa, chỉ thấy Diêu Đình Đình đi tới đi lui, hít sâu một hơi khí lạnh: “Đại sư, cô ta làm sao vậy? Cô ta bị bệnh tâm thần à? Hãy gọi cảnh sát ngay.”
Tôi xua tay: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là bị lệ quỷ trong phòng quấn lấy mà thôi.”
Chân Cao Hạ mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống đất: “Vậy thì cô ta cũng có thể bị bệnh tâm thần.”