Quay Lại Năm Chồng Tôi Là Đại Ca Trường - Chương 1
1.
Sau khi xác nhận mình đã quay trở về thời cấp ba.
Tôi lập tức gọi điện cho ba, nhờ ông sắp xếp cho tôi chuyển trường về nước.
Tôi háo hức muốn gặp Phó Hàn Thanh ngay lập tức.
Anh ấy là người sẽ trở thành tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị trong tương lai, cũng là chồng tôi sau này. Hiện tại, anh ấy đang đi học trong nước.
Thời học sinh của chúng tôi vốn không hề giao nhau.
Mãi đến một buổi tiệc nhiều năm sau đó, khi tình cờ gặp gỡ, chúng tôi mới cảm thấy rung động và cuối cùng kết hôn trong sự chúc phúc của mọi người.
Bạn bè ai cũng khen tôi có số hưởng.
Sau khi kết hôn, chúng tôi rất hạnh phúc. Anh trưởng thành, chín chắn, sự nghiệp thành công, luôn đặt tôi lên hàng đầu mà yêu thương, chiều chuộng.
Nhưng vào ngày anh lái xe đưa tôi đi khám thai, chúng tôi đã gặp tai nạn.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ chết chắc.
Thế nhưng không ngờ lại được trọng sinh, còn quay về thời cấp ba.
Nghĩ đến cảnh trước khi chiếc xe đâm tới, Phó Hàn Thanh đã dùng cả cơ thể để che chắn cho tôi, lòng tôi nóng như lửa đốt, chỉ muốn được gặp anh ngay lập tức!
2.
Chỉ là, sau khi về nước và chuyển trường đến trường anh học, đã một tuần trôi qua, tôi vẫn không gặp được anh.
Phó Hàn Thanh mười mấy tuổi thường xuyên trốn học, không đến trường.
Bạn cùng bàn mới của tôi là một cô gái mũm mĩm, thấy tôi cứ hỏi thăm về Phó Hàn Thanh, cũng không ngạc nhiên lắm.
“Nhà Phó Hàn Thanh rất giàu, ba cậu ấy mỗi năm đều quyên tiền cho trường, hiệu trưởng thấy cậu ta cũng phải tươi cười chào hỏi, thầy cô thì mắt nhắm mắt mở để cậu ấy trốn học.”
Cô bạn vỗ vai tôi: “Nữ sinh thích Phó Hàn Thanh có thể xếp thành hai vòng quanh sân bóng, nghe nói cậu ấy còn rất đào hoa, người như thế với chúng ta không cùng một thế giới đâu, cậu cũng đừng bận tâm quá.”
Không bận tâm là không thể.
Kiếp trước, khi tôi gặp Phó Hàn Thanh, anh đã ba mươi tuổi.
Lúc đó, anh đã là tổng giám đốc Phó Thị, mạnh mẽ, chín chắn.
Tôi biết trước đây anh từng có bạn gái, tôi không phải mối tình đầu của anh.
Nhưng cũng không ngờ rằng khi còn trẻ, anh lại ăn chơi đến vậy.
Bạn thân của anh từng nói với tôi:
“Đó chính là đúng người, đúng thời điểm. Chị dâu, chị không biết hồi trẻ, Hàn ca của chúng tôi chơi bời thế nào đâu…”
Nhưng lúc ấy, lời còn chưa dứt, đã bị Phó Hàn Thanh lạnh lùng ngắt ngang.
“Lắm lời quá, ăn cơm cũng không chặn nổi cái miệng cậu à?”
Bạn anh chỉ cười khẽ rồi im lặng.
Tôi cũng không phải không tức giận, nhưng sau khi ở bên Phó Hàn Thanh, anh chưa từng dính bất kỳ tin đồn nào.
Đối với tôi, anh luôn chiều chuộng, đáp ứng mọi yêu cầu, lại rất chu đáo, ân cần.
Anh là kiểu người nổi tiếng trong giới là thê nô
Sau này, tôi cũng không còn để tâm đến quá khứ của anh nữa.
Dù sao thì cuộc sống là để tiến về phía trước. Quá khứ không thể thay đổi, nên chỉ cần trân trọng hiện tại và tương lai là đủ.
Nhưng giờ quay về thời cấp ba, nghe tin đồn anh đào hoa, chơi bời đến vậy, tôi không thể ngồi yên.
Chính chủ đây rồi, làm sao có thể để Phó Hàn Thanh tiếp tục lêu lổng chứ!
Tôi cố gắng lắng nghe hết mọi tin đồn về anh trong trường.
Nghe mà tay không khỏi siết chặt.
Rõ ràng Phó Hàn Thanh ba mươi tuổi điềm đạm, tự chủ, thích trồng hoa, đọc sách kinh tế.
Sao giờ mười mấy tuổi lại ngông cuồng thế này?
Đánh nhau, trốn học, đua xe, không thiếu thứ gì.
Bây giờ đến cả người cũng chẳng thấy đâu.
Tuần thứ hai sau khi tôi chuyển trường, cuối cùng Phó Hàn Thanh cũng đến trường.
Nghe nói hôm nay anh sẽ chơi bóng rổ, tôi đặc biệt mua nước mang đến. Chỉ tiếc là khi tôi đến sân bóng, đã đông nghịt người.
Trên sân bóng, chàng trai trong bộ đồng phục bóng rổ xanh lam tràn đầy sức sống.
Khi quả bóng cuối cùng được anh ném vào rổ gọn gàng, cả sân bóng nữ sinh hét ầm lên.
Anh đưa tay vuốt mớ tóc ướt mồ hôi trên trán.
Từ xa, tôi thấy anh vô tình nhận chai nước từ một nữ sinh khác đưa tới, mở nắp, uống vài ngụm.
Là vợ tương lai của anh, bảo tôi không ghen là nói dối.
Tôi siết chặt tay.
Chỉ là tôi không cao, bị chen lấn đến không thể tiến lên phía trước.
Tôi chỉ còn cách hét to tên anh: “Phó Hàn Thanh!”
Tiếng hét nhanh chóng bị tiếng ồn ào xung quanh át đi.
Đến cuối cùng, anh đã rời đi, tôi vẫn không thoát được khỏi đám đông.
Quay về lớp học, tôi buồn bực không vui.
Bạn cùng bàn: “Chỉ là uống nước thôi mà. Lỡ đâu sau lưng còn dùng miệng đút cho thì sao, mỹ nữ quanh Phó Hàn Thanh nhiều như vậy, ai mà giữ mình cho nổi.”
Tôi càng giận: “Anh ấy mà dám! Nếu thế thật, tôi sẽ ly hôn!”
Cô ấy cười phá lên: “Ha ha ha, cậu còn chưa kết hôn với cậu ta, lấy đâu ra ly hôn. Trời ơi, cậu xinh đẹp thế này, đừng chỉ chăm chăm nhìn mỗi Phó Hàn Thanh, lớp bên cạnh có vài nam sinh rất thích cậu đấy.”
3.
Mỗi lần Phó Hàn Thanh xuất hiện ở trường, bên cạnh luôn có cả đám người vây quanh như các vì sao quanh mặt trăng.
Tôi rất khó tiếp cận anh.
Càng lúc tôi càng hiểu lời bạn anh từng nói:
“Cô với Hàn ca đúng là gặp nhau đúng thời điểm.”
Nếu không có ký ức kiếp trước, dù có học cùng trường với anh, tôi cũng rất khó chạm mặt, càng khó nảy sinh tình cảm.
Trong trường có quá nhiều người muốn tiếp cận anh.
Tôi thở dài.
Chồng tương lai thời cấp ba quá nổi tiếng, thật khó để theo đuổi, biết làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ phải để mọi chuyện đi theo quỹ đạo cũ, đợi vài năm nữa mới nên duyên?
Không được!
Chỉ cần nghĩ đến việc anh đang chơi bời như vậy, tôi lại muốn đấm cho một trận.
Giờ nghỉ giữa giờ, tôi cùng bạn đi siêu thị.
Tôi đứng đợi ở cửa.
Bỗng xung quanh trở nên náo động.
Quay đầu lại, tôi thấy Phó Hàn Thanh dẫn theo một đám người đi về phía siêu thị.
Cậu thiếu niên mặc chiếc áo khoác đen, vẻ mặt lạnh lùng, dáng điệu kiêu ngạo.
Trong đám học sinh mặc đồng phục, anh trông nổi bật vô cùng.
Khuôn mặt còn vương nét non nớt, nhưng so với tổng giám đốc Phó Thị quyền lực trong tương lai, lại thêm vài phần sắc bén và ngông cuồng.
Đây là dáng vẻ mà tôi chưa từng thấy ở anh.
Ngay khi anh chuẩn bị lướt qua tôi, tôi giơ tay chắn đường.
Anh đang trò chuyện với bạn, ánh mắt không hề đặt lên tôi dù chỉ một giây.
“Tránh ra.”
Tôi tròn mắt kinh ngạc.
Anh dám nói “tránh ra” với tôi ư?
Kiếp trước, từ khi ở bên anh, anh chưa bao giờ lớn tiếng hay nói nặng lời với tôi.
Chỉ có mỗi việc dỗ dành tôi là anh giỏi nhất.
Chuyện duy nhất khiến tôi tức giận cũng chỉ xảy ra vào ban đêm trên giường.
“Vợ ngoan, đừng khóc nữa, anh sẽ nhẹ chút mà.”
Anh vừa hôn vừa dỗ, nhưng sức lực lại chẳng giảm đi chút nào.
Chỉ tiếc rằng, Phó Hàn Thanh bây giờ chưa phải là chồng tôi, anh không hề quen biết tôi.
Thấy tôi mãi không nhúc nhích, anh không kiên nhẫn quay sang nhìn:
“Cô không hiểu tiếng người à?”
Bạn anh đứng bên cạnh trêu chọc:
“Hôm nay là người thứ mấy rồi? Mỗi lần Hàn ca đến trường, đều bị các cô gái chặn đường, thật ghen tị.”
“Nhưng mà cô gái này xinh thật đấy, mắt tròn tròn, trông rất ngoan ngoãn. Chỉ tiếc là thích Hàn ca, chắc chắn sẽ thất vọng thôi~”
Tôi sững người nhìn anh.
Kiếp trước, tôi được anh cưng chiều như bảo vật suốt ngần ấy năm. Sau khi trọng sinh, tôi không quản ngại đường xá xa xôi trở về nước, chuyển đến trường anh học.
Đợi anh lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được.
Thế mà, lại nghe anh nói chuyện với tôi bằng giọng điệu khó chịu như thế này.
Thậm chí còn dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nữa.
Tôi biết anh không phải là Phó Hàn Thanh ba mươi tuổi của kiếp trước.
Nhưng trước đây được anh nuông chiều quá mức, giờ phải chịu chút ấm ức, tôi thật sự không chịu nổi.
Cảm xúc trong lòng dâng lên, thế nào cũng không nén lại được.
Tôi đứng chắn trước mặt anh, giọng không lớn nhưng đầy cương quyết:
“Phó Hàn Thanh, anh có giỏi thì lặp lại câu vừa nãy một lần nữa xem.”
Xung quanh vang lên những tiếng hít khí lạnh.
Anh cau mày, như đang cố nhớ xem tôi là ai, lại dám nói chuyện với anh như thế.
Bạn cùng bàn của tôi vừa bước ra từ siêu thị, nhìn thấy cảnh tượng đó thì hoảng hốt, vội kéo tôi đi.
Vừa kéo vừa thì thầm:
“Đại tỷ ơi, cậu đang làm gì thế? Phó Hàn Thanh tuy đẹp trai nhưng tính tình thật sự rất tệ. Dù là con gái mà chọc giận cậu ta thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp đâu!”
4
Hôm sau, Phó Hàn Thanh lại đến trường.
Ban đầu, tôi không định làm chuyện “mặt nóng dán vào mông lạnh” nữa.
Nhưng hình ảnh tai nạn kiếp trước lại hiện lên trong đầu, lúc đó anh theo bản năng che chắn cho tôi, cả người bị va đập đến máu me khắp người.
Thôi bỏ đi, là do bây giờ anh chưa trưởng thành.
Không cần so đo với con người non nớt của anh lúc này.
Thay vì để anh bị các cô gái khác dẫn dắt, chi bằng tôi ra tay trước.
Biến cậu thiếu niên ngỗ nghịch này thành người chồng dịu dàng, hoàn hảo trong tương lai.
Đã khiến Phó Hàn Thanh ba mươi tuổi yêu tôi, thì giờ Phó Hàn Thanh mười mấy tuổi, tôi cũng nhất định phải chinh phục.
Chỉ là không ngờ, lần tiếp theo gặp lại anh, lại ở trong một khu rừng nhỏ không một bóng người.
Dưới gốc cây, có một nữ sinh đang kiễng chân, định hôn anh.
Thấy chồng tương lai sắp hôn người khác, có nên ngăn cản không?
Tất nhiên phải ngăn!
Nhưng chưa đợi tôi bước tới, Phó Hàn Thanh đã không kiên nhẫn đẩy cô gái kia ra.
Nữ sinh trông đầy ấm ức, giọng trách móc:
“Em là bạn gái anh, tại sao không thể hôn?”
“Tôi bị bệnh sạch sẽ.”
“Ý anh là chê em bẩn?”
“Không thì sao?”
Cô gái vừa khóc vừa chạy đi.
Tôi có hơi ngượng, vội thu lại bước chân đang định tiến lên, rồi núp sau gốc cây.
Phó Hàn Thanh mắc chứng sạch sẽ, điều này tôi biết.
Sau khi kết hôn, anh quản lý nhà cửa ngăn nắp, thậm chí quần áo của tôi sau khi giặt cũng được anh là phẳng không để lại chút nếp nhăn nào.
Nhưng mỗi lần tôi ăn không hết phần cơm thừa, anh đều đứng ra xử lý, chưa từng tỏ vẻ chê bai.
Trong những chuyện thân mật, anh lại càng không hề tiết chế.