Phần 1 - Quan Tướng Thủ Diệt Mị Dương - Chương 3
6.
Sau đó, từ lời nói của Trần Hằng, tôi cũng hiểu được sơ lược toàn bộ câu chuyện.
Lưu Hân là người anh ta tình cờ gặp ở nơi làm việc vào nhiều năm trước.
Khi đó công ty có dự án hợp tác với trường học. Vì dự án này yêu cầu sinh viên tham gia nên Lưu Hân đã liên hệ với Trần Hằng với tư cách là đại diện sinh viên.
Thường xuyên qua lại nên tiếp xúc cũng nhiều hơn.
Sự tôn thờ và ngưỡng mộ mà Lưu Hân thể hiện khắp nơi đã làm thỏa mãn hư vinh của Trần Hằng.
Ngay sau đó, Lưu Hân thú nhận với anh ta rằng cô muốn làm bạn gái của anh ta. Đối mặt với Lưu Hân xinh đẹp, trẻ trung và nhiệt tình, Trần Hằng đã giấu kín việc anh ta sắp kết hôn và bí mật ở bên cô ta.
Lưu Hân thích dê nên Trần Hằng đã mua một con cho cô ta.
Nhưng vì Lưu Hân ở trong khuôn viên trường, không thể chăm sóc nên cô đã nhờ Trần Hằng giúp chăm sóc giùm một thời gian, sau khi tốt nghiệp thì cô ta có thể tự chăm sóc.
Điều khiến Trần Hằng gục ngã hoàn toàn không phải là cái gọi là sự phù phiếm.
Mà là vì sự dâm đãng khác người của Lưu Hân.
Đúng vậy, là dâm đãng.
Kiểu làm tình này trên người một sinh viên là sát thương chí mạng đối với đàn ông.
Trần Hằng cho biết, nhiều lúc anh ta thậm chí còn nghi ngờ liệu cô có phải là sinh viên hay không vì biết quá nhiều.
Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, Lưu Hân phát hiện ra Trần Hằng đã có gia đình.
Lưu Hân không gây rắc rối.
Nhưng cô ta lại muốn ép Trần Hằng ly hôn.
Trần Hằng nói anh ta đồng ý, nhưng liệu anh ta dám rời đi sao?
Mặc dù Phùng Niệm ở nhà không làm gì nhưng cô ấy có gia thế rất tốt. Vị trí hiện tại của anh ta đều là do mối quan hệ của Phùng Niệm mà có.
Vấn đề này đã bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Ngay khi Lưu Hân tốt nghiệp, cô đã đề nghị được sống cùng Trần Hằng.
Thấy không thể nhịn được nữa, Trần Hằng nói thật rằng anh ta không muốn ly hôn, đồng thời tính đưa cho Lưu Hân một khoản tiền, hy vọng mình có thể ve sầu thoát xác, trở lại cuộc sống bình thường.
Chính dự tính này đã khiến anh ta suýt chết.
“Sau khi tôi đề xuất ý tưởng, cô ấy không nói gì, chỉ nhờ tôi giúp cô ấy chăm sóc con dê.”
“Sáng sớm hôm sau, cô ấy đã không còn tăm hơi.”
“Những ngày tiếp theo, tôi nhận ra rằng dù có làm gì thì tôi cũng không thể làm được điều mình muốn. Cả ngày tôi chỉ có thể nghĩ đến chuyện đó. Tôi không thể không nghĩ về nó, giống như bị đầu độc.”
“Vợ tôi ở nhà thì không sao, nhưng khi cô ấy không có nhà thì tôi phải tự mình giải quyết.”
“Vợ tôi ngày hôm đó về nhà bố mẹ đẻ, cơn nghiện lại bắt đầu. Tôi muốn tự mình giải quyết, nhưng… ở nhà, tôi thấy Lưu Hân đang mang tất trắng!”
“Tôi không thể kiềm chế được và lao vào cô ta!”
“Mãi đến khi tôi tỉnh dậy và nhìn thấy con dê nằm trên giường với đôi mắt chết kinh tởm của nó, tôi mới nhận ra mình đã làm gì…”
Nói xong, Trần Hằng nuốt khan, toàn thân run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
“Nhưng tôi không thể khống chế được cơ thể của mình. Tôi rất đau đớn, thật sự rất đau, nhưng loại chuyện này ai có thể nói ra chứ.”
“Thầy không thể hiểu được cảm giác mâu thuẫn tột độ, ghê tởm và chán ghét trong lòng, nhưng lại không thể không làm.”
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với mình cho đến khi nhận được tin nhắn từ Lưu Hân.”
“Đó là lúc tôi nhận ra rằng cô ta đang kiểm soát tôi.”
“Cô ấy hứa với tôi rằng nếu tôi phục vụ con dê đó thêm một năm nữa, cô ta sẽ thả tôi ra và để tôi trở về với gia đình.”
“May mắn thay vợ tôi tìm được ngài… May mắn vợ tôi…”
Trần Hằng bật khóc không thành tiếng.
Tôi nheo mắt, đứng dậy bỏ đi.
Tôi chẳng có ấn tượng tốt nào về anh ta cả.
Tự làm tự chịu.
7.
Mặc dù tôi biết rằng Trần Hằng phải chịu trách nhiệm cho mọi việc nhưng tôi vẫn không thể bỏ đi.
Nếu không sẽ càng có nhiều người bị thương, trong đó có Phùng Niệm vô tội nhất.
Cuối cùng, tôi cũng được nhìn tận mắt vu sư kia.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, tôi cứ nghĩ mãi đến phong thư và bức ảnh không thôi.
Không ai biết hiện tại Lưu Hân đang ở đâu.
Trên ảnh chỉ có một địa chỉ nhưng tôi phải chắc chắn rằng địa chỉ này là thật hay giả trước khi thực hiện bước tiếp theo.
Nếu không, rất có thể tôi sẽ rơi vào bẫy.
Tôi không tin rằng thật sự có người rảnh rỗi đi chụp những bức ảnh này chỉ để làm người tốt mà không đòi hỏi sự đền đáp gì cả.
Trời đã chập choạng.
Ít nhất hôm nay phải tính toán cho kỹ.
Đang suy nghĩ, tôi liền gặp Phùng Niệm đang đi tới.
Bên cạnh cô là một chàng trai cao ráo, đẹp trai.
“Thầy ơi, đây là em trai của tôi, tên là A Hoa.”
“Nhà em ấy ở gần đây. Tôi tính sẽ đến ở nhà em ấy, việc tôi đến bệnh viện chăm sóc chồng cũng sẽ thuận tiện hơn. Ngài thấy tôi còn cần chú ý đến điều gì nữa không?”
Sau khi Phùng Niệm nói xong, A Hoa đưa tay ra chào tôi.
Tôi ngẩn người nhìn cậu ấy.
Nếu cậu ấy đăng bức ảnh thì mọi thứ dường như đều hiểu được hết.
“Như thế kia là được rồi.”
Tôi mỉm cười, đưa tay ra bắt tay cậu ấy.
Sau đó, tôi bảo Phùng Niệm quay lại phòng bệnh trước, rồi dẫn A Hoa đến cầu thang tiếp theo.
“Sư phụ A Phúc, ngài có gì muốn chỉ dạy sao?”
A Hoa cung kính nói.
“Việc của Lưu Hân cậu biết được bao nhiêu?”
Tôi tựa người vào cửa, nhìn cậu ấy và trầm ngâm mở miệng.
Cậu ấy sửng sốt một lúc rồi đen mặt.
“Chị gái tôi có biết chuyện này không?”
Tôi lắc đầu.
Cậu ấy im lặng một lúc, rút điếu thuốc ra châm lửa, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói.
“Lưu Hân là bạn cùng lớp của tôi.”
“Tôi đã phải lòng cô ta được nửa năm.”
Nghe được hai câu này, tôi sửng sốt, không khỏi thẳng người lên.
“Nhưng đừng hiểu lầm, tôi chỉ thích cô ta khi tôi không biết cô ta là ai.”
“Mặc dù có vẻ ngoài ngây thơ nhưng thực chất cô ta chỉ là một con bướm xã hội, một cô nàng bán hoa.”
“Mỗi khi tan học, tôi lại thấy cô ta lên xe của những tên đàn ông khác nhau, chưa một lần nào là đụng hàng.”
“Cho nên khi nhìn thấy cô ta đi cùng Trần Hằng, tôi thật sự rất tức giận.”
“Nhưng tôi chưa bao giờ nói với chị tôi. Dù sao, họ mới kết hôn chưa đầy ba năm, thậm chí còn chưa có con. Hơn nữa, chị tôi sức khỏe không tốt, không thể chịu nổi một đả kích lớn như vậy.”
“Tôi chỉ đến gặp Trần Hằng, cảnh cáo anh ta chia tay với Lưu Hân mà thôi.”
“Anh ta đã hứa với tôi nhưng tôi không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này.”
“Chắc là vì tổ tiên của nhà tôi hiển linh, không thể chịu nổi việc anh ta làm nên anh ta mới phải chịu đau khổ.”
“Ha, xứng đáng.”
Nghe vậy, tôi cau mày.
“Vậy địa chỉ trên ảnh chụp là cậu viết?”
Cậu ấy quay đầu lại, thắc mắc nhìn tôi.
“Ảnh? Ảnh gì?”
Lời nói của A Hoa khiến đầu óc tôi choáng váng.
Không phải cậu ấy nói…
Một dự cảm không lành chợt trỗi dậy trong lòng tôi!
Ngay sau đó, tiếng kêu cứu của một y tá vang lên từ hành lang!
Phòng bệnh!
Tim tôi run lên, vội vàng lao ra khỏi cầu thang!
“Rầm!”
Tôi chạy quá nhanh và đã tông phải một chiếc xe đẩy.
“Xin lỗi, xin lỗi!”
Tôi nhanh chóng giúp y tá nâng xe đẩy lên rồi chạy vào phòng bệnh!
Lúc này trong phòng đã hỗn loạn.
Trần Hằng bất động nhìn trần nhà.
Máy đo nhịp tim là một đường thẳng không có dao động.
Một y tá đã bay đến Trần Hằng, thực hiện hồi sức tim phổi!
Phùng Niệm ngã gục trong nhà vệ sinh.
“Người nhà đâu?”
“Tôi ở đây!”
A Hoa hoảng loạn bước đến trả lời y tá.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy chiếc chuông trên bàn.
Tôi nắm chặt tay, cảm thấy vô cùng hối hận.
Là Lưu Hân!
Chắc chắn là cô ta đã tới đây!
Chỉ một chút sơ sẩy!
Từ khi nào cô ta…
Khoan đã…
Tôi đột nhiên quay đầu lại, lúc này trong đầu tôi hiện lên một hình ảnh.
Cô y tá vừa bị tôi đẩy ngã!
8.
Tôi chạy nhanh tới phòng chứa nước cạnh cầu thang.
Không có ai trong phòng chứa nước.
Chỉ có một bộ đồng phục y tá.
Tôi thở ra một hơi khí dày đặc, tay kết ấn và niệm chú.
Một hạt Bát nhã trong tay tôi vỡ ra tạo thành luồng ánh sáng vàng, khiến tôi phải lấy tay che mắt lại.
Một lát sau, trong mắt tôi là hai vị đồng tử.
Đây là kỹ năng độc đáo của hòa thượng điên, Bát nhã Phật nhãn.
Mắt phật xuất. Muôn dân hiện.
Như cảm nhận được điều gì đó, tôi ngước nhìn nóc tòa nhà và nhanh chóng đuổi theo!
“Lưu Hân!”
Tôi nhìn bóng dáng tóc dài đang chạy về phía cần cẩu trên sân thượng, giận giữ hét lớn. Cô ta quay đầu liếc tôi một cái nhưng vẫn không dừng lại.
“Chấp mê bất ngộ!”
Trong lòng tức giận, một luồng kinh chú giáng thẳng xuống, Tăng Tổn Nhị Tướng Quân xuất hiện rồi bay vụt đi.
Có lẽ thấy mình không thể chạy trốn nên cô ta khựng lại, không ngừng lắc chiếc chuông trên tay. Cùng với sóng âm nhộn nhạo của chuông, những tà linh từ trong hư không bước ra và lao vào hai vị tướng.
Những tà linh này, thậm chí còn không phải là cô hồn dã quỷ, chẳng thể gây tổn thất cho hai vị tướng, chỉ như chém hoa quả, nhưng chúng lại thắng ở số lượng.
Trong một khoảnh khắc Tăng Tổn Nhị Tướng Quân bị vô số tà linh cuốn lấy.
Thấy vậy, tôi chắp hai tay lại. Chuỗi tràng hạt trên tay tôi lại vỡ thêm một hạt!
Hai vị tướng bỗng nổi lửa toàn thân, thần uy đại chấn. Giây tiếp theo chỉ thấy Lưu Hân lấy ra một lọ chất lỏng màu đỏ rồi uống sạch trong một hơi.
“Hòa thượng chết tiệt, ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Sau khi nhìn chằm chằm vào tôi và gầm gừ một câu, cô ta vỗ tay thật mạnh.
Những mảng đen lớn lập tức bao quanh sân thượng như một cái lồng. Giống như bước vào một không gian trống rỗng. Không thể nghe rõ bất kỳ âm thanh nào.
Trong màn đêm hiện lên một cái bóng màu đỏ.
Lưu Hân chậm rãi đứng dậy.
Trên mặt cô ta có một chiếc mặt nạ đầu dê.
Cô ta cởi hết quần áo ra.