Quẻ Xăm Đoán Mệnh - Chương 2
9
Tôi đưa ống trúc cho hắn: “Niệm ngày sinh, họ tên, những việc anh muốn, nhất định phải nhớ kỹ, hỏi từng chuyện một thôi!”
Vẻ mặt của tôi quá nghiêm túc nên hắn bất giác gật đầu, cầm lấy ống trúc, nhắm mắt lại và bắt đầu lắc.
“Lạch cạch”, thẻ trúc rơi xuống.
Tôi chủ động nhặt từ dưới đất lên: “Là xăm thứ bảy mươi lăm: Như ôm hổ qua núi cao; sợ sệt nín thở, lòng nao nao; may gặp bàn tay nơi chân núi; cẩn thận giữ gìn sự bình an.”
Tôi nhìn chiếc cặp trong tay hắn, thở dài một hơi.
“Tất cả những gì anh muốn chỉ là lao tâm phí sức. Nếu quả thật muốn làm như vậy, cũng không có ai trách. Nhưng hậu quả anh phải nghĩ cho kỹ, một bước đi sai, đó chính là nước mất khó thu.”
Hắn không nói gì, cứ như vậy sững sờ đứng tại chỗ, có chút không biết làm sao.
Thấy hắn do dự, tôi đưa danh thiếp mạ vàng ra: “Có việc không giải quyết được, có thể tới tìm tôi.”
Bên cạnh có người nói: “Nữ đạo sĩ, xăm này có ý gì? Hai người nói gì ở đây chẳng ai hiểu, có phải là giả vờ không?”
Người đàn ông này chôn chân tại chỗ. Hắn hiểu ý của tôi, liền ôm túi chạy đi.
10
Tôi nhìn về hướng hắn rời đi, lặng lẽ đọc một câu: “Chạy khắp nơi để vượt qua bao nguy hiểm, gánh nước kéo người vượt núi. Thậm chí còn tìm đến nơi khác để cầu cứu, đi xa hàng nghìn dặm vẫn chưa thể quay trở lại.”
“Lui thân thì có thể, tiến lên thì khó xử. Một kiếp này thật đúng là đại kiếp nạn.”
Mọi người không hiểu lời tôi nói, thấy không còn gì để xem nên lắc đầu rời đi.
Cách biển người, tôi nhìn bóng lưng hắn.
Cả người hắn đều bị luồng khí đen bao phủ, trong đó loáng thoáng còn có sắc máu.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người này sợ trong mấy ngày tới sẽ lựa chọn tự sát.
Đã vậy còn kéo theo mạng người khác.
Sau khi người xung quanh tản ra, một móng vuốt sắc bén đột nhiên kéo ống quần của tôi.
Tôi cúi đầu, đối diện với một đôi mắt xanh thẳm, vật nhỏ lông vàng nháy mắt mấy cái với tôi.
Tôi còn chưa lấy lại tinh thần đề phòng đã bị nó thuận thế nhảy lên vai.
Sau đó ôm lấy quần áo của tôi, tôi chỉ cảm thấy bả vai trầm xuống.
Từ đó hai mắt tôi mờ mịt, giống như mộng du, không xa không gần đi theo sau lưng người đàn ông vừa xin xăm kia.
Cho đến khi thấy hắn đi vào một bệnh viện.
11
Nó không khống chế tôi nữa, để tôi tiếp tục đuổi theo người đàn ông kia vào phòng bệnh.
Tôi thấy mục tiêu đã đến, cũng không giả vờ.
Đưa tay kéo nó xuống: “Vật nhỏ, đang muốn làm gì trên đầu Thái Tuế phải không? Đêm qua đã đồng ý giúp mày cứu người, vậy mà bây giờ còn thế này, có phải hơi quá đáng rồi không?”
Nó thấy tôi dễ dàng lật mặt nó thì thân thể run rẩy. Lúc này mới bắt đầu nghĩ mà sợ, xin tôi tha thứ: “Đại nhân tha mạng, tiểu nhân thật sự sốt ruột cứu người.”
Tôi xách cổ nó, không nói gì: “Nếu đã đến thì đi theo xem một chút đi.”
Còn chưa đến gần, trong phòng bệnh truyền đến tiếng gào thét tuyệt vọng của người đàn ông: “Cha muốn con làm sao bây giờ?”
Trong lòng tôi trầm xuống, đã xảy ra chuyện! Hỏng rồi!
Tôi ôm theo vật nhỏ xông vào trong phòng bệnh, lập tức hô to với người đàn ông đang ra tay kia: “Cao Hạ, buông ra! Tỉnh dậy! Đây là cha ruột của anh.”
Cao Hạ chỉ cảm thấy tay mình bị một sức mạnh không giải thích được khống chế.
Đôi mắt của vật nhỏ sáng lấp lánh, hâm mộ: “Đây là sức mạnh của ngôn linh sao? Ta phải tu mấy đời mới có được đây?”
12
Cao Hạ ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt lờ mờ của hắn đỏ ngầu.
Có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể hắn đầy đau đớn và giằng co.
Tôi tiến lên hai bước và gỡ tay hắn ra khỏi cổ ông lão.
Cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại và ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu khóc lóc thảm thiết.
Ông lão trên giường một lúc lâu mới thở được, hít sâu một cái, sau đó ho khan liên tục.
Ông ấy chút nữa đã bị con trai ruột của mình bóp chết trên giường bệnh.
“Khụ, khụ, khụ…”
Tôi nhanh nhấn chuông cấp cứu ở đầu giường.
Y tá rất nhanh đã chạy tới, nhìn nhịp tim và huyết áp của ông lão đều tăng vọt. Nhanh chóng xoay người, gọi bác sĩ lại.
Chờ sau khi kiểm tra một phen, ông lão không có gì đáng ngại.
Bọn họ nhìn thoáng qua Cao Hạ còn ngồi xổm trên mặt đất, lắc đầu đi ra ngoài, ai cũng không đề cập đến chuyện báo cảnh sát.
Trước khi đi y tá còn khuyên hắn: “Cao Hạ, cậu khuyên chú một chút. Vất vả góp tiền để phẫu thuật, tỷ lệ thành công cũng rất cao.”
“Có thể trị nhất định không nên bỏ cuộc!”
Tôi nhìn thoáng qua ông lão trên giường, dương thọ không nhiều lắm.
Nhưng ông là người nhân hậu, cả đời tích đức, làm việc thiện và là người ngay thẳng.
Chẳng trách ông ấy thà chết còn hơn tiêu số tiền không rõ nguồn gốc này.
Chỉ tiếc mạng của ông ấy không tốt.
Cho dù khó khăn này qua đi, ông ấy cũng chỉ có thể sống được nhiều nhất từ bốn đến năm năm.
Không biết tiêu nhiều tiền như vậy là đúng hay sai?
13
Cao Hạ hung hăng cầm cái túi kia ném xuống đất, từng xấp từng xấp tiền rơi trên mặt đất.
Hắn có chút giật mình, giống như đang lẩm bẩm: “Cha, sao cha lại cố chấp như vậy, tiền này là con nhặt được thì sao, nó có thể cứu mạng cha!”
“Coi như con cầu xin cha, cứ dùng đi! Cha cũng phải nghĩ đến con chứ, cha muốn con mất cha, đúng không?”
Ông lão trên giường đã gần bảy mươi, miệng mím thành một đường: “Cha từ nhỏ đã dạy con, tiền tài bất nghĩa không dùng.”
“Con ép cha dùng số tiền này, còn không bằng lấy mạng của cha luôn đi.”
“Nếu cha chết, xuống dưới gặp liệt tổ liệt tông, cha cũng không chửi mắng con!”
“Cha tự biết tình trạng sức khỏe của mình. Coi như lần này tốt rồi.”
“Cha cũng không sống được mấy năm! Tại sao phải làm như vậy?”
Cao Hạ: “Cha có thể sống thêm một ngày con cũng muốn trị cho cha. Có thể lại không trị, cha muốn con áy náy cả đời sao?”
Hai cha con này nếu không có người khác hòa giải thì sẽ rơi xuống vực sâu.
Tôi thật sự nhìn không nổi nữa.
Tôi đưa tay kéo hắn ra khỏi phòng bệnh: “Cao Hạ, ra đây tôi nói chuyện với anh. Tôi hỏi anh vài chuyện.”
Sau khi ra khỏi phòng bệnh với tôi, hắn dựa vào tường châm một điếu thuốc.
Cũng mặc kệ nơi này có phải bệnh viện hay không, không coi ai ra gì mà hút.
“Tôi biết nó mờ ám, nhiều tiền như vậy, đối với ai cũng không phải là số nhỏ.”
“Nhưng cô có hiểu hay không, tiền này nếu không dùng, cha tôi sẽ chết!”
“Ha ha, không giấu gì cô, vừa rồi thật sự tôi định giết ông ấy… Ông ấy sao lại cố chấp như vậy!”
“Không bằng tôi cùng ông ấy chết chung.”
“Là tôi vô dụng, trong nhà thứ gì có thể thì tôi đều bán, có thể mượn tôi đều mượn…”
14
“Đại sư, cô xem tay của tôi.”
Hắn mở bàn tay ra, tôi nhìn thấy bàn tay hắn có hai ngón tay ngắn hơn so với các ngón bên cạnh một đốt, vừa nhìn chính là đầu ngón tay đã gãy, sau đó một lần nữa nối lại.
“Ngón tay tôi là lúc làm việc ở nhà xưởng bị máy cắt đứt. Ông chủ cũng không cho tôi đi làm, chỉ trả hai ngàn liền đuổi tôi trở về.”
“Nhưng cha tôi chỉ nghĩ sống một cuộc đời trong sạch! Ông đã nuôi tôi từ khi tôi còn nhỏ suốt hơn hai mươi năm, nhưng ông có thể tàn nhẫn đến mức để tôi tận mắt nhìn ông chết!”
Hắn khóc nức nở, tôi đợi cho đến khi hắn khóc đủ rồi mới mở miệng: “Tiền phẫu thuật của cha anh, tôi có thể cho mượn, tiền lãi tùy anh, còn tiền vốn thì trong năm năm trả hết cho tôi là được.”
“Anh theo tôi trả lại mười vạn trong túi này, sau đó dẫn tôi đi tìm ông chủ của anh.”
“Tiền nợ anh, tôi sẽ yêu cầu gã trả cả vốn lẫn lãi cho anh.”
“A? Đại sư, cô muốn làm gì?” Hắn choáng váng.
Tôi: “Làm gì là sao? Dùng luật lao động thôi.”
“Chúng ta đi đòi tiền trước, nếu gã không trả, tôi đưa anh đi khởi tố gã.”
Cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: “Đi mau đi, trả tiền trước, chậm trễ, lát nữa không kịp.”
Tôi dẫn hắn đến quầy đóng hai mươi vạn. Trên thực tế, căn bệnh của ông lão đã khiến ông mất hàng mấy mươi vạn, chỉ thiếu ca phẫu thuật cuối cùng.
Nhưng Cao Hạ thật sự là một đồng cũng không móc ra được.
Huy động vốn từ cộng đồng, vay tiền, bán nhà, nhờ đến giới truyền thông, mọi phương pháp đều đã được thử.
Bạn gái cũ của hắn sau khi đưa cho hắn ba vạn đã chặn mọi liên lạc và biến mất.
15
Cao Hạ nói rằng hắn rất tuyệt vọng và muốn thử nhiều phương pháp khác nhau.
Nghe được bệnh nhân bên cạnh nói rằng đạo quán của Tống Huyền Thanh rất có tác dụng trong việc cầu nguyện nên hắn đến đạo quán với hy vọng cuối cùng.
Hắn vừa mới tới đó, trong quán có rất nhiều người.
Trong lòng hắn phiền não muốn chết, lúc này trong đầu đột nhiên truyền ra một giọng nữ dịu dàng. Như đang hấp dẫn hắn đi về phía trước, mãi cho đến khi hắn đi tới một cái miếu nhỏ ở gần đó.
Hắn liếc mắt liền nhìn thấy trong bụi cỏ có một cái cặp căng phồng.
Trái phải bốn phía không người, ma xui quỷ khiến, hắn mở túi ra.
Bên trong là một xấp nhân dân tệ màu đỏ thật dày, ước chừng có mười vạn!
Chẳng những đủ phẫu thuật cho cha, ngay cả hồi phục sau này cũng có thể trả.
Hắn kích động, tim đập như đánh trống. Khi trở về lại gặp tôi bày sạp đoán mệnh.
Trong lòng mong đợi nhất thời giảm đi phân nửa.
Kết quả đến bệnh viện, cha hắn biết số tiền này là nhặt được, sống chết không muốn dùng.
Phòng tuyến tâm lý của hắn xem như hoàn toàn sụp đổ.
Vốn tưởng rằng tổ sư gia mở mắt, cho ông một con đường sống.
Hiện tại, con đường sống này lại bị chính ông chặn lại.
Vừa định cùng cha hắn đi chết thì tôi đã tới.