Quay Lại Tuổi 18 Chống Lại Số Phận - Chương 1
1.
Kiếp trước, tôi chết vì khó sinh. Một xác hai mạng, trở thành lệ quỷ lang thang ở nhân gian.
Diêm Vương thấy tôi chết không nhắm mắt, mạng không nên tuyệt.
Ngài đã vẽ một nét trên sổ sinh tử.
Tôi mở mắt ra, đã trở về năm mười tám tuổi.
2.
Khi tôi mười tám tuổi, anh trai tôi đã hai mươi hai tuổi, em gái tôi mười bảy tuổi.
Ở nông thôn, người hai mươi hai tuổi đã sớm lập gia đình sinh con.
Ở độ tuổi này của tôi cũng đã sớm lấy chồng.
Tạm thời giữ lại tôi, chỉ vì nhà quá nghèo, muốn gả tôi trước, đổi lấy tiền sính lễ nhiều một chút cho anh trai tôi lấy vợ.
Anh trai tôi từ nhỏ đã lười biếng, lại vì trộm cắp mà vào cục cảnh sát. Mẹ tôi đã làm quả phụ mười mấy năm, tiếng xấu đồn xa trong làng, nhìn cách bà đối xử với đứa con gái ruột như tôi, các danh mẹ chồng độc ác không nghi ngờ gì nữa.
Phàm trong lòng có chút thương con gái, cũng sẽ không gả con gái cho nhà nghèo như vậy.
Kiếp trước tôi lấy một lão già độc thân, còn anh trai tôi thì lấy đứa con gái câm của lão.
Vì vậy, mẹ tôi cảm thấy thua lỗ, một cô gái như hoa như ngọc đổi lấy một đứa câm, cho nên muốn lão quang côn kia bù thêm ba vạn chênh lệch giá.
Vì ba vạn đồng này, mẹ tôi đã đảm bảo với lão già kia rằng, trong vòng ba năm, tôi phải sinh con trai cho lão.
3.
Tôi học hết cấp hai thì nghỉ học, mặc dù tôi là học sinh giỏi nhất trường.
Giấy báo trúng tuyển vào trường cấp ba huyện được gửi về nhà, bị anh trai tôi xé nát.
“Con nhóc thối, đọc nhiều sách để làm gì? Mày cũng xứng à? Mẹ, con mới học đến tiểu học, nó đã học đến cấp hai rồi, giờ còn muốn lên huyện học cấp ba. Con thấy nó muốn lên trời rồi.” Hắn ta vung giấy báo trúng tuyển trong tay, giấy vụn bay đầy đất, giống như ước mơ của tôi rơi xuống từ trên cao.
“Tao cho mày học, cho mày học này, xem mày không có giấy báo trúng tuyển thì học thế nào.”
Con nhóc chết tiệt muốn lên trời rồi.” Hắn ta vẫn chưa hả giận, còn lôi sách vở của tôi ra, xé nát một cách tàn nhẫn, ném vào bếp lửa.
Ngọn lửa lập tức nuốt chửng cuốn sách, cháy càng lúc càng dữ dội.
Tôi lao tới giật lấy cuốn “Kinh Thi.” từ trong lửa, đó là món quà mà bạn cùng bàn tặng tôi khi tốt nghiệp.
Một nửa lớn trang sách đã cháy đen, tôi ôm chặt vào lòng.
Anh trai lại định giật, mẹ và em gái tôi đã đến.
“Anh, sao anh lại đốt sách của chị, chị sẽ buồn lắm đó.” Hứa Dao giọng run run nhưng trong mắt lại đầy vẻ hả hê.
Tôi lạnh lùng nhìn: “Chị buồn? không phải là em chỉ ước như vậy thôi sao. Thật sự lo cho chị, sao không bảo anh trai tốt của em dừng tay?”
“Chị, em, em cũng chỉ lo cho chị thôi, dù sao sau này chị lấy chồng cũng không được đọc sách, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, chị đừng trách anh nữa.” Hứa Dao cắn môi, vừa khóc vừa giải thích.
“Dao Dao, con nhóc chết tiệt này mơ tưởng hão huyền, còn muốn lên huyện học cấp ba nữa. Nếu nó đi học cấp ba, năm sau mày lên cấp ba rồi thì ai giúp mẹ làm việc, ai giặt quần áo, ai nấu cơm? Con nhóc chết tiệt này chỉ muốn lười biếng, xem tao không đánh gãy cái xương lười của nó.” Hứa Cường túm tóc định tát tôi.
“A Cường, đừng đánh em gái mày, em gái mày sắp lấy chồng rồi. Mặt mày xấu thì tiền sính lễ sẽ ít đi. Đợi gả nó đi, mẹ sẽ xây cho mày một ngôi nhà mới, cưới một cô vợ đẹp.”
Lần đầu tiên mẹ ngăn anh trai đánh tôi, là vì muốn bán tôi với giá hời.
“Đúng vậy chị, hôm nay bà mối đã đến nói chuyện với mẹ rồi vài tháng nữa chị có thể xuất giá rồi. Chúc mừng chị.”
“Chị, cuốn sách đó là do cậu trai chị thích tặng chị đúng không. Bây giờ chị sắp lấy chồng rồi, nếu chồng mới của chị biết được thì sẽ đánh chị đấy.” Hứa Dao cười một cách khó hiểu, giống như một con rắn độc đã ẩn núp từ lâu.
“Chị, chị ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nhất định sẽ không để anh trai không lấy được vợ, để mẹ phải khó xử đúng không?
“Quên nói với chị rồi, con trai của bà mối năm nay ba mươi sáu tuổi rồi, đàn ông lớn tuổi sẽ biết thương người, chị thật có phúc.” Hứa Dao che miệng cười nói.
“Dao Dao, con về phòng học trước đi.” Mẹ tôi đẩy đẩy nó.
“Con nhóc hèn hạ, còn không mau đi nấu cơm.”
“Con nhóc thối, còn không thành thật một chút.”
…
4.
Tôi giả vờ ngoan ngoãn, để họ mất cảnh giác.
Tuy nhiên, chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.
Hôm đó tôi đi giặt một chậu quần áo lớn ở ven sông, trời đã tối.
Tiếng nước sông át hết mọi thứ, đến khi tôi phát hiện ra điều bất thường, đột nhiên quay đầu lại, tôi thấy một lão già cởi trần đang nhìn tôi với vẻ mặt dâm tà.
Quần áo đang giặt trong tay trôi ra ngoài.
Tôi ổn định tinh thần, mới không ngã xuống sông.
“Cô chính là Hứa Huệ phải không! Tôi là chồng mới cưới của cô, tháng sau chúng ta sẽ kết hôn. Hay là, trước khi kết hôn chúng ta tìm hiểu nhau trước, trao đổi tình cảm.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông giống như ác quỷ.
Hắn ta nửa ôm tôi, hai chân tôi đã rời khỏi mặt đất, một trận buồn nôn ập đến. Suy dinh dưỡng kéo dài cộng với việc không ăn cơm, tôi không còn một chút sức lực nào để chống cự.
Tôi vội vàng cắn vào cánh tay của lão.
“A~”
“Con đĩ thối, đã nhận tiền sính lễ rồi, còn không cho ngủ? Giả vờ trong sạch cái gì? Tháng sau sẽ đăng ký kết hôn rồi, sớm muộn gì mày cũng là của tao? Tao có làm gì mày bây giờ thì sao? Tối nay động phòng luôn đi. Tao nhịn mười mấy năm rồi, không muốn nhịn thêm một ngày nào nữa.”
Lão già độc thân tát tôi một cái, chửi bới đẩy tôi xuống bãi cỏ ven sông.
“Ngày nào tao cũng đến tìm mày, đợi đến tháng sau làm đám cưới, sợ là bụng mày đã to rồi ha ha ha.” Ông ta cởi quần trong ba nốt nhạc, bộ phận xấu xí ở giữa hai chân đung đưa.
Tôi đột nhiên nhớ lại, đêm tân hôn kiếp trước, tôi bị mẹ mình và mẹ của lão quang côn giữ chặt, làm lễ giao bôi.
Lão già độc thân đứng bên cạnh nhìn, nói rằng con trai ăn thịt thì cha uống canh.
Quần áo trên bụng tôi đã bị kéo lên. Nỗi sợ hãi lần đầu tiên của kiếp trước vẫn còn lởn vởn trong đầu tôi.
Cho dù kiếp này, chuyện đó thực sự xảy ra.
Thì cũng chỉ xảy ra như vậy thôi.
Sớm muộn gì tôi cũng bị lão già độc thân làm nhục, chỉ là kiếp này sớm hơn một tháng mà thôi.
Mất trinh trước hôn nhân, bụng mang dạ chửa mà làm đám cưới, tôi còn trở thành người đàn bà hư hỏng bị cả làng xa lánh.
Sống lại một kiếp, dường như mọi thứ vẫn chưa thay đổi.
5
Ngay khi tôi sắp tuyệt vọng——
“Gâu gâu gâu~”
Là A Hoa, nó nhe răng gầm gừ với lão già độc thân.
Lão già độc thân không để ý đến tôi, đứng dậy đuổi chó nhưng khổ nỗi không có công cụ.
A Hoa tuy là chó cái, gầy trơ xương nhưng thân hình lại to lớn. Lão già độc thân đánh nhau với chó, không bên nào chiếm được thế thượng phong.
Tôi nhân cơ hội thu dọn quần áo, chạy vào trong núi.
Đợi tôi chạy xa một chút, A Hoa sẽ có cơ hội đuổi theo, bất kể tôi ở đâu, nó đều có thể tìm thấy tôi.
Giống như lần này vậy.
6.
Tôi vừa vào núi không lâu thì A Hoa đã quay lại.
Miệng nó ngậm một thứ gì đó.
Nó chạy đến trước mặt tôi, đặt thứ trong miệng xuống, liếm liếm máu trên người, mệt mỏi nằm vật ra đất.
Đêm trong núi quá tối, tôi tiến lại gần nhìn, cục thịt kia, chẳng phải là thứ kinh tởm của lão già độc thân sao?
A Hoa thế mà lại cắn đứt nó?
Trong lòng tôi thầm kêu không ổn.
Chuyện này quá lớn, e là không dễ dàng kết thúc như vậy. Một khi tôi rơi vào tay lão già độc thân hoặc mẹ tôi, sợ rằng sẽ sống không bằng chết hơn cả kiếp trước.
Tôi tìm một nơi có thể nhìn thấy bờ sông, lão già độc thân vẫn nằm ở đó, không biết sống chết ra sao.
Trong lòng tôi vô cùng mong ông ta chết.
Nếu chết rồi thì thật sự là một công đôi việc.
7.
Thừa dịp bóng đêm, tôi thấy lão già độc thân không có động tĩnh gì.
Mạo hiểm liều lĩnh lén về nhà một chuyến.
Tôi phải lấy được hộ khẩu của mình, mới có thể trốn thoát hoàn toàn.