Quay Về Bên Anh - Chương 2
10
Trong nhận thức của tôi, tôi sẽ không phản bội gia đình.
Dù có không thích, tôi cũng sẽ ly hôn trước rồi mới làm chuyện khác.
Tôi hơi muốn tìm người tên là “Quý Thanh” để hỏi cho rõ, nhưng nhìn vẻ mặt oán trách của Kỷ Vân Đường, tôi thật sự không dám.
Thật phiền phức!
Tôi dựa vào ghế, lo âu xoa xoa trán.
Kỷ Vân Đường hỏi tôi: “Chúng ta cùng đi đón Nặc Nặc từ mẫu giáo nhé?”
“Á?” Tôi phản ứng lại, có chút kỳ lạ: “Mới ba tuổi đã đi mẫu giáo rồi à? Sớm vậy sao?”
Kỷ Vân Đường im lặng một lúc, giọng điệu buồn bã:
“Anh bận công việc, em cũng không thích…… Không quản đứa bé, trong nhà chỉ có giúp việc, anh không yên tâm, bảo cục cưng đi nhà trẻ chơi với bạn nhỏ khác.”
Tôi sững sờ.
Một hồi lâu, tôi ấp úng nói:
“Trước đây, tôi thực sự tệ đến vậy sao?”
Đối xử lạnh nhạt với trẻ nhỏ, không quan tâm đến đứa bé, còn ngoại tình muốn ly hôn…
Tại sao tôi lại tệ đến vậy chứ!
Kỷ Vân Đường đặt máy tính sang một bên, đưa tay ôm tôi vào lòng, đầu tôi tựa vào cổ hắn.
Hắn nói:
“Không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cả ba người chúng ta sẽ sống tốt.”
11
Tôi thật sự không thích trẻ con.
Câu chuyện kinh hoàng về việc tỉnh dậy bỗng có một đứa trẻ, mặc dù tôi đã quan sát bụng mình và thấy vẫn mịn màng không có dấu chỉ khâu, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Dù đứa bé là con của tôi.
Tôi đứng bên ngoài trong gió lạnh, im lặng nhìn Nặc Nặc lảo đảo đi ra từ mẫu giáo, rồi nhào vào lòng Kỷ Vân Đường, được hắn ôm lấy một cách thuần thục.
Thấy tôi, đôi mắt đứa bé bỗng sáng lên, nhưng lại lúng túng mút tay, nhẹ nhàng gọi “mẹ”.
Kỷ Vân Đường bế đứa bé đi về phía tôi, bảo tôi ôm đứa bé.
Cơ thể đứa bé mềm mại, tôi ôm đứa bé cũng rất vui, đầu đứa bé chui vào ngực tôi, không ngừng gọi “mẹ”.
Tôi cứng ngắc ôm đứa bé lên xe.
Vừa lên xe, Kỷ Vân Đường đã lấy đứa bé từ tay tôi, thuần thục lấy bình sữa đã chuẩn bị sẵn để cho đứa bé uống.
Tôi thích thú nhìn và vô tình hỏi:
“Ba tuổi rồi còn uống sữa à?”
“Ừ.” Kỷ Vân Đường nói ngắn gọn: “Bổ sung canxi.”
Tôi không biết nói gì nữa.
Sự thuần thục của Kỷ Vân Đường trong việc nuôi dạy trẻ khiến tôi ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy xấu hổ.
Hắn càng chu đáo thì càng làm nổi bật sự thiếu trách nhiệm của tôi với tư cách là một người mẹ.
Năm nay tôi hai mươi chín tuổi, sinh đứa bé khi hai mươi sáu, vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ một năm…
Tôi bỗng hỏi: “Kỷ Vân Đường, sao lúc trước sao tôi lại muốn sinh con nhỉ?”
12
Kỷ Vân Đường sững sờ một chút, rồi cúi đầu, đầu ngón tay chạm vào đôi tai mềm mại của Nặc Nặc, giọng nói mơ hồ:
“Có thai thì sinh thôi, không có lý do gì cả.”
Quá tùy tiện rồi.
Lẽ ra, vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ một năm, tôi còn chưa ổn định cuộc sống, làm sao có thể sinh con được.
Chắc chắn có điều gì đó tôi không biết đang khúc mắc…
Từ Kỷ Vân Đường không nghe được sự thật, tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho cha mẹ và bạn thân.
Kỷ Vân Đường suốt thời gian đó nhìn tôi bận rộn.
Nhìn một hồi lâu, hắn mới hỏi với vẻ bất lực: “Chuyện này với em quan trọng đến vậy sao?”
“Tôi chỉ muốn làm rõ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn:
“Tôi không thích trẻ con, cũng không nghĩ mình sẽ sinh con ở độ tuổi trẻ như vậy… Tôi muốn tìm hiểu lý do.”
Khi tôi nói không thích trẻ con, Kỷ Vân Đường đã che tai Nặc Nặc lại.
Nhìn đôi mắt ngây thơ, trong trẻo như thủy tinh của đứa bé, tôi bỗng cảm thấy có chút áy náy: “Xin lỗi, tôi…”
“Không sao.” Kỷ Vân Đường cười khổ: “Em chỉ là không đủ thích trẻ con thôi.”
13
Về nhà, Kỷ Vân Đường dỗ Nặc Nặc ngủ xong, quay lại phòng làm việc nhìn tôi đang thất thần.
Hắn ôm tôi, để tôi ngồi trên đùi hắn, chủ động nói: “Lúc đầu em thực sự không muốn có con. Là… mẹ anh ép em phải sinh.”
Tôi chớp mắt: “Dì Kỷ?”
“Ừ.”
Kỷ Vân Đường như có chút buồn bã, hắn chôn đầu vào cổ tôi, nói với giọng ngột ngạt:
“Mẹ anh lúc đó phát hiện bị ung thư, rất nghiêm trọng. Nghe nói em có thai, bà nhất định muốn em sinh, nói bà muốn nhìn thấy thế hệ tiếp theo…”
Hắn đến từ gia đình đơn thân.
Mẹ đã vất vả nuôi hắn khôn lớn, đến lúc tận hưởng cuộc sống thì lại phát hiện bị bệnh, bà ấy không thể chấp nhận nổi.
Tôi im lặng một lúc: “Vậy nên, lúc đó cậu cũng giúp mẹ, ép tôi sinh con đúng không?”
Kỷ Vân Đường không trả lời.
Hắn khóc.
Nước mắt thấm vào cổ áo tôi, ấm áp và tê dại, kèm theo giọng nói nghẹn ngào và những lời “xin lỗi” lầm bầm.
Hắn nói: “Nếu anh biết việc sinh con này sẽ khiến em ghét anh như vậy, anh nhất định sẽ không làm như vậy… Xin lỗi.”
Hai mươi sáu tuổi, lúc tôi ở thời điểm tốt nhất trong cuộc đời, sự nghiệp, tương lai, mọi thứ đang thăng tiến, bỗng dưng bị một đứa trẻ cắt ngang.
Có lẽ tôi cũng không thể thích đứa trẻ này, cũng như người chồng ép tôi sinh ra nó.
Tôi bỗng nhớ ra một câu hỏi: “Kỷ Vân Đường, bây giờ tôi có công việc không?”
14
“Có.”
Hắn ngẩng đầu, giọng nói rầu rĩ: “Trạm kỹ thuật của một công ty xe hơi ở ngoại ô phía nam, mấy ngày nay anh đã xin nghỉ phép giúp em rồi.”
Với khối tài sản hiện tại của Kỷ Vân Đường…
Tôi nghi ngờ hỏi: “Công ty đó không phải của cậu đấy chứ?”
Hắn lắc đầu: “Không phải, em không cho anh can thiệp vào công việc của em.”
“Trước đây anh đã từng đề cập với em rằng em có thể không cần làm việc, anh sẽ chuyển toàn bộ cổ phần của mình trong công ty cho em, hoặc em có thể đến làm việc ở công ty của anh, gần nhà hơn, như vậy sẽ đỡ vất vả.”
“Nghe xong em liền cãi nhau với anh, sau đó nửa tháng không về nhà, anh cũng không dám nhắc lại nữa.”
Kỷ Vân Đường ôm chặt lấy tôi, đầu ngón tay hắn siết chặt đến mức các đốt tay trắng bệch, giọng nói run rẩy khi nói chuyện.
Hắn thực sự sợ tôi sẽ nói điều gì đó không hay.
Tôi gỡ tay hắn ra, rời khỏi đùi hắn, định nói gì đó nhưng lại cảm thấy thôi thì bỏ qua. Chuyện đã xảy ra rồi, nếu còn lật lại hay bới móc quá khứ thì thật không đáng:
“Tôi biết rồi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Chuyện gì đã qua thì hãy để nó qua, cậu cũng đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”
Bỗng nhiên, tôi nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, gần như theo bản năng liếc nhìn phần thân dưới của Kỷ Vân Đường:
“Tối nay cậu ngủ cùng tôi sao?”
15
Kỷ Vân Đường không chút do dự gật đầu.
Cơ thể căng cứng ban đầu của hắn dần thả lỏng, khóe môi cũng hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.
Hắn bước tới, nắm lấy tay tôi, giọng nói mềm mại gọi: “Vợ à.”
“Anh đi tắm trước nhé.”
Tôi sờ sờ mũi, quay người về phòng.
Vốn dĩ tôi không để tâm quá nhiều đến chuyện này, nghĩ lại Kỷ Vân Đường là một tổng tài bá đạo, vẻ ngoài đúng chuẩn “soái ca”, chắc chuyện kia cũng không đến nỗi tệ…
Nhưng khi tôi quấn áo choàng tắm bước ra từ phòng tắm, hắn đã nằm ngủ trên giường.
Trông hắn có vẻ rất mệt mỏi.
Ban ngày bận rộn với công việc của công ty, chăm sóc con, rồi còn phải xoa dịu cảm xúc của tôi.
Trong lòng có quá nhiều chuyện phải lo nghĩ, gánh nặng quá nhiều cảm xúc, đến khi ngủ rồi, lông mày hắn vẫn nhíu lại, không hề thả lỏng hoàn toàn.
Tôi nhẹ nhàng vuốt nhẹ chân mày của hắn, ngồi bên giường, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn mà thất thần.
Lúc học cấp ba, tôi đã cảm thấy hắn rất đẹp trai, dù hắn lạnh lùng và xa cách, trong mắt chỉ có việc học, tôi vẫn nghĩ hắn là người đẹp trai nhất.
Sau đó vào đại học, tôi đã trải qua vài mối tình, rồi đến lúc cắt đứt tất cả để tập trung ôn thi cao học, và bây giờ, như một giấc mơ, tôi đã bước qua bảy năm, có chồng và con.
Kỷ Vân Đường vẫn đẹp như vậy.
Làn da trắng mịn, ngũ quan tinh tế, từng đường nét đều toát lên sự điển trai.
Một người như hắn, thực sự có khả năng khiến tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, rồi theo đuổi một cách mãnh liệt…
Tôi khẽ tháo giày của hắn, nhẹ nhàng kéo hắn vào chăn, rồi dịu dàng vuốt ve vành tai của hắn.
Dù chỉ tỉnh lại chưa đến hai ngày, tôi đã có một nhận thức rất rõ ràng.
Kỷ Vân Đường yêu tôi, yêu rất nhiều, yêu đến mức sẵn sàng từ bỏ lòng tự trọng và sự kiêu hãnh, chỉ mong tôi để mắt đến hắn.
Nếu yêu nhiều như vậy, thì tại sao chúng tôi lại đến mức ngoại tình và ly hôn?
Chỉ vì hắn ép tôi sinh con sao?
Tôi không thể không cảm thấy bối rối.
16
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Kỷ Vân Đường đã đi làm rồi.
Dì giúp việc cũng không có ở nhà, biệt thự trống trải đến lạ thường. Tôi mặc quần áo, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại hẹn gặp bạn thân.
Lúc gặp mặt, tôi có chút ngạc nhiên.
Cô bạn thân ngày nào vốn là một “bông hoa nhỏ” nay đã tô son đỏ, uốn tóc xoăn sóng lớn, phong thái quyến rũ đầy mê hoặc, trông rõ ràng là kiểu phong cách của những cô nàng “tệ bạc”.
Nghe tôi kể xong, cô ấy hơi ngạc nhiên, nhướng mày:
“Cậu quên hết rồi sao? Bây giờ vẫn còn sống chung với tên khốn Kỷ Vân Đường à?”
“…Tên khốn?”
“Tất nhiên rồi!”
Cô bạn thân hậm hực gõ vào trán tôi, giọng đầy trách móc:
“Hồi đó chuyện hắn với cô thư ký đã lan truyền khắp nơi, kết quả là cậu lại quên sạch à?”
Tim tôi khẽ thắt lại:
“Vậy nên, Kỷ Vân Đường đã ngoại tình sao?”
“Không biết có tính là ngoại tình không.”
Cô ấy thở dài, nói:
“Lúc cậu vừa sinh con xong, mỗi lần cậu gọi điện cho mình đều khóc, chỉ nói tâm trạng cậu rất tệ, rất buồn, mình hỏi lý do thì cậu không chịu nói.”
“Mỗi lần cậu khóc, mình đều đến tìm cậu, nhưng đến cổng biệt thự thì bị Kỷ Vân Đường mặt lạnh đuổi về, hắn nói cậu không sao. Khi đó mình còn cãi nhau với hắn, nhất quyết đòi gặp cậu bằng được.”
Tôi có chút lo lắng: “Vậy… có gặp được không?”
Cô ấy im lặng một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu, giọng có chút mơ hồ:
“Gặp rồi… nhưng tình trạng của cậu khi đó không ổn chút nào, trên người đầy vết tích, cậu nằm đờ đẫn như một con búp bê không còn sự sống…”
Tôi ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra:
“Kỷ Vân Đường ép mình!”
Cô bạn thân không nói kỹ về chủ đề này:
“Hồi đó mình hỏi cậu có chuyện gì, cậu cứ nói cậu ngốc, nói xong liền khóc, khóc đến mức mình đau lòng chết đi được, còn định ra ngoài đánh nhau với Kỷ Vân Đường, nhưng cậu lại kéo mình lại, ôm lấy mình rồi nói không sao.”
“Chắc khoảng hơn nửa tháng sau, chuyện của Kỷ Vân Đường với thư ký của anh ta lan truyền khắp nơi, nào là qua đêm không về, nào là tình một đêm ở khách sạn, những tiêu đề tồi tệ đến không thể nghe nổi.”
“Lúc đó cậu với Kỷ Vân Đường chiến tranh lạnh, dọn đến ở với mình, bên ngoài thì tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng mỗi đêm đều cầm điện thoại xem tin tức, vừa xem vừa khóc…”
Cô bạn thân không nhịn được nữa, bước tới ôm tôi, khẽ chọc vào trán tôi:
“Cậu nói cậu khó khăn lắm mới nghĩ thông suốt, định đá tên tra nam kia để bắt đầu cuộc sống mới, sao bây giờ lại quên hết mọi chuyện rồi?”
Những gì cô ấy kể làm tôi thấy lạ lẫm.
Nhưng trong tiềm thức, lại có một giọng nói nhắc nhở tôi rằng, đó mới là hợp lý.
Tôi không thể vô duyên vô cớ mà không thích con mình, không thể vô duyên vô cớ ngoại tình, vô duyên vô cớ muốn ly hôn.
Chắc chắn là trái tim đã bị tổn thương nặng nề, chịu đủ rồi, mới thà vứt bỏ chứ không muốn tiếp tục dính líu nữa.
Tim tôi đột nhiên nhói đau.
Tôi nắm lấy cổ tay cô bạn thân: “Cậu có biết Quý Thanh… người mà mình đã ngoại tình không?”
“Có biết, cậu còn dẫn anh ta đi ăn với mình nữa.”
Tôi gần như không chút do dự nói:
“Mình muốn gặp hắn.”