Quay Ngược Thời Gian - Chương 3
9
Lời đề nghị của ta đã bị Cố Ngạn Lễ bác bỏ.
Hắn đặt Hứa Uyển Thanh xuống đất, lạnh mặt đứng dậy.
“A Du, đừng làm loạn nữa.”
Thấy vẻ mặt chế giễu của ta, không giống như đùa.
Cố Ngạn Lễ đành sắc mặt nặng nề ra lệnh cho gã sai vặt giam ta trong viện, không cho ta ra ngoài.
“Ta đã nói rồi, Thẩm Du, ta sẽ không để nàng rời xa ta.”
Sau lưng hắn là ngọn lửa vừa mới dập tắt, mang theo hơi nước, bốc lên làn khói đen ngột ngạt.
Đôi mắt tình tứ vốn dịu dàng như nước của Hứa Uyển Thanh, mang theo sự oán độc không che giấu được nhìn về phía ta.
Vào ngày thứ ba ta bị giam cầm, cuối cùng nàng ta cũng không nhịn được mà tìm đến.
Lúc này ta đang chuẩn bị đưa Minh Lê đi, đem toàn bộ gia sản tích cóp được trong những năm qua giao cho Minh Lê, để em ấy trở về quê nhà ở phương Bắc, sống một cuộc sống tốt đẹp.
Hứa Uyển Thanh vừa vào cửa, nhìn thấy vàng bạc châu báu bày trong nhà, che miệng cười nói: “Biểu tẩu chẳng lẽ thật sự nỡ bỏ đi sao?”
Nàng ta vốn đã yếu ớt, trước đó lại bị thương và hoảng sợ trong đám cháy, lúc này sắc mặt càng tái nhợt, dường như một cơn gió cũng có thể thổi ngã nàng ta.
Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự vặn vẹo và ác ý trong mắt nàng ta.
Giống như những người khác là nhờ vào xương sống ở sau lưng để chống đỡ họ đứng dậy, nhưng thứ chống đỡ để nàng ta đứng dậy lại là sự oán hận đối với ta.
Cũng phải thôi, trong mắt nàng ta.
Là ta đã cướp mất Cố Ngạn Lễ.
Một kẻ điên như nàng ta, sao có thể không hận ta.
Ta không chút biến sắc che chở Minh Lê ở phía sau: “Hứa tiểu thư, cô đến có chuyện gì không?”
Nàng ta nở một nụ cười: “Ta đến đây là muốn nói cho cô biết, đám cháy đó là do ta gây ra. Thẩm Du, cô là người thông minh. Chắc hẳn cũng biết, sau chuyện này, biểu ca sẽ hiểu được tấm lòng của hắn đối với ta.”
Nàng ta tiến lại gần vài bước, nghiêng người lại gần ta, giọng điệu ẩn chứa sự điên cuồng.
“Thẩm Du, cô đã thua rồi.”
Ta mím môi:
“Nếu cô thực sự cảm thấy đã thắng ta thì sẽ không vội vàng đến đây tìm ta như vậy.
“Nhưng mà cũng chẳng sao, cô thích Cố Ngạn Lễ, vậy thì cứ lấy đi.
“Ta cũng không cần hắn nữa.”
Ta từng nghĩ rằng mình đã gặp được người yêu có thể cùng ta đi hết cuộc đời.
Nhưng đến giờ, ta mới hiểu ra, Cố Ngạn Lễ không phải là người tốt.
Những chuyện trước kia, chỉ là hắn cảm thấy có lỗi với ta.
Không thể kích động được ta, trong mắt nàng thoáng qua một tia nghi ngờ.
Nhưng tiếng bước chân đã vang lên ở cửa, nàng không kịp suy nghĩ, dứt khoát giật lấy tay ta, đẩy về phía người nàng.
Lực quá mạnh, khiến ta cũng loạng choạng.
Tất nhiên nàng ngã về phía sau.
Mà ngay sau gáy nàng, là góc bàn cứng ngắc của chiếc bàn gỗ đàn hương.
10
“Uyển Thanh!”
Cố Ngạn Lễ vứt hộp cơm trong tay, lao nhanh về phía trước muốn đỡ lấy Hứa Uyển Thanh.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Hắn ôm lấy Hứa Uyển Thanh đầu rơi máu chảy trong lòng.
Hắm lườm ta một cái.
Đúng rồi, dưới sự sắp đặt của Hứa Uyển Thanh, trong mắt hắn nhìn thấy là ta đẩy mạnh Hứa Uyển Thanh về phía sau.
“A Du, ta quá thất vọng về nàng rồi. Ta không ngờ, nàng lại độc ác đến mức này, lại có thể ra tay với Uyển Thanh.”
Ta nhìn những món ăn rơi đầy đất.
Đều là những món mà ta thích ăn.
Xem ra là do Cố Ngạn Lễ tự tay làm, mang đến tìm ta xin lỗi cầu hòa.
Hứa Uyển Thanh nằm trong lòng hắn, nhìn ta rồi nở một nụ cười cực kỳ yếu ớt nhưng đắc ý.
Ta biết, nàng đang nói “Ta thắng rồi.”
Kẻ điên này đã quyết tâm dùng mạng mình để hãm hại ta.
Nhưng ta bỗng thấy thật mệt mỏi.
Không nhịn được muốn hỏi ông trời, ta đã làm sai điều gì mà lại gặp phải những chuyện xui xẻo này.
Minh Lê tiến lên một bước, chỉ vào mũi hai người đó mà mắng:
“Các người muốn phát điên thì có thể đi xa một chút không? Tiểu thư nhà ta xui xẻo tám kiếp mới gặp phải hai kẻ điên như các người!
“Tiểu thư nhà ta muốn hại nàng mà lại tự ra tay trong phòng của mình sao? Người chất vấn tiểu thư nhà ta, chi bằng chất vấn vị biểu muội tốt của người, tại sao lại ngàn dặm xa xôi đến viện của tiểu thư nhà ta để tìm đánh!”
Nhưng Cố Ngạn Lễ sao nghe lọt tai lời của Minh Lê.
Hắn ôm Hứa Uyển Thanh vội vã rời đi, trước khi đi còn buông một câu: “Nếu Uyển Thanh có chuyện gì, ta sẽ không tha cho ả nha hoàn láo xược nhà ngươi đâu.”
Ta thấy lạ, có bản lĩnh thì nhắm vào ta, liên quan gì đến Minh Lê?
Ta dọn dẹp mọi thứ xong xuôi.
Nhân lúc Hầu phủ đang hỗn loạn, đưa Minh Lê ra khỏi phủ.
11
Ta liên lạc với hệ thống: “Ta muốn thoát khỏi thế giới này, ta muốn về nhà.”
Hệ thống nói với ta, thời không của tiểu thế giới này xảy ra hỗn loạn, hiện tại chỉ có thể rút linh hồn ra nhưng không thể đưa đi.
Lúc trước ta gặp tai nạn xe hơi trong cuộc sống thực, bị mù cả hai mắt, nằm liệt giường.
Hệ thống nói với ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là mắt ta có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại, có thể sống một cuộc đời khỏe mạnh, thuận lợi ở hiện đại.
Nhưng, bảy năm trước nó đột nhiên biến mất.
Ta bất đắc dĩ sống ở thời cổ đại, từng coi cuộc sống ở thời cổ đại là cuộc đời thực sự của mình.
Giờ đây, nhiệm vụ đã hoàn thành từ lâu.
Mà ta cũng không còn lưu luyến gì với thời cổ đại nữa.
Ta chỉ muốn trở về hiện đại, sống một cuộc sống bình thường.
“Rút ra đi, đợi khi nào ngươi sửa xong thì đưa ta về.”
Giọng điệu của hệ thống vô cùng nặng nề: “Rút ra thì không vấn đề gì nhưng ta phát hiện ra dấu hiệu thời không hỗn loạn rồi. Cố Ngạn Lễ dường như sắp phát động quay ngược thời gian, thời điểm quay ngược lần này là mười năm trước, thời điểm ngươi xuyên không đến.”
Ta ngây người.
Điều này có nghĩa là mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Hệ thống quan sát đường thế giới rồi nói với ta: “Nếu hắn phát động quay ngược thời gian, mọi thứ bắt đầu lại, phần thưởng nhiệm vụ của cô sẽ bị xóa sạch và sẽ không bao giờ có thể khởi động lại nhiệm vụ.”
Nói cách khác, ta sẽ mất đi cơ hội duy nhất để được sáng mắt trở lại.
Mọi nỗ lực của ta, cũng đều trở nên vô ích.
12
Khi ta đến thư phòng của Cố Ngạn Lễ.
Bức họa được trải trên bàn, hắn cầm một thanh kiếm, đang chuẩn bị cắt cổ tay để máu chảy ra.
Đó là bức họa mà mười năm trước Cố Ngạn Lễ vẽ cho Hứa Uyển Thanh.
Cũng là bức họa cuối cùng còn sót lại sau vô số lần quay ngược thời gian.
Đây là cơ hội cuối cùng của Cố Ngạn Lễ.
Cũng là cơ hội cuối cùng của ta.
Cố Ngạn Lễ rất ngạc nhiên khi thấy ta đến: “A Du, sao vậy?”
“Cố Ngạn Lễ, đừng phát động quay ngược thời gian nữa… Nếu ngươi phát động nữa, ta sẽ biến mất. Ta sẽ mất tất cả.”
Mất cơ hội làm nhiệm vụ.
Hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
“Cố Ngạn Lễ, ngươi có thể tin ta không… Chỉ lần này thôi, hãy tin ta.”
13
Cố Ngạn Lễ nhìn ta như nhìn một kẻ điên, tràn đầy nghi hoặc và không hiểu.
“A Du, rốt cuộc nàng đang nói gì vậy? Có thể đừng tiếp tục làm loạn nữa được không, ta thực sự rất mệt mỏi.”
Nhiều lần quay ngược thời gian, không cứu được Hứa Uyển Thanh, hôn nhân thì sắp tan vỡ.
Tất cả những điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hắn nhớ lại thời điểm mọi chuyện chưa xảy ra, dòng thời gian đầu tiên.
Hắn và Thẩm Du gặp nhau tại yến tiệc ngắm hoa của hoàng gia, nàng làm một bài thơ, kinh diễm cả bốn phương.
Hắn cũng vô cùng kinh ngạc.
Sau yến tiệc ngắm hoa, hắn tình cờ gặp Thẩm Du trên con đường ra cung.
Chiếc khăn tay của nàng rơi xuống đất, hắn nhặt được.
Khi trả lại, nàng khẽ cúi người chào hắn, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Hắn hoàn toàn rung động.
Không giống như bây giờ, nàng cố gắng chống đỡ, đứng trước mặt hắn một cách cứng đầu.
Hốc mắt hơi đỏ, miệng nói những lời điên rồ mà hắn không hiểu.
Hắn thực sự rất mệt mỏi.
Tại sao nàng không thể thông cảm cho hắn?
“A Du, đừng làm loạn nữa. Uyển Thanh nàng ấy, đã chết rồi.”
Hắn thấy nước mắt Thẩm Du trào ra.
Nhưng hắn không muốn quan tâm.
Hắn nhẫn tâm, lưỡi kiếm khẽ động, máu chảy thành dòng.
Không sao cả, dù sao mọi thứ cũng sẽ bắt đầu lại.
Hắn sẽ lại gặp Thẩm Du một lần nữa.
Mọi thứ vẫn có thể… bắt đầu lại.