Quan Tinh Vọng Đinh - Chương 1
1.
Tôi lại phát bệnh.
Cảm giác phát bệnh thật khó chịu.
Bên ngoài rõ ràng là mùa hè, thế mà cả người tôi lại đổ mồ hôi lạnh.
Khó chịu.
Toàn thân như bị kiến cắn, ngứa ngáy khó chịu.
Tôi chỉ muốn hôn ai đó.
Muốn hôn Cố Tòng Ngạn.
Nhưng tin nhắn tôi gửi cho hắn ta lại rơi vào im lặng.
Chúng tôi đã hẹn nhau mỗi ngày sẽ hôn vào lúc bốn giờ chiều, chỉ cần một nụ hôn lướt nhẹ cũng đủ.
Cố Tòng Ngạn không phải là người hay trễ hẹn.
Nhưng dạo này, hắn ta lại thường xuyên đến trễ với đủ mọi lý do.
Bỗng dưng, tôi thấy một người bạn chung của chúng tôi đăng ảnh đánh bi-a lên trang cá nhân, còn gắn vị trí “Quan tinh vọng đinh, 12m12.”
Trong góc bức ảnh lộ ra một bàn tay.
Đó là tay của Cố Tòng Ngạn.
Người tôi khó chịu đến mức không quan tâm gì khác, chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Cố Tòng Ngạn để giải tỏa cơn bệnh.
Khi tôi đến nơi, vừa nhìn một cái đã thấy hắn ta đang cúi người đánh bi-a ở bàn trong cùng.
Tôi vừa tiến lại gần, chưa kịp gọi tên thì đã nghe thấy bạn của hắn ta hỏi: “Sao không thấy Ôn Quan Tinh nhỉ?”
Hắn ta thu cây cơ bi-a lại: “Không muốn gặp cô ấy, sau này đừng nhắc đến nữa.”
“Tôi luôn cảm thấy Ôn Quan Tinh không thực sự thích tôi, cô ấy bám dính lấy tôi chỉ để chữa bệnh.”
Bạn của hắn ta tiếc nuối không thôi:
“Bệnh hôn, chính là cái bệnh hôn đó sao?”
“Chắc là giả bệnh thôi, phụ nữ thường như thế mà.”
Tôi đứng ngây người tại chỗ.
Đột nhiên thấy một cô gái bên cạnh nắm lấy tay hắn ta, đôi mắt long lanh:
“Tòng Ngạn, anh chọn em đi. Em sẽ không lừa dối anh, cũng không lợi dụng anh.”
Hắn ta không từ chối.
Bạn bè của hắn ta cũng không ngạc nhiên trước sự thân mật này, còn đồng thanh trêu chọc.
Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, thấy tay hắn ta thành thục đặt lên eo của cô gái.
Cô ấy dịu dàng tựa vào lòng hắn ta, hai người quá mức thân thiết, tư thế ám muội.
Không biết cảnh này kéo dài bao lâu, đột nhiên có người thốt lên:
“Ôn Quan Tinh, sao cô lại đến đây?”
2.
Cố Tòng Ngạn quay đầu lại ngay lập tức, theo phản xạ tách ra khỏi cô gái.
Tôi đứng yên đó, nhìn hắn ta.
“Cố Tòng Ngạn, tại sao?”
Hắn ta thản nhiên nói: “Vì em đã nghe thấy rồi, nên tôi không còn gì để nói nữa. Chính là như em nghe đấy.”
Tôi cố chấp nhìn hắn ta: “Tại sao? Trước đây anh chẳng phải đã nói là thích em sao?”
Cuối cùng hắn ta mất kiên nhẫn: “Tôi không muốn làm thuốc giải của em, hiểu chưa?”
Nhưng tôi chưa bao giờ coi hắn ta là thuốc giải.
Hắn ta là thanh mai trúc mã.
Là tri kỷ.
Là bạn trai.
Là người tôi muốn ở gần.
Vậy nên khi tôi phát bệnh, người tôi nghĩ đến chỉ có hắn ta.
Tôi nghiến răng, lao đến trước mặt hắn ta, nắm chặt lấy cổ áo hắn ta, thấy đôi mắt hắn ta hiện lên vẻ khó chịu.
Tôi tức đến nỗi nước mắt dâng đầy hốc mắt.
Cô gái bên cạnh hắn ta không chịu nổi, đẩy tôi một cái.
Cố Tòng Ngạn vô thức đưa tay về phía tôi, nhưng tôi né ra, ngã mạnh vào lòng một chàng trai đứng sau.
Bên tai tôi vang lên tiếng thở dốc của hắn.
Tôi ngẩng đầu, đột nhiên chạm phải đôi mắt như hổ phách của hắn.
Hắn rất cao, có thể bao bọc lấy cả người tôi trong vòng tay.
Nhiệt độ cơ thể hắn cũng rất cao.
Tôi ngạc nhiên đến nỗi đầu óc như nóng bừng, vội vàng đứng dậy khỏi chân hắn, xin lỗi liên tục.
Hắn lắc đầu: “Không sao.”
Mái tóc mái dài che khuất nửa mắt, tôi không thấy rõ ánh nhìn của hắn.
Nhưng giọng hắn rất êm tai, âm thanh của hắn khiến tôi ghi nhớ ngay lập tức.
Cố Tòng Ngạn hoảng loạn trong giây lát, nhưng khi thấy tôi không sao, hắn ta lập tức trở lại vẻ bình tĩnh như cũ.
Hắn ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng nói hờ hững:
“Đúng lúc, tôi định giới thiệu cậu ta với em từ trước rồi, hai người làm quen đi, coi như tôi bù đắp cho em.”
“Em có bệnh hôn, cậu ta có chứng khát khao da thịt. Hai người thử xem thế nào.”
“Dù sao thì, em ai cũng xơi được mà.”
Tôi không thể tin nổi, nắm chặt lòng bàn tay, quay đầu lại nhìn chàng trai vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Đuôi mắt hắn đỏ hoe, khuôn mặt cũng đỏ lên bất thường.
Tôi kéo tay hắn.
“Tôi là Ôn Quan Tinh, anh tên gì?”
“Thẩm Vọng Đinh.”
“Vậy anh có muốn đi với tôi không?”
Hắn nhìn tôi, rồi kiên định đặt tay vào lòng bàn tay tôi.
“Được, tôi đồng ý.”
Tôi nắm tay hắn, rời đi.
Đằng sau, giọng của Cố Tòng Ngạn vang lên:
“Ôn Quan Tinh!”
Nhưng tôi không dừng lại một bước nào.
3
Trong căn phòng tối mờ, chỉ còn lại hơi thở của tôi và Thẩm Vọng Đinh quấn lấy nhau.
Tôi đã theo hắn về nhà.
Sau khi mở cửa, tôi bước theo hắn vào trong.
Đột nhiên tôi đưa tay móc lấy ngón út của hắn, cắn chặt môi, nhìn hắn và nhẹ giọng hỏi:
“Thẩm Vọng Đinh, anh cũng phát bệnh rồi đúng không?”
Thời gian đã trôi qua quá lâu, trái tim tôi như bị kiến gặm nhấm, khó chịu và đau đớn.
Tôi biết hắn cũng vậy.
Ngay từ khoảnh khắc tôi nhìn thấy hắn trong phòng bi-a, tôi đã nhận ra hắn cũng như tôi, đang cố nhịn nỗi đau.
“Tôi phát bệnh rồi. Tôi sẽ ôm anh, còn anh hôn tôi, có được không?”
Hắn không trả lời, nhưng hơi thở của hắn đột ngột ngưng lại.
Tôi ôm chặt lấy eo hắn, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ bị ngăn bởi hai lớp vải mỏng.
Tôi có thể nghe thấy nhịp tim đập nhanh của hắn.
Dần dần, nhịp tim hắn trở nên bình ổn, tôi vừa định buông tay thì hắn đột ngột quay lại, siết chặt tôi vào lòng và cúi đầu chôn mặt vào cổ tôi.
“Vẫn chưa đủ, lâu thêm chút nữa… được không?”
Tôi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn.
Hương thơm trên người hắn rất dễ chịu, không biết là nước giặt của hãng nào.
Theo bản năng, tôi hít sâu vài lần vào ngực hắn, nhưng hắn đột nhiên buông tôi ra và quay mặt đi.
Một tay hắn che nửa dưới khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt ướt át.
“Đừng, đừng ngửi nữa…”
Tôi gật đầu, ngước lên nhìn hắn.
“Thẩm Vọng Đinh, chúng ta hôn nhau đi.”
Ánh mắt hắn thoáng lóe lên, rồi hắn dùng cả hai tay nâng mặt tôi lên.
Trong làn hơi thở quyện vào nhau, hắn thử tiếp cận tôi, khẽ hỏi:
“Có hối hận không?”
“Không.”
Dù sao cũng chỉ là chữa bệnh mà.
Hơn nữa, hắn thực sự rất đẹp trai.
Tôi cũng đang cố gắng chữa trị, có khi sau này khỏi bệnh rồi, tôi sẽ không cần hôn ai nữa.
Tôi nghĩ đây chỉ là một nụ hôn lướt qua, cũng không hề ghét bỏ.
Cho đến khi tôi gần như không thở nổi, tôi mới đẩy hắn ra.
“Đủ… đủ rồi.”
Tôi vừa kịp thở trong vài giây thì đôi tay hắn lại nâng lấy mặt tôi.
Giọng hắn khàn khàn vang lên:
“Xin lỗi… nhưng tôi vẫn chưa ổn, có lẽ cần thêm chút nữa.”
Tôi bất ngờ mở to mắt.
4
Kỹ thuật hôn của hắn không tốt lắm, nhưng càng lúc càng tiến bộ.
Tôi lén mở mắt, nhìn hắn tập trung hôn tôi.
Hàng mi của hắn rất dài, rõ ràng đến mức tôi có thể đếm từng sợi.
Gương mặt quen thuộc, thanh tú của hắn khiến tôi thoáng ngẩn ngơ.
Tôi đã gặp hắn rồi.
Đó là hồi cấp ba.
Hắn là học sinh đứng đầu khối của trường bên cạnh, cũng là người đứng đầu trong các cuộc thi.
Tôi thường thấy hắn tham gia đủ loại cuộc thi.
Tôi ngưỡng mộ trí tuệ của hắn, đến mức cả thời gian cấp ba, mục tiêu của tôi là vượt qua hắn.
Sau này không còn tin tức về hắn nữa, tôi cũng dần quên đi.
Không ngờ lại có cơ hội gặp lại.
Vậy nên khi nhìn thấy hắn trong phòng bi-a, tâm trạng tôi dậy sóng, nhưng bề ngoài tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, giả vờ không nhận ra hắn.
Khi bị Cố Tòng Ngạn và cô gái kia làm cho não bộ trống rỗng, tôi liền thuận theo cảm xúc, dẫn Thẩm Vọng Đinh đi theo hắn về nhà.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá tan bầu không khí ám muội.
Tôi luống cuống đẩy hắn ra.
Khi hắn mở mắt, trong đôi mắt vẫn còn sót lại chút dục vọng chưa tan.
Hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, một cái tên quen thuộc hiện ra — Cố Tòng Ngạn.
Đã hai tiếng trôi qua kể từ khi chúng tôi rời khỏi phòng bi-a.
Giờ hắn ta gọi điện làm gì? Thẩm Vọng Đinh nhấn nhẹ ngón tay, bắt máy.
Giọng của Cố Tòng Ngạn vang lên qua đầu dây bên kia: “Vọng Đinh, cô ấy… sao rồi?”
Người mà hắn ta hỏi giờ đang bị Thẩm Vọng Đinh lấy tay che miệng, như thể sợ tôi vẫn còn dư chút tình.
Hắn cúi mắt nhìn tôi, cố tình không nói gì.
Mãi đến khi Cố Tòng Ngạn bên kia tỏ ra nghi ngờ, tôi mới kéo tay hắn, liếc hắn một cái.
Hắn khẽ đáp: “Cô ấy thấy khó chịu nên đã về rồi.”
Đầu dây bên kia thở phào: “Vậy thì tốt. Sau này cậu giúp tôi để ý đến cô ấy nhé.”
Thẩm Vọng Đinh bỗng nhiên buông tay, cúi đầu hôn tôi.
Giọng hắn trở nên dính dấp: “Được, tôi sẽ chăm… sóc… cô ấy.”
Mặt tôi đỏ bừng.
Tôi mặc kệ để hắn lấn át trong nụ hôn.
Cố Tòng Ngạn “hừ” một tiếng: “Sao giọng của cậu nghe dính dính thế? Sau này nếu có tin gì về cô ấy nhớ báo cho tôi.”
Cố Tòng Ngạn vốn không phải là người kiên nhẫn, vội vàng nói vài câu rồi cúp máy.
“Xin lỗi, bây giờ cô còn khó chịu không?”
Tôi lắc đầu: “Tôi đã thấy khá hơn rồi, còn anh?”
“Tôi cũng vậy.”
Không khí trở nên có chút ngượng ngùng.
Tôi đang nghĩ đến việc nói lời tạm biệt thì đột nhiên hắn móc lấy ngón tay tôi, giống như cách tôi đã làm trước đó.
Cúi mắt, hắn nhìn tôi chăm chú.
“Lần sau nếu phát bệnh… tôi có thể tìm cô nữa không?”
Tôi đỏ mặt gật đầu.
Cảm giác hắn khác hẳn so với lúc tôi thấy hắn trong phòng bi-a.
Lúc đó, mái tóc mái của hắn che khuất mắt, không có cảm giác hiện diện, còn có chút chán nản.
Nhưng bây giờ, đôi mắt như hổ phách của hắn vừa phóng túng vừa tự tại, như thể có thể hút tôi vào.
Chúng tôi đã thỏa thuận sẽ giúp nhau chữa bệnh, hàng ngày hôn nhau và ôm nhau ở băng ghế trong khu rừng nhỏ của trường cho đến khi một trong hai chúng tôi dừng lại hoặc có người mà mình thực sự thích.