Phần 1 - Quan Tướng Thủ Diệt Mị Dương - Chương 1
1.
Tên tôi tên A Phúc, là đệ tử trông coi miếu Địa Tạng Vương của địa phương.
Trong miếu còn có một con mèo tên là Đế Thính làm bạn.
Tôi không cần xuống tóc quy y, mặc quần áo tu sĩ, cũng không cần tuân theo giới luật Phật giáo. Tôi có thể ăn thịt và uống rượu, nhưng không thể làm chuyện nam nữ.
Sư phụ hòa thượng điên từng nói: “Người nếu không vì hình thức thì có thể nhìn thấy Đại la thiên*.”
(*Đại la thiên: cõi trời cao nhất trong Đạo giáo, thuộc tầng trời đại niết bàn, là nơi ở của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn.)
Gần đây là lễ hội Du Thần, đám đông ồ ạt kéo đến, ngay cả Địa Tạng Vương chỉ thích im lặng cũng ra ngoài đi dạo một lát.
Động thái này đã đẩy lễ hội Du Thần lên đến đỉnh điểm.
Mười sáu người khiêng kiệu lớn mời tượng Địa Tạng Vương ra khỏi miếu, cồng chiêng trống pháo suốt dọc đường.
Là đệ tử duy nhất của miếu Địa Tạng Vương, đương nhiên tôi cũng phải đi theo.
Sau khi lễ hội Du Thần kết thúc, mọi người dần tản đi, bỗng có một người phụ nữ đến gặp tôi và nói rằng chồng cô ấy ngoại tình.
Tôi nhíu mày, không muốn quan tâm đến những thứ vô nghĩa như vậy.
Nhưng vừa quay người đã bị cô ấy kéo lại.
“Thầy A Phúc, nghe tôi nói này, đối tượng ngoại tình với chồng tôi không phải là con người.”
“Mà là một con dê.”
Con dê?
Tôi bối rối quay lại nhìn người phụ nữ. Không lẽ đàn ông thời nay có lòng bác ái đến mức không câu nệ giống loài luôn ư?
Tôi rót cho cô ấy cốc nước và bảo cô ấy nói chậm lại.
Qua cuộc trò chuyện của người phụ nữ đó, tôi được biết cô ấy tên Phùng Niệm, hai mươi bảy tuổi và hiện đang làm nội trợ.
Chồng cô ấy là Trần Hằng, giám đốc sản phẩm của một công ty niêm yết.
Đầu năm nay, Trần Hằng mang về nhà một con dê làm thú cưng, nói là bên A tặng.
Thấy nó nhỏ nhắn dễ thương nên Phùng Niệm đồng ý giữ lại.
Bây giờ nó được khoảng sáu tháng tuổi, cao bằng nửa người đàn ông.
Mà mọi vấn đề đều nằm ở con dê cưng này.
Một tuần trước, Phùng Niệm về nhà bố mẹ đẻ, đến đêm khi cô ấy gọi điện cho Trần Hằng thì nghe thấy tiếng thở dốc bất thường của hắn.
“Anh ấy nói mình đang chạy trên máy chạy bộ.”
“Tôi không tin. Tôi đã gọi video cho anh ấy và phải mất vài phút anh ấy mới trả lời.”
“Quả thật trong video mọi thứ đều bình thường. Anh ấy cởi trần và mặc quần đùi, quả thật chạy trên máy chạy bộ. Trong nhà không có người ngoài.”
Tuy nhiên, Phùng Niệm vẫn cảm thấy bất an.
Để tìm hiểu xem rốt cuộc anh ta đang làm gì, cô ấy đã nhờ em trai tranh thủ lúc hai người gọi điện thoại thì lấy lý do đến lấy đồ rồi tìm hiểu thật hư.
Sau khi em trai đến xem vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, cậu ấy xác nhận với cô ấy rằng Trần Hằng đúng là đang chạy bộ. Lúc này Phùng Niệm mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Mãi đến ngày hôm qua, Phùng Niệm nhặt được một phong thư ở cửa.
Bên trong đều là ảnh bị chụp lại.
Nói tới đây, Phùng Niệm dừng lại.
Hơi thở của cô ấy dồn dập hơn, nắm chặt lấy ly nước, cả người căng lên, run rẩy từng đợt.
“Ảnh chụp gì vậy?”
Tôi nhíu mày.
Cô lấy từ trong túi ra một phong thư.
Khi mở phong thư ra, tôi nheo mắt rồi nhanh chóng nhét nó lại vào chỗ cũ.
Bên trong toàn là những bức ảnh không đứng đắn của Trần Hằng.
Tuy nhiên, ngoài Trần Hằng ra thì nhân vật chính khác trong bức ảnh không phải là con người.
Đó là một con dê cái không sừng, cao bằng nửa người, lông cạo sạch, đồng tử nằm ngang!
Trong bức ảnh.
Nó đang quỳ trên giường như một con người.
2.
“Ai đã chụp những bức ảnh này?”
Sau khi niệm thầm một đoạn kinh văn để tĩnh tâm, tôi trả lại phong thư cho cô ấy.
“Không biết.”
Phùng Niệm lắc đầu thở dài.
“Nhưng chắc hẳn có người tốt bụng muốn nhắc nhở tôi. Nếu không thì những bức ảnh này đã tràn lan trên mạng rồi.”
Càng nói, vẻ mặt Phùng Niệm càng buồn bã.
Hơi hoang mang lo sợ nhìn tôi.
Tôi rót cho cô ấy cốc nước và chìm vào suy nghĩ.
Phần lớn những người động dục với thú vật đều xảy ra ở những đối tượng có nhận thức không đầy đủ hoặc tâm lý biến thái.
Ở nước ngoài có rất nhiều trường hợp như vậy.
Trước đây, nhiều tàu thuyền đi xa đều mang theo mấy con dê lên tàu để thỏa mãn ham muốn xác thịt của thủy thủ đoàn lênh đênh trên biển quanh năm.
Nhưng với thân phận là giám đốc sản phẩm của một công ty lớn, bản thân Trần Hằng đã được giáo dục rất tốt. Làm sao anh ta có thể làm được chuyện như vậy?
Nếu loại trừ tâm lý biến thái thì chỉ có thể là trúng tà.
Ở các nước phương Tây, dê là biểu tượng của sự tà ác.
Danh tiếng của nó ở quê hương chúng tôi cũng không tốt lắm.
Một đôi đồng tử ngang vô hồn, không có chút cảm xúc nào phát ra từ đó còn kỳ lạ hơn cả đồng tử thẳng đứng của một loài động vật máu lạnh.
“Ngoài chuyện này ra, chồng cô còn có chuyện gì khác thường không?”
Nghe xong câu hỏi của tôi, Phùng Niệm cúi đầu suy nghĩ một lúc.
“Có.”
“Gần đây anh ấy rụng rất nhiều tóc, tinh thần cũng có vẻ kém đi, khi ra ngoài đều quên mang theo chìa khóa xe hoặc tài liệu.”
“Rõ ràng ngủ sớm nhưng quầng thâm dưới mắt lại rất nặng, luôn nói mình rất mệt.”
“Từ trước đến nay, anh ấy chưa bao giờ như vậy. Chúng tôi đã quen nhau được tám năm. Tôi biết rất rõ anh ấy là người như thế nào.”
“Tôi tin anh ấy không phải là kẻ biến thái.”
“Vì vậy tôi không nói mấy chuyện này với anh ấy, cũng không đưa ảnh cho anh ấy xem.”
“Thầy ơi, tôi nghi ngờ anh ấy trúng tà rồi, nếu không thì làm sao có thể cùng một con thú… Càng nghĩ càng sợ hãi. Lại không dám ném con dê kia đi, sợ sẽ xảy ra chuyện xấu hơn.”
“Thầy ơi, tôi nên làm thế nào bây giờ… Mấy chuyện này tôi không dám nói cho người khác biết, nếu như truyền ra thì chúng tôi chẳng thiết làm người nữa.”
“Xin ngài hãy giúp tôi.”
Càng nói, cảm xúc của Phùng Niệm dường như càng được giải phóng hoàn toàn, cô ấy rơi nước mắt muốn quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi nhanh chóng tóm lấy cô ấy.
“Đừng lo lắng nữa.”
Vừa nói tôi vừa lấy cho cô tấm thẻ bài “vô sự” và một túi tro hương nhỏ trên lư hương.
“Chỉ dựa vào vài bức ảnh mà đánh giá chồng mình như thế nào là sai lầm”.
“Trước tiên phải đảm bảo những bức ảnh này không phải là ảnh ghép, sau đó treo tấm thẻ bài này lên ban công. Nếu sau ba ngày mà thấy nó bị đen, nứt, gãy thì hãy quay lại tìm tôi.”
“Còn mấy nắm hương tro này thì hoà cho anh ta uống, nếu thật sự gặp phải thứ dơ bẩn thì sau khi uống vào cơ thể anh ta sẽ dễ chịu hơn.”
“Khi về cô chụp ảnh mặt và mắt con dê cho tôi xem.”
Sau khi hướng dẫn xong, Phùng Niệm nắm lấy cánh tay tôi và liên tục cảm ơn tôi như thể cô ấy đã tìm được tâm phúc.
Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của cô ấy, tôi thở dài.
Những bức ảnh về đàn dê nhanh chóng phát lại trong đầu tôi.
Nhìn con ngươi vàng khè, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nhưng sau khi tìm kiếm xung quanh, tôi không thấy có gì đặc biệt cả.
Tôi nghĩ sớm nhất phải ba ngày nữa Phùng Niệm mới liên lạc được với tôi.
Thật bất ngờ, chỉ một ngày sau khi cô ấy rời đi đã có cuộc gọi đến.
Nghe tiếng khóc trong điện thoại, lòng tôi như thắt lại.
Thẻ vô sự đã gãy.
Trần Hằng bệnh nặng.
3.
May mắn thay, nhà của Phùng Niệm cách miếu Địa Tạng Vương không xa, có thể đến được trong khoảng mười phút.
“Thầy!”
Phùng Niệm đang lo lắng ở ngoài cửa, khi nhìn thấy tôi đến, cô ấy vội vàng hét lên.
Xe cứu thương vẫn chưa đến.
Vừa vào nhà, tôi cau mày, quay đầu lại thì thấy con dê cái đang đứng ở góc phòng khách.
Nó bất động, nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt dê chết.
Nó thật sự không sạch sẽ.
Con ngươi ngang có tà khí.
Nhưng không phải bị tà ám vào người.
Mà chính nó là tà.
Tôi liếc mắt nhìn thật sâu vào nó, sau đó bước nhanh vào phòng.
Bây giờ không còn thời gian để lo lắng nữa, mạng sống của Trần Hằng đang bị đe dọa.
Khoảnh khắc tôi mở cửa, trái tim phải run lên.
Một mùi hôi thối kinh tởm tràn ngập căn phòng, như thể đã lâu không có ai tắm, trộn lẫn với mùi phân và nước tiểu.
Trần Hằng nằm trên giường, đắp bảy tám cái chăn, miệng há hốc nhìn thẳng lên trần nhà!
Anh ta dùng một tay che ngực, lè lưỡi và thở hổn hển!
Đôi mắt lồi ra đỏ ngầu, khuôn mặt đau đớn nhìn rất đáng sợ!
Tôi nhanh chóng bước tới chạm vào sau tai và sau gáy anh ta.
Khoảnh khắc lòng bàn tay bạn chạm vào.
Lạnh lẽo đỉnh điểm!
Dương khí bắt đầu tiêu tán!
Lờ mờ trong đó dường như có một đạo năng lượng màu xanh đen từ trên trời lao xuống, bây giờ nó đã tới mũi!
Đấy là tử khí!
Chỉ cần tử khí này lao vào trong người thì Trần Hằng nhất định sẽ chết!
“Lạnh… lạnh…”
Trần Hằng nhìn tôi, đôi môi đen nhánh run rẩy, vẻ mặt đau đớn!
“Mở tất cả các cửa sổ trong nhà! Có ớt, tỏi, gừng không? Nếu có thì mang hết đến đây!”
Tôi hét lên, dùng cả hai tay nhấc chăn bông lên, kéo anh ta ra khỏi giường rồi bế ra ban công!
Bây giờ là buổi trưa.
Khi Trần Hằng nằm trên chiếc ghế liễu gai ngoài ban công, trong khoảnh khắc toàn thân được ánh nắng chiếu vào, mắt thường có thể nhìn thấy những làn khói trắng mịn từ dưới da bốc lên!
Phùng Niệm cầm thứ gì đó trong tay chạy tới, vẻ mặt hoảng hốt.
“Lấy những thứ này xoa lưng anh ấy! Xoa liên tục cho đến khi đỏ bừng!”
Nói xong, tôi cởi áo cà sa, ngồi xếp bằng, đặt tay lên trán anh ta và niệm Kinh Kim Cương!
Sau khi tụng kinh ba lần, tôi lại mở mắt và thả tay ra.
Nhìn thấy màu xanh đen đã dừng lại ở mũi, nó không có xu hướng lan tràn xuống dưới.
Sắc mặt Trần Hằng lúc này tuy rằng vẫn tái nhợt, nhưng cũng không còn đau đớn như trước.
Sờ vào gáy và gốc tai đã thấy có chút ấm áp.
Tôi bảo Phùng Niệm đang sưng tấy đôi tay vì cay dừng lại, sau đó chạm vào tấm lưng nóng đỏ của Trần Hằng. Tôi lau mồ hôi và thở phào nhẹ nhõm.
Được cứu về rồi.
Suýt chút nữa.
Nếu chỉ vài phút sau thì người cũng chẳng còn.
Đây là di chứng của việc bị tà vật khống chế lâu ngày, khi tà khí trong cơ thể tích tụ đến một mức độ nhất định, kinh mạch toàn thân sẽ bị tắc nghẽn, khí huyết không lưu thông được.
Những lúc như vậy, con người sẽ trở nên vô cùng lo lắng, hoảng loạn và khó thở.
Một khi anh ta ngất đi vì bị sốc, thì sẽ chết hoàn toàn.
Tôi nhờ Phùng Niệm dùng những vật tích khí dương xoa lưng anh ta nhằm phân tán tà khí lạnh băng đóng lại như bùn kia, để kinh mạch lưu thông, khí về cùng chỗ.
Thật trùng hợp, lúc này xe cấp cứu cũng đến tầng dưới.
“Mấy người cứ đi bệnh viện trước đi.”
Nói xong, tôi cởi áo cà sa ra che cho Trần Hằng.
Phùng Niệm nghe vậy nhanh chóng gật đầu rồi cùng nhân viên y tế đi xuống tầng dưới.
Sau khi mọi người rời đi, tôi đóng cửa và khóa lại, rồi quay sang nhìn con dê vẫn đứng trong góc.
Nó lắc đầu.
Chiếc chuông dưới cổ nó rung lên.
Khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa thì con ngươi màu vàng của nó đã chuyển sang màu đỏ máu.
Tim tôi run lên, tôi nhìn chằm chằm vào nó và tháo Phật châu ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, một giọng nói quyến rũ vang lên trong tâm trí tôi.
“Không ngờ ngươi lại cứu được hắn.”
“Ngươi cũng có năng lực đấy, tiểu hòa thượng.”
“Hay là ngươi cũng cứu ta luôn, được không?”
Lời nói vừa dứt.
Tất cả các cửa ra vào và cửa sổ trong nhà ngay lập tức đóng lại, chặn hết ánh sáng mặt trời từ thế giới bên ngoài!
Trong bóng tối, dường như có một luồng sáng đỏ từ từ dâng lên!
Tôi nhìn thấy một cái bóng đầu dê khổng lồ trên tường!
Cùng lúc đó, chỉ trong chốc lát luồng khí lạnh đã lan ra khắp cơ thể tôi!
Trong tai tôi lại vang lên tiếng chuông!