Quân Tâm Như Yến - Chương 6
Trong ánh mắt của chàng, tràn đầy nụ cười.
Đêm đó, chúng ta quay về dịch quán, mẫu hậu nói nhớ con, bảo ta ở lại cung một đêm với bà.
Đó là điều hợp tình hợp lý.
Y Mông Tà hẹn ngày mai sẽ đến đón ta.
Chàng rời đi.
Trong vườn hoa dường như có ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào ta, cảm giác bất an trong lòng càng thêm sâu sắc.
Ta quay đầu, thấy Minh Châu đứng sau bụi hoa, ánh mắt đăm đăm nhìn ta.
Nàng ta nhìn chằm chằm một lúc, rồi quay người rời đi.
Mẫu hậu nhìn ta, ánh mắt ấm áp dần dần tắt lịm.
Bà ra lệnh áp giải ta trở lại tiểu viện kia.
Minh Châu đang ở trong sân, ăn mặc lộng lẫy, khí chất kiêu sa cao quý.
Chúng ta tuy giống nhau như đúc, nhưng không khó để phân biệt.
Khi xưa gả đi, lão thiền vu từng gặp Minh Châu, ta rất sợ sẽ bị nhận ra.
Minh Châu từ nhỏ đã được yêu chiều, ánh mắt luôn rạng ngời, tính cách hoạt bát.
Còn ta thì u sầu ưu tư, như lời cung nữ nói, gương mặt này không mấy dễ ưa.
Ai cũng nói vậy, nên dù chúng ta cùng một khuôn mặt, ta chưa từng cảm thấy mình có thể sánh được với nàng ta dù chỉ một chút.
Minh Châu khẽ cười lạnh.
“Một kẻ giả mạo như ngươi, lại có thể được sủng ái như thế. Không biết là do ngươi diễn xuất giỏi, hay Y Mông Tà mắt mờ.”
Ta không biết mình đã đắc tội với Minh Châu từ khi nào. Mọi chuyện này, chẳng phải đều là do họ tự sắp xếp sao? Ta chỉ là công cụ, làm theo chỉ thị của họ mà thôi.
Minh Châu lườm ta một cái, rồi rời đi.
Mẫu hậu bảo ta rằng, năm xưa không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy, tưởng rằng gả cho lão thiền vu là nguy hiểm trùng trùng.
Vừa rồi Minh Châu đã lén nhìn thấy Y Mông Tà, vừa gặp đã thương, mà nay hai nước Hán – Hung hòa hảo, không còn lo lắng an nguy của công chúa hòa thân nữa.
“Minh Châu vốn cao ngạo, chúng ta sắp xếp hôn sự nào, nàng đều chê, chỉ có Y Mông Tà thì vừa ý, nói muốn làm vương hậu Hung Nô, ai khuyên cũng không lay chuyển được.”
Giọng nói của mẫu hậu đầy yêu thương cưng chiều.
“Nó sinh ra đã tôn quý, tươi sáng như ánh mặt trời, ai nhìn thấy cũng yêu thích. Nếu Y Mông Tà thích ngươi, nhất định sẽ càng thích nó. Tiểu Yến, nơi biên tái khổ cực, lần này trở về, ngươi không cần đi nữa.”
Bà ra lệnh cởi bỏ bộ y phục của yên sư trên người ta, rồi quay lưng bỏ đi.
Mùa đông lạnh lẽo, ta ngồi co ro trong góc tường, mặc trên người bộ đồ đơn sơ, ngồi suốt đêm, cuối cùng ta bật cười.
Y Mông Tà có nhận ra không?
Hoặc giả, chàng đã nhận ra và phát hiện rằng Minh Châu thật sự hoàn hảo.
Nàng không có nét u sầu trên khuôn mặt, không khóc lóc vì những chuyện nhỏ nhặt, và cũng không bị nguyền rủa cả đời.
Nàng chính là quốc sắc thiên hương của Đại Hán, người định sẵn sẽ đi cùng sự phồn hoa và hạnh phúc.
23
Sáng sớm hôm sau, mẫu hậu lại đến, mang theo một bình rượu.
Bà nói rằng Y Mông Tà đã đưa Minh Châu rời cung rồi. Bà quyết định tiễn ta một đoạn đường, tránh thêm rắc rối.
Còn bảo rằng phụ hoàng thân thể không tốt, tuổi đã cao, không chịu nổi việc bị ta khắc mệnh.
Ta còn có thể nói gì đây?
Ta mất đi thể diện, thì bà sẽ giúp ta giữ thể diện.
Ta thở dài.
Hai mươi năm ngắn ngủi của ta, sống cũng không đến nỗi nào.
Phụ hoàng và mẫu hậu chỉ là phớt lờ và chán ghét ta thôi. Ít nhất họ không hại ta, cho ta ăn no mặc ấm.
Giờ đây, ta đem mạng sống này trả lại cho họ.
Số phận bi thương của hòa thân cũng vì gặp được Y Mông Tà mà thay đổi. Chàng cho ta biết thế nào là yêu thương, dù chỉ có một năm ngắn ngủi.
Đủ rồi, đủ rồi.
Ngay cả một năm này, cũng là ta trộm từ Minh Châu mà có.
Liệu Y Mông Tà có yêu nàng ấy như đã yêu ta không? Có dẫn nàng đi ngắm hoa sen vàng, uống dòng suối ngọt lành không? Có nói với nàng nhiều lời êm tai như đã từng không?
Một lần gặp gỡ, rung động ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Chúng ta có khuôn mặt giống hệt nhau.
Ta đã nói rồi, ta không phải là người đặc biệt.
“Hoàng hậu nương nương, sau khi ta chết, xin nương nương cho bia mộ của ta hướng về phương Bắc. Con đường về quê, ta cũng dễ dàng tìm phương hướng.”
Đại Hán không phải là nhà ta, nơi này không dung nạp ta.
Bà đồng ý.
“Nói xong rồi thì lên đường đi.”
Ta nâng chén rượu, nhìn vật trong chén, trong lòng thực ra vẫn còn một điều ước không thể nói ra.
Nguyện, phu quân Y Mông Tà bình an suốt đời, gặp dữ hóa lành, mãi mãi là mặt trời sáng nhất trên thảo nguyên.
24
Ngay lúc ta sắp uống chén rượu độc, một thị vệ đột nhiên lao vào, đánh đổ chén rượu.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, tiểu huynh đệ gan thật lớn.
Mẫu hậu đang định nổi giận, thị vệ vội vã bẩm báo: “Y Mông Tà dẫn quân Hung Nô xông vào cung, đang đối đầu với hoàng thượng ở đại điện!”
Mẫu hậu lớn tiếng mắng: “Vô dụng, bao nhiêu cấm quân tinh nhuệ mà không chặn được họ?”
Thị vệ gấp đến mức sắp khóc.
“Y Mông Tà kề dao vào cổ công chúa Minh Châu, ép nàng đi vào cung! Hắn nói chúng ta có mưu đồ bắt cóc Yên Thị của hắn. Nương nương, người đừng nói nữa, mau đi theo thần! Chậm trễ thêm, vi thần sợ xảy ra chuyện lớn!”
Mẫu hậu kéo ta chạy thẳng tới đại điện.
Y Mông Tà giận dữ, chất vấn hoàng đế thay thật thành giả, có ý đồ gì.
Minh Châu nghe vậy, giận đến chửi mắng.
“Ta đã nói rồi, nàng ta là đồ giả, ta mới là Minh Châu thật. Để ta đóng giả cái sao chổi ấy, nàng ta xứng sao!”
“Ngươi im miệng!”
Y Mông Tà bị Minh Châu làm nhức đầu, không chịu nổi nữa, kéo vạt áo lính bên cạnh nhét vào miệng Minh Châu.
“Nếu không trả lại Yên thị cho ta, ta sẽ giết nàng ta.”
Dao của Y Mông Tà cứa vào cổ Minh Châu, rỉ ra một vệt máu, khiến nàng đau đến rên rỉ.
“Ngươi dừng lại! Dám động vào nàng, các ngươi đừng mong sống sót mà rời khỏi đây!”
Phụ hoàng lo cho Minh Châu, gấp gáp hăm dọa.
Một ánh mắt của Y Mông Tà, quân Hung Nô đồng loạt rút dao.
Chàng đạp một phát khiến Minh Châu ngã về phía Sắc Nhật Vương, Sắc Nhật Vương hiểu ý, bắt lấy Minh Châu khóa cổ nàng lại.
Giây tiếp theo, dao của Y Mông Tà đã kề vào cổ phụ hoàng.
“Người Hung Nô chúng ta, không bao giờ sợ chết. Hôm nay nếu ta không đưa Yên thị về, máu sẽ chảy khắp hoàng cung, giết một tên cũng là lời rồi. Ngươi yên tâm, ta đảm bảo ngươi sẽ chết trước ta.”
Phụ hoàng chưa từng thấy cảnh tượng này, sợ đến run rẩy, khuyên Y Mông Tà bình tĩnh, mọi chuyện có thể thương lượng.
Ta và mẫu hậu chạy tới, mẫu hậu cười làm lành, giải thích Minh Châu từ nhỏ nghịch ngợm, vì ngưỡng mộ Đại Thiền Vu nên mới làm ra chuyện này, thật sự không có ý xấu.
Bà kéo ta tới, bảo Y Mông Tà thả phụ hoàng ra.
“Ngươi thả người trước.”
“Nhưng…”
Dao của Y Mông Tà áp sát hơn, “Ngươi không có tư cách mặc cả, cùng lắm thì hôm nay không ai sống sót.”
Mẫu hậu ra hiệu cho ta đi tới.
Ta bước đến bên Y Mông Tà, chạy ra sau lưng chàng.
Chàng khống chế phụ hoàng, cùng quân Hung Nô rút lui khỏi cung, ra lệnh tất cả lên ngựa.
Mộc Hòa Nhã kéo ta lên ngựa, đưa ta rời đi trước.
Y Mông Tà trực tiếp kéo phụ hoàng lên ngựa, Sắc Nhật Vương cũng đưa Minh Châu đi. Ra khỏi thành, họ mới thả hai người xuống, dẫn theo thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi.
Rất nhanh, chàng đuổi theo ta, lập tức đoạt ta từ ngựa của Mộc Hòa Nhã, đặt ta trước mặt, phi ngựa chạy đi.
25
“Khi nào chàng nhận ra tỷ tỷ?”
“Vừa gặp đã cảm thấy không đúng.”
Y Mông Tà chỉ nói vài câu với Minh Châu, chưa kịp hỏi gì, nàng ta đã kể hết mọi thứ, còn đắc ý, tự phụ.
Minh Châu nghĩ rằng, nàng ta chịu theo Y Mông Tà xuất quan, là vinh hạnh lớn lao của chàng, cũng là vinh dự cho Hung Nô.
Nàng ta còn kể hết chuyện của ta trước kia, miệng toàn gọi ta là “sao chổi,” “hèn kém.”
Dù sao cũng không có lời nào vừa tai Y Mông Tà, khiến chàng tức giận.
“Thật không ngờ, gương mặt của nàng, có một ngày cũng làm ta khó chịu đến thế. Cái Minh Châu gì đó, quả thật ồn ào như ve, ngốc nghếch như heo. Nếu không phải gấp gáp, ta đã đánh cho nàng ta một trận.”
Ta nghe có gì đó không ổn.
“Chàng biết heo là để chửi người sao?”
“À, cái này…”
“Thế mà chàng vẫn gọi ta là heo con?”
“Ngày trước ta thấy nàng đáng yêu, cũng làm ta thấy heo con cũng đáng yêu. Sau này không gọi nữa, heo gì gì đó, đáng ghét nhất, sau này đổi nuôi chim én thôi.”
Chàng thì thầm bên tai ta, “Hóa ra Yên thị của ta không phải heo con, mà là chim én nhỏ.”
Ta hừ một tiếng, “Dù gì cũng không phải là người.”
“Chim én nhỏ đáng yêu mà.” Chàng suy nghĩ rồi nói tiếp, “Nhưng, đại nhạn mới thật sự hợp với trời cao rộng. Dù nói đại nhạn có thể bay về phương Nam, nhưng phương Bắc mới là nhà thật sự của nàng. Sau này nàng hãy lấy tên là Yến Hồi, nàng thấy sao?”
“Ừm… cũng được.”
Thật ra ta rất thích.
“Yến Hồi.”
Y Mông Tà gọi tên ta, giọng nói trầm ổn làm lòng ta yên bình.
“Dù quá khứ có xảy ra chuyện gì, người ta nói gì đi nữa, trong lòng ta, nàng vẫn là món quà mà trời cao ban tặng.
“Dù hoàn cảnh nào, ta vẫn sẽ chọn nàng.
“Nàng là Yên thị duy nhất của ta.”
Mũi ta cay xè, tựa vào lòng Y Mông Tà, lặng im hồi lâu.
Dưới ánh hoàng hôn, cánh chim nhạn bay về trời Bắc.
Cố quốc xa xôi, vùng biên cương vô tận mới là quê hương trọn đời của ta.
Vì nơi ấy, có chàng.
-HẾT-