Quay Lại Năm Chồng Tôi Là Đại Ca Trường - Chương 2
Thấy họ không hôn nhau, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đang suy nghĩ xem nên ra chào hỏi anh thế nào, thì ở bên kia, Phó Hàn Thanh dựa vào thân cây, nghịch chiếc bật lửa vừa lấy từ túi ra:
“Còn muốn nhìn bao lâu nữa?”
Tôi đảo mắt nhìn quanh, không thấy ai khác.
Chỉ có mỗi tôi đang trốn sau gốc cây nhìn lén anh.
Anh đang nói với tôi sao?
Suy nghĩ một lát, tôi bước ra. Nhưng chẳng biết dưới chân dẫm phải thứ gì, ngay sau đó cả người tôi ngã nhào xuống đất.
Đầu gối bị cành cây nhọn đâm vào, đau đến mức tôi hít một hơi thật sâu.
“Đến đi cũng không vững, còn muốn trốn nghe lén.”
Giọng nói vang lên trên đỉnh đầu.
Không biết từ khi nào, Phó Hàn Thanh đã đứng ngay trước mặt tôi.
Anh im lặng nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở vết thương chảy máu trên đầu gối tôi.
Sau đó, cả người tôi bị anh bế ngang lên.
Tôi hốt hoảng: “Anh…”
“Sao? Xuất hiện ở đây không phải cố ý muốn thu hút sự chú ý của tôi à?”
Tôi: “…”
Không phải chứ, sao Phó Hàn Thanh mười mấy tuổi lại nói chuyện như nam chính phim thần tượng thế này?
Anh tưởng sau câu nói ấy, tôi sẽ vùng vẫy đòi xuống, hoặc xấu hổ không dám nhìn anh.
Nhưng tôi lại bình tĩnh vòng tay qua cổ anh:
“Thu hút sự chú ý của anh mà phải trả giá thế này sao?”
Khuôn mặt anh lạnh lùng, nhưng tay vẫn không buông:
“Biết tôi có bạn gái rồi mà còn đến tìm, cô cũng làm thế với người khác sao?”
Tôi thành thật trả lời: “Tôi chỉ làm thế với chồng tôi thôi.”
Anh bước loạng choạng, suýt nữa làm tôi rơi khỏi vòng tay.
“Ai là chồng cô, cô có biết ngượng không?”
Anh cau mày nhìn tôi, trong đôi mắt đen kiêu ngạo kia thấp thoáng vài tia bối rối pha lẫn giận dữ.
Tôi đổi tư thế trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái hơn, chẳng màng đến cơ thể ngày càng cứng đờ của anh.
“Chuyện sớm muộn thôi. Trước tiên đưa tôi đến phòng y tế đi, chân đau quá, tiết tiếp theo lại là thể dục nữa.”
“…”
Đối diện với giọng điệu quen thuộc như thể đã thân quen từ lâu của tôi, anh không nói một lời nào.
Bế tôi đi thẳng đến phòng y tế.
Lúc này đang trong giờ học, trên đường chẳng có mấy người.
Chỉ có tiếng gió thổi qua những ngọn cây xào xạc.
Và tiếng tim đập bên tai tôi.
Tôi khẽ chọc vào ngực anh.
“Anh có thể đừng đập mạnh thế không, hơi ồn đấy.”
“Câm miệng.”
Anh nghiến răng, giọng đầy bất mãn.
Tôi bật cười khẽ.
Thì ra chồng tôi cũng có lúc dễ đỏ mặt đến vậy.
Phó Hàn Thanh ba mươi tuổi đã sớm không còn nét non nớt này nữa. Ở bên anh, chỉ có tôi bị anh trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng.
Bây giờ hiếm lắm mới có cơ hội, tất nhiên tôi phải tận hưởng.
Sau khi đưa tôi đến phòng y tế, Phó Hàn Thanh rời đi ngay.
Ánh nắng chiếu lên bóng lưng anh, đôi tai đỏ ửng như thể mang theo chút dáng vẻ luống cuống muốn chạy trốn.
Tôi phát hiện, Phó Hàn Thanh hình như cũng không ngông cuồng như tôi tưởng.
5.
“Đại tỷ, cậu có để ý thấy dạo này Phó Hàn Thanh thường xuyên đến trường không?”
Bạn cùng bàn của tôi đếm ngón tay: “Một tuần đến năm ngày, chuyện này mà trước đây thì không thể xảy ra.”
“Có lẽ anh ấy muốn chăm chỉ học hành rồi.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới lầu, chàng trai đeo chiếc cặp xách lệch một bên vai, bước qua cổng trường ngay khi tiếng chuông vào lớp cuối cùng vang lên.
Như cảm nhận được gì đó, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải tôi đang đứng trên tầng ba của tòa nhà dạy học.
Tôi mỉm cười với anh.
Anh lại như không nhìn thấy, vẻ mặt lạnh tanh quay đầu đi, tiếp tục bước về phía trước.
Giữa giờ ra chơi lớn.
Tôi bị anh chặn lại ở một góc hành lang ít người qua lại.
Anh hỏi: “Cô đã nói thích với bao nhiêu người rồi?”
Tôi chớp mắt: “Chỉ có mình anh thôi mà.”
Anh cười nhạt, lấy từ túi ra mấy bức thư tình.
“Cả tên trên thư cũng viết sai.”
Tôi cố ý làm vậy.
Không như thế thì làm sao nổi bật giữa đám nữ sinh viết thư tình cho anh?
Người gửi thư cho anh quá nhiều, tất cả đều do bạn bè giúp anh xem.
Tôi viết sai tên cũng là để nhanh chóng thu hút sự chú ý của anh.
Chỉ tiếc rằng chính chủ không hề biết đến ý đồ của tôi.
Ánh mắt anh sắc lạnh, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.
“Không nói gì à, chột dạ rồi?”
Tôi giả vờ ngây thơ: “Anh đang ghen sao?”
Anh đáp: “Tôi có bạn gái, tại sao phải ghen?”
Tôi sững người: “Anh vẫn chưa chia tay cô ấy?”
Anh nhếch môi, như tìm được điểm yếu khiến tôi bối rối, sự giận dữ lúc nãy đã biến mất.
Anh nhìn xuống tôi, giọng đầy vẻ cao ngạo: “Tại sao phải chia tay? Sao thế, chia tay rồi cô định thay thế à?”
Tôi tức giận thật sự.
“Không chia thì đợi đến Tết chắc? Anh có biết hành động bây giờ của anh khiến vợ tương lai của anh rất giận không?”
Anh cười nhạt: “Sao cô biết cô ấy không phải là vợ tương lai của tôi?”
Được rồi!
“…Vậy thì anh cứ đi với cô ấy đi!”
Lần này tôi thật sự bị anh chọc tức đến mức đẩy anh ra rồi quay đầu chạy mất.
6.
Trong suốt một tuần, tôi không chủ động tiếp cận Phó Hàn Thanh nữa.
Thế nhưng ở trường, tôi cứ liên tục gặp anh.
Anh vẫn được cả đám người vây quanh, như các vì sao xoay quanh mặt trăng.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy tôi, anh lại cố tình lướt qua ngay bên cạnh.
Thật sự là lướt sát qua vai tôi.
Tôi: “…”
Có cần phải chạm vai tôi không?
Dù không mạnh, chỉ là sượt nhẹ qua, tạo ra chút tĩnh điện.
Nhưng tôi không ngờ rằng, sau khi tạm dừng hành trình “theo đuổi chồng tương lai,” lại có người khác tỏ tình với mình.
Người hẹn tôi ra nói chuyện là một nam sinh cao gầy đến từ lớp bên cạnh.
Cậu ấy cười, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ:
“Bạn học Ôn, bạn còn nhớ không? Hôm trước bạn đã đưa nước cho tôi ở sân bóng, từ ngày đó, tôi đã thích bạn rồi.”
Tôi hơi mơ màng.
Khi nào tôi đã từng đưa nước cho nam sinh khác nhỉ?
Cố gắng nhớ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra. Đó là lần đầu tiên tôi đến xem Phó Hàn Thanh chơi bóng.
Tôi mua nước, nhưng lúc tôi tới nơi, anh đã rời đi.
Vậy nên tôi tiện tay đưa cho một cầu thủ gần đó, người đang đầu đầy mồ hôi.
Không ngờ hành động này lại chinh phục trái tim của một nam sinh khác.
Tôi ngại ngùng nói: “Thì ra là cậu.”
Cậu ấy cười rạng rỡ: “Tôi biết mà, bạn vẫn nhớ tôi. Cảm ơn vì đã đưa nước hôm đó, bạn là một cô gái rất dễ thương. Bạn làm bạn gái tôi được không?”
Tôi đáp: “Cảm ơn vì tình cảm của cậu, nhưng mà…”
Chưa kịp nói hết câu, một lực mạnh từ phía sau đã kéo tôi vào một vòng tay lạnh lẽo.
“Cô ấy có bạn trai rồi.”
Bị Phó Hàn Thanh kéo vào lòng, tôi còn chưa kịp phản ứng.
Nam sinh kia cũng bất ngờ khi thấy anh xuất hiện.
Cậu ấy có vẻ kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy Phó Hàn Thanh giữ chặt tôi trong tay, lập tức nhíu mày.
“Buông bạn ấy ra! Bạn học Ôn là một cô gái tốt, không giống những cô bạn gái của cậu. Đừng bắt nạt bạn ấy.”
Ánh mắt Phó Hàn Thanh lạnh lùng: “Cậu thấy tôi bắt nạt cô ấy ở chỗ nào?”
“Vậy thì buông bạn ấy ra.”
“Ôm bạn gái mình có vấn đề gì sao?”
Nam sinh không hài lòng: “Tôi hỏi người khác rồi, bạn ấy không có bạn trai.”
Tôi gật đầu: “Đúng là không có thật.”
Phó Hàn Thanh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt trầm lặng, bỗng nhiên anh cười.
Nụ cười ấy khiến tôi rợn cả tóc gáy.
Tôi chủ động bước ra, nói với nam sinh kia:
“Tôi đúng là không có bạn trai, bây giờ cũng không muốn tìm bạn trai. Cảm ơn vì tình cảm của cậu, xin lỗi nhé.”
Sau khi cậu ấy thất thần rời đi, tôi quay sang nhìn Phó Hàn Thanh đang tựa nghiêng vào gốc cây phía sau.
“Sao anh còn chưa đi?”
Anh nhìn chằm chằm tôi, giọng điệu hờ hững: “Em đã từng đưa nước cho cậu ta?”
“Từng một lần.”
Ban đầu là định đưa cho anh, nhưng vì anh quá nổi tiếng, nên không cần đến chai nước của tôi.
Tôi âm thầm phàn nàn trong lòng.
“Tại sao lại đưa cho cậu ta?”
Tôi kiếm cớ: “Cậu ấy chơi bóng giỏi mà.”
Phó Hàn Thanh cười lạnh: “Em nghiêm túc à? Lần nào cậu ta cũng là bại tướng dưới tay tôi.”
Khi nói câu này, anh hơi hếch cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo.
Tôi thấy lúc này trông anh chẳng khác nào con mèo nhỏ kiêu căng mà chúng tôi từng nuôi sau khi kết hôn.
Mỗi lần muốn được khen ngợi, nó đều ngẩng cao đầu, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa kiêu hãnh.
Tôi thở dài: “Vậy chắc là cậu ấy hôm đó không phát huy tốt.”
“…”
Vẻ mặt kiêu ngạo của anh ngay lập tức sụp đổ: “Không được bênh cậu ta.”
Tôi dùng chính lời anh từng nói để đáp trả: “Chúng ta thân thiết lắm sao?”
Anh mím môi, ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những mảng sáng tối lốm đốm, chiếu vào đáy mắt anh, phản chiếu hình bóng tôi trong đó.
Một lúc lâu sau, anh lên tiếng:
“Được thôi.”
“Được cái gì?”
“Làm bạn gái tôi.”
“Không làm.”
Khóe môi anh mím chặt hơn, như thể không ngờ tôi lại trả lời như vậy.
Tôi bước đến trước mặt anh, anh cao quá, tôi phải ngẩng đầu lên nhìn.
Tôi vỗ vai anh: “Những lời tôi vừa nói không chỉ là dành cho cậu bạn kia, mà còn dành cho anh nữa. Bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi, chỉ muốn tập trung học hành, đến đại học sẽ có rất nhiều nam sinh đẹp trai cho tôi lựa chọn.”
Hừ, lúc trước đối xử với tôi như vậy, làm sao tôi có thể để anh đạt được ý nguyện dễ dàng thế chứ.
“Lúc trước còn gọi tôi là chồng, tình cảm của em ngắn ngủi vậy sao?”
Giọng anh thản nhiên, nhưng lại lạnh lẽo như phủ thêm một lớp băng mỏng.
“Tôi gọi đó là quay đầu là bờ. Anh mỗi ngày hành tung bất định, bên cạnh có bao nhiêu nữ sinh vây quanh, chúng ta vốn không cùng một thế giới, ở bên nhau cũng không có kết quả.”
Anh vô thức đáp lại:
“Em làm sao biết không có kết quả?”
Nói xong, anh liền ngẩn người.