Quay Về Bên Anh - Chương 5
26
Kỷ Vân Đường đưa tôi đi khám bác sĩ, biết tôi có chút trầm cảm sau sinh, nghe theo lời bác sĩ, hắn đã cho tôi và đứa trẻ tách ra, thuê rất nhiều người giúp việc chăm sóc.
Hắn cũng cố gắng dành thời gian bên tôi, nhìn tôi tập thể dục, luyện tập, lại thương tâm gắp thịt cho tôi khi tôi giảm cân:
“Ăn một chút đi, em thế nào cũng đẹp.”
Nhưng lúc đó, tôi cố chấp coi hắn như quỷ dữ đẩy tôi vào vực sâu.
Tôi ném thức ăn hắn gắp cho tôi đi, tức giận quát hắn “biến đi.”
Tôi tiêu tốn rất nhiều tiền để loại bỏ những vết rạn xấu xí trên bụng.
Hiệu quả rất chậm, trông thật tệ.
Mỗi lần nhìn thấy, tôi lại trốn vào khóc, càng khóc tinh thần càng suy sụp, thậm chí không nhịn được cầm dao lên, muốn cắt đi mảng thịt xấu xí đó——
Thì bị Kỷ Vân Đường xông đến giật lấy.
Hắn nhẹ nhàng ôm tôi, đau buồn khóc:
“Sanh Sanh, em bị bệnh rồi.”
“Đúng vậy!”
Tôi cười lạnh nói với hắn: “Anh và con thú đó đi chết đi, tôi không muốn gặp hai người, có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Sanh Sanh!”
Kỷ Vân Đường bịt miệng tôi, môi run rẩy đau khổ, muốn nói điều gì nhưng không thể nói ra:
“Đó là con của em, em không thể nguyền rủa con được, không thể…”
Hắn đau đớn nhắm mắt lại.
27
Lúc đầu, tôi còn buồn vì Kỷ Vân Đường ngoại tình.
Nhìn vào bức ảnh đó, tôi khóc cả hai đêm, lại cảm thấy hắn không xứng đáng.
Lang thang trong khuôn viên trường nơi tôi và hắn yêu nhau, đứng bên hồ, nghe sóng nước dập dờn.
Tôi lại nhớ đến lần đầu tiên, khi hắn dịu dàng nắm tay tôi, đặt lên ngực mình, nhẹ nhàng nói:
“Sanh Sanh, đời này anh chỉ có một mình em.”
Cũng là đêm đó, tôi gặp Quý Thanh.
Hắn giống hệt Kỷ Vân Đường, dáng vẻ lạc lõng, bất lực cũng rất giống khi mẹ Kỷ Vân Đường bị bệnh, sự yếu đuối đó.
Tôi không do dự giúp hắn—— dùng tiền của Kỷ Vân Đường.
Kỷ Vân Đường biết, nhưng hắn không dám quản.
Chỉ có thể trong đêm tối ôm tôi khóc.
Hắn hỏi tôi: “Sanh Sanh, em tìm một người giống anh như vậy, là muốn trừng phạt anh sao?”
“Em làm được rồi, anh hiện tại rất đau, thà em giết anh… Đừng bắt nạt anh nữa, được không, cầu xin em.”
Tôi và Quý Thanh cũng không làm gì cả.
Kỷ Vân Đường không muốn ly hôn, giữa chúng tôi rốt cuộc có sự ràng buộc đạo đức.
Tôi ở công ty cũng rảnh rỗi, tiện thể học nấu ăn, một đống đen thui đặt trước mặt Quý Thanh, hắn nhìn có chút kỳ quái, nói một cách lịch sự:
“Chị, có ai nói cho chị biết, chị không thích hợp nấu cơm chưa?”
Vẻ mặt tôi cứng đờ.
Có đấy.
Kỷ Vân Đường.
Tôi chỉ làm một lần, hắn ăn một miếng, ý cười trở nên cứng đờ, vô vọng nói với tôi:
“Sanh Sanh, sau này nhà chúng ta, để anh nấu cơm được không?”
……
Có lẽ là vì nghĩ đến hắn, tối đó tôi về nhà, Kỷ Vân Đường đang ngồi trên ghế sofa, nhìn Nặc Nặc bò trên thảm.
Nặc Nặc đã được chín tháng tuổi rồi.
Tôi nhìn đứa bé một lúc, chậm rãi nói: “Nó lớn thật nhanh.”
Kỷ Vân Đường bảo giúp việc ôm đứa bé vào trong.
Hắn bước nhanh tới, đôi mắt vốn đầy u ám bỗng có chút ánh sáng.
Hắn muốn ôm tôi, nhưng không dám, chỉ có thể nắm chặt tay áo, khẽ nói:
“Ừm, em đã trở về.”
“Trở về đưa đơn ly hôn cho anh.”
Nét mặt hiền lành của hắn lập tức vỡ vụn.
Tôi thích thú ngắm nhìn, trong lòng dâng lên một sự thỏa mãn kỳ lạ, không kìm được nói thêm:
“Kỷ Vân Đường, anh cảm thấy tiếp tục như vậy có ý nghĩa sao?”
“Cho nên em muốn ly hôn với anh, để ở cùng bạn trai mới của em sao?”
Kỷ Vân Đường cụp mắt, giọng nói rất nhẹ:
“Có phải em rất thích kiểu khuôn mặt này, ngay cả khi tìm người mới cũng phải tìm người giống anh.”
“Không liên quan đến anh – -”
“Sanh Sanh.”
Kỷ Vân Đường ngắt lời tôi, giọng điệu không hiểu sao lại hung ác nham hiểm:
“Em đừng ép anh.”
“Anh không nỡ động đến em, cũng không muốn làm cho em khổ sở… Nhưng em đừng ép anh, anh sẽ không buông tha tên súc sinh kia.”
“Anh không phải là người lương thiện gì, em biết mà.”
Làm gì có nhà tư bản nào là người tốt.
Ánh mắt của hắn khiến tôi run sợ.
Dáng người cao ráo đứng trong ngôi biệt thự trống trải, nhìn tôi như nhìn một con chim bị nhốt trong lồng.
Biệt thự này chính là cái lồng giam cầm tôi.
Dù cho tôi và hắn bắt đầu từ cùng một điểm, hắn tiếp tục tiến lên, còn tôi thì đang dần trượt xuống, từng chút một, trở thành vật sở hữu của hắn.
“Nếu anh dám động tới Quý Thanh, tôi sẽ ôm con của anh, từ trên lầu công ty của anh nhảy xuống…”
Nước mắt trào ra, nỗi buồn và sợ hãi xâm chiếm trái tim tôi không thể kiểm soát.
Tôi hết lần này đến lần khác đẩy Kỷ Vân Đường ra, không để ý đến ánh mắt ngày càng u ám của hắn, cay đắng nguyền rủa hắn:
“Tại sao anh không chết đi, Kỷ Vân Đường, anh là tên khốn! Tại sao anh không chết đi!”
28
Không thể nói lý với một người đang bệnh.
Đợi đến khi tâm trạng tôi bình ổn hơn một chút, tôi lại cảm thấy Kỷ Vân Đường thật nhàm chán.
Ly hôn mà kéo dài lê thê, giống như một miếng cao dán không thể gỡ ra, chẳng giống đàn ông chút nào.
Ba năm trời đã mài mòn hết tình cảm tôi dành cho hắn, nỗi thất vọng về chính mình càng khiến tôi căm ghét kẻ đã đẩy tôi vào hoàn cảnh này.
Tôi căm ghét hắn đến tột cùng.
Buổi chiều hôm tôi mất trí nhớ, tôi vô tình nghe được ở công ty rằng người đã thay tôi đến trụ sở chính ở Đức năm xưa, sắp trở về nước để đảm nhận vị trí giám đốc kỹ thuật và sớm sẽ bước vào ban quản lý khu vực Châu Á – Thái Bình Dương.
Tôi vô cùng đau khổ và hối hận, nỗi dày vò khiến tôi ngồi trên chỗ làm bừa bộn chật hẹp của mình mà khóc không thành tiếng.
Có lẽ do cơ chế tự bảo vệ của não bộ, tôi đã quên hết những chuyện sau khi gặp lại Kỷ Vân Đường.
Giờ đây mọi chuyện lại ùa về trong đầu tôi.
Từng việc, từng việc một, giống như những câu chuyện hoang đường và nực cười, nhưng lại là hiện thực đã xảy ra với tôi.
Tôi ngồi trên giường bệnh, thẫn thờ nhìn Kỷ Vân Đường vội vã lao tới.
29
Hắn quen thuộc chạm vào trán tôi, thấy tôi không sao, hắn mới thở phào nhẹ nhõm:
“Sao lại ngất xỉu đột ngột như vậy? Có cần làm kiểm tra sức khỏe không?”
“Kỷ Vân Đường.”
Tôi nhìn hắn, người đàn ông trước mặt khoác bộ vest chỉnh tề, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn không thể che giấu khí chất sắc bén.
Đó là khí phách từ thương trường tôi luyện, là phong thái được rèn giũa qua từng ngày.
Tôi đẩy hắn ra khi hắn định ôm tôi: “Tôi đã nhớ ra tất cả rồi.”
Cơ thể hắn cứng đờ, nỗi buồn bao trùm lấy hắn, đôi tay đang ôm tôi khẽ run, mắt hắn mờ mịt, không nói được lời nào.
Tôi cũng không biết phải nói gì.
Là một người bình thường đứng ở đây, tôi buộc phải thừa nhận rằng hành động của mình trước đây thật khó tránh khỏi sự cực đoan.
Sai lầm của Kỷ Vân Đường không lớn đến thế.
Tôi tự nguyện từ bỏ công việc, hắn thậm chí còn không biết chuyện đó.
Mẹ hắn có tính cách khó chịu, hắn đã cố gắng điều hòa, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn được sinh ly tử biệt.
Đêm đó, khi hắn cẩn thận hỏi tôi liệu có thể sinh con không, tôi trừng mắt nhìn hắn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Hắn cũng khóc, ôm lấy tôi nói: “Sanh Sanh, anh xin lỗi, là anh vô dụng, xin lỗi…”
Hắn lặp đi lặp lại lời xin lỗi, giọng càng lúc càng nhẹ, dỗ dành tôi đến mức mơ hồ, không còn biết gì nữa.
— Suy cho cùng, việc tôi đi đến bước đường này, lỗi lớn nhất vẫn là ở trái tim tôi luôn thương xót hắn.
Thương hại một người đàn ông khốn khổ cả đời, câu này thật sự không sai chút nào.
“Kỷ Vân Đường.”
Tôi nghiêm túc nói với hắn: “Chúng ta ly hôn đi.”
30
Nhiều năm tự dằn vặt, tôi đã không thể yêu hắn nữa.
Tôi có thể cố gắng làm hòa với thất bại của chính mình, với điều kiện là rời xa hắn – người làm thước đo cho tôi.
Kỷ Vân Đường không ngạc nhiên, chỉ ngồi xuống bên cạnh tôi, giơ tay vuốt nhẹ lên đầu tôi.
Hắn hỏi tôi: “Sanh Sanh, em thật sự quyết định từ bỏ anh, đúng không?”
“Em…… Em……”
“Khi xưa anh phạm một sai lầm, em liền trực tiếp kết án tử hình anh, ngay cả cơ hội biện hộ cũng không cho anh, đúng không?”
“Em đã nói với tên súc sinh đó rằng em vẫn còn hôn nhân, việc xảy ra quan hệ với hắn là không công bằng với hắn, vậy em có nghĩ đến việc em bỏ rơi anh như vậy có công bằng với anh không?”
Hốc mắt hắn đỏ lên.
Hắn nói: “Anh thực sự đã rất cố gắng để biến mình thành người mà em thích.”
“Anh sai người đi theo dõi hắn, học cách ăn mặc của hắn, học sự dịu dàng của hắn, thậm chí học cách làm nũng của hắn, chỉ mong em nhìn anh nhiều hơn, thương anh nhiều hơn.”
“Nhưng cuối cùng em vẫn cứ thế bỏ rơi anh.”
Kỷ Vân Đường nắm chặt cổ tay tôi, nhẹ nhàng hỏi:
“Sanh Sanh, em nói cho anh biết, anh nên làm cái gì bây giờ?”
“Chẳng lẽ anh phải phẫu thuật thẩm mỹ hoàn toàn để trở thành hắn, đeo thiết bị biến giọng để học theo giọng của hắn, thậm chí phải cắt bớt một đoạn xương để lùn như hắn, em mới không nhẫn tâm với anh đến thế sao?”
Kỷ Vân Đường đã mất kiểm soát.
Hắn thực sự rất nghiêm túc, rất kiên trì mà mất kiểm soát.
Hắn đang đòi tôi một câu trả lời, một câu trả lời mà chúng tôi có thể cùng nhau đi tiếp.
“Kỷ Vân Đường…”
Tôi đột nhiên nghẹn ngào, vươn tay ôm lấy cổ hắn, hỏi lại câu hỏi mà hắn đã hỏi tôi rất nhiều lần:
“Rốt cuộc, chúng ta đã đi đến bước này như thế nào?”