Phần 1 - Quan Tướng Thủ Diệt Mị Dương - Chương 2
4.
“Giả thần giả quỷ! Ra đây gặp bần tăng!”
Tôi rút chuỗi tràng hạt ra và thầm đọc kinh!
“Thiện tích thiện nghiệp, nguyện cứu độ tất cả chúng sinh. Vàng thiếc trong tay mở cửa địa ngục!”
“Tuyên, thêm hai vị tướng quân hộ pháp, độ pháp nghiệp chướng!”
“Án, Bát La Mạt Lân Đà Ninh, Ta Bà Ha!
Sau khi câu thần chú vang lên, tôi chắp hai tay lại và vỗ vào nhau!
Chuỗi hạt Bát nhã phóng ra một tia sáng vào bóng tối!
Khi mở mắt lần nữa, tôi được bao quanh bởi các tầng ánh sáng vàng, mắt đã thành kim cương!
Tăng Tổn Nhị Tướng Quân phía sau tôi cầm Hoả thiêm và Tam cổ xoa*, chân đạp thất tinh bộ, bước đến từ hư không để bảo vệ quanh thân tôi!
(*Tăng Tổn Nhị Tướng quân: chỉ hai vị tướng làm hộ thủ cho Địa Tạng Vương. Hoả Thiêm: một công cụ được các cơ quan chính phủ ngày xưa sử dụng để bắt giữ tội phạm và đưa ra trước công lý. Tam cổ xoa: đinh ba.)
Mọi người đều thấy Đức Phật rũ mi tỏ lòng thương xót.
Nhưng Phật cũng có thể mở mắt diệt ác!
Lúc này, toàn bộ khí lạnh đều tiêu tán!
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng dê la vang lên từ không gian tối tăm!
Một bóng người đầu dê mắt đỏ xuất hiện trong không trung, cầm một chiếc chuông trong bàn tay trắng nõn. Con dê mắt đỏ lặng lẽ đứng bên cạnh nhân vật đó.
“Keng!”
Chiếc chuông trong tay của người đầu dê lắc lư, nghe như nước nhỏ giọt trên mặt hồ, trong không khí xuất hiện những gợn sóng, từng đợt tà linh gào thét chui ra!
Hai vị tướng lúc gặp năng lượng tà ác thì nghiệp hỏa trong cơ thể sẽ tăng gấp ba lần, quét sạch tất cả!
Thần tướng hàng thật giá thật hiện thân, chúng ác ma khi nhìn thấy nếu không quỳ xuống sẽ coi là phạm thượng!
Nếu dám va chạm thì bên kia chỉ có một kết cục…
Hồn phi phách tan!
Chiếc chuông trong tay người đầu dê lắc lư càng lúc càng nhanh, nhưng khi những tà linh này gặp phải Hoả thiêm và Tam cổ xoa của hai vị tướng thì lập tức biến thành mảnh vỡ lấp lánh ánh sao, không có cách nào để chống cự.
Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm vào nó, ngay sau đó, khi bàn tay rung chuông hơi dừng lại, tôi ném chuỗi Phật châu trong tay ra.
Bóng người đầu dê bị Phật châu đánh trúng, dường như phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Hai vị tướng nắm lấy cơ hội, cầm chùy và kích tiến lên đánh mạnh vào nó.
Gần như chỉ trong tích tắc, bóng người đầu dê đã biến mất. Ngay sau đó, con dê kỳ lạ vung móng đánh tôi. Có vẻ như là động thái của sự tuyệt vọng.
Không biết tốt xấu!
Tôi tức giận trong lòng, lùi lại một bước, vạt áo thiền tung bay, một tay bấm quyết niệm thần chú, hạt Bát nhã lóe sáng trong bóng tối, sau đó tôi dùng một chưởng đánh thẳng vào đầu con dê.
“Cốp!”
Bỗng chốc ánh vàng bừng sáng.
Con dê giống như va vào một ngọn núi sắt, sau một tiếng kêu, nó ngã xuống đất, miệng và mũi chảy đầy máu, thoi thóp nằm thở.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai vị tướng bước tới dùng đinh ba đâm thẳng vào đầu con dê!
Con dê đã chết hoàn toàn.
“Được lắm… Tiêu diệt được linh vật phân thân của ta, xem như ngươi giỏi!”
“Tiếp theo, tốt nhất ngươi nên trói Trần Hằng vào thắt lưng, nếu không ta sẽ giết hắn đấy!”
Giọng nói này lại vang lên trong tâm trí tôi.
“Thứ trộm cắp, nếu ngươi dám thì cứ đến.”
“Bần tăng có thể giết ngươi một lần thì nhất định sẽ có thể giết ngươi lần hai!”
Tôi đứng thẳng dậy lạnh giọng quát.
Bóng tối mờ dần, lui về sau cái xác của con dê.
Tôi thu hai vị tướng trở về.
Mặt trời chiếu qua cửa sổ, rọi lên xác con dê.
Sau khi nhìn đôi mắt sau chết vẫn mở to của con dê, tôi tháo chiếc chuông ra khỏi cổ nó.
Đây là pháp khí truyền tin được người thi pháp phía sau sử dụng, qua đó hắn có điều khiển con dê tà ác này và truyền âm cho tôi.
Phép thuật mà người này sử dụng cực kỳ quỷ dị.
Nó không giống như các pháp thuật hay vũ khí trong cuộc chiến giữa đệ tử Nho giáo, Phật giáo và Đạo giáo sử dụng, hơn nữa những thứ được triệu hồi qua tiếng chuông không phải là hồn quỷ, mà là tà linh có oán niệm.
Hiện tại, có vẻ như nó không quá nguy hiểm nhưng vẫn có thể xuất hiện dưới dạng bản sao, đã vậy còn không lưu lại dấu vết nào.
Điều này cho thấy hành tung của người thi pháp thất thường và không theo quy luật.
Địch trong tối, ta ngoài sáng nên việc chiến đấu rất khó khăn.
Xem ra tôi phải nhanh chóng đến bệnh viện để hỏi Trần Hằng xem người đưa con dê là ai.
Khi tôi bước ra ngoài, trong tầm nhìn của tôi chợt có thấy thứ gì đó khiến tôi dừng lại.
Một phong thư màu vàng được đặt trên nóc tủ cứu hỏa ngoài cửa.
Nó giống hệt phong thư mà Phùng Niệm cho tôi xem ngày hôm đó.
5.
Có một chút bụi trên phong thư, chắc hẳn nó đã ở đó một hai ngày.
Phùng Niệm không để ý sao?
Sau khi lấy nó ra, tim tôi thắt lại khi cảm nhận được cảm xúc bên trong phong thư.
Lại là ảnh.
Nhưng bức ảnh lần này khác với lần trước ở chỗ nó không hề dơ bẩn.
Là ảnh chụp cảnh ngoại tình của Trần Hằng.
Đối tượng ngoại tình lần này không phải là dê mà là người.
Đó là một nữ sinh viên.
Cô ấy trông rất ngây thơ, mặc đồng phục màu xanh lam, ôm tay Trần Hằng, vẻ mặt ngọt ngào.
Có mười bức ảnh, chắc chắn bị chụp lén.
Vào khách sạn, nắm tay, hôn nhau, v.v., mọi hành động thân mật đều bị chụp lại.
Tôi nhắn trán. Ai đã chụp những bức ảnh này?
Phong thư và ảnh đều có cùng kích thước, vì vậy chúng phải là của cùng một người.
Người này thật sự có lòng tốt muốn nhắc nhở Phùng Niệm?
Đang nghĩ ngợi thì tôi vô thức lật bức ảnh lại.
Tôi ngẩn người ra.
Đằng sau bức ảnh có một dòng địa chỉ.
Suy nghĩ một lúc, tôi cất bức ảnh vào phong thư rồi đi đến bệnh viện.
Khi tôi tới nơi, Trần Hằng đã tỉnh.
Phùng Niệm đang rót nước cho anh ta.
“Cảm ơn… Cảm ơn ngài đã cứu mạng…”
Trần Hằng vẫn còn rất yếu, thấy tôi tới liền cố gắng đứng dậy.
Tôi ngăn anh ta lại và bảo anh ta cứ nằm nghỉ ngơi.
“Thầy ơi, đã giải quyết xong chưa? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”
Phùng Niệm lo lắng hỏi.
Lúc này, tôi mới chú ý tới ánh mắt Trần Hằng hơi mờ mịt.
“Tạm thời không sao cả. Giống như cô nói, quả thật là có tà linh tác quái.”
Vừa nói, tôi vừa lấy ra từ trong túi quyển kinh thư rồi đưa cho họ.
“Những ngày này đừng về nhà. Ở khách sạn hay ở nhà người thân cũng được, tụng Kinh Kim Cương này ba lần vào ban đêm để giữ bình an cho bản thân.”
“Ba ngày sau rồi trở về nhà.”
Nghe tôi nói xong, Phùng Niệm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhận lấy cuốn kinh và cùng với Trần Hằng cảm ơn tôi.
Sau đó, cô ấy cho biết dự định sẽ ở nhà một người họ hàng và đi ra ngoài hành lang để gọi điện thoại.
Trần Hằng và tôi là những người duy nhất còn lại trong phòng bệnh.
Tôi lặng lẽ nhìn anh ta, nhưng anh ta có vẻ xấu hổ và không dám nhìn tôi.
Rõ ràng là anh ta có tật giật mình.
“Dê đã chết, nhưng người đứng sau lưng làm trò đó vẫn chưa chết, tôi không tìm thấy cô ta.”
“Chắc hẳn anh biết chuyện gì đã xảy ra phải không? Kể cho tôi chi tiết đi.”
“Nếu không tôi không có cách cứu được anh đâu.”
Tôi lấy lại chiếc áo cà sa của mình và trầm giọng nói.
Nghe tôi nói xong, cơ thể Trần Hằng run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ!
“Thầy, thầy ơi, tôi… tôi thật sự bị gài bẫy! Tôi không biết cô ấy…”
Tôi giơ tay ngắt lời anh ta: “Nói thẳng vào vấn đề đi, con dê này từ đâu đến, người đứng sau có quan hệ gì với anh?”
Trần Hằng liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại, nghiến răng nghiến lợi, dường như đã rất quyết tâm..
“Con dê… được một người phụ nữ tặng.”
“Cô ấy tên là Lưu Hân, cô ấy là… đối tượng ngoại tình với tôi.”
Nói xong, trên mặt Trần Hằng lộ ra vẻ hối hận, trong mắt hiện lên chút sợ hãi.
“Cô ấy là một vu sư.”
“Nhưng chuyện đấy mãi sau này tôi mới.”