Quân Tâm Như Yến - Chương 5
Mộc Hòa Nhã quay đầu, nhìn ta hồi lâu, nở một nụ cười.
“Biểu ca thật lòng, yêu thương ngươi biết bao.”
Nói xong, Mộc Hòa Nhã quay người, phóng ngựa đi, khuất bóng xa xa.
Ta hiểu rõ, nàng cố ý tranh cãi với ta, dùng cách của riêng mình để khiến ta yên tâm rằng nàng đã buông bỏ Y Mông Tà, sẽ không tranh giành.
Tiểu cô nương trong sáng, tràn đầy thiện ý ấy, ta tin chắc rằng nàng sẽ gặp được một người đàn ông yêu nàng từ tận đáy lòng.
18
Mùa xuân đến, thảo nguyên dần hồi sinh, nhưng trái tim ta lại chìm sâu trong giá lạnh của mùa đông.
Trên triều, dần dần lan truyền những lời đồn, rằng từ khi công chúa Hán tộc đến, Y Mông Tà đã mê mẩn mỹ sắc, vị chiến thần ngày nào suýt chút nữa thì bỏ mạng.
Họ còn liên hệ đến chuyện Thiền Vu cũ chết vào đêm cưới của ta, càng lúc càng đồn đại xa xôi, cho rằng ta là yêu hồ chuyển thế, là sao chổi giáng trần… đủ loại lời đồn thổi.
Cữu mẫu của chàng cũng không ngừng bóng gió hỏi han, dò xét xem liệu ta đã có tin vui hay chưa.
Dưới ánh nắng xuân, chúng ta bước qua cánh đồng mênh mông, cỏ cây lay động, thấp thoáng thấy đàn bò dê.
Đến mùa hạ, Y Mông Tà giữ đúng lời hứa năm ngoái, dẫn ta đến con suối vui chơi. Những đóa kim liên nở rộ khắp nơi, rực rỡ như ánh nắng chiều tà, đẹp tựa cõi mộng.
Chớp mắt đã đến mùa thu, ta và Y Mông Tà đã kết hôn được một năm.
Ta vẫn chưa có tin vui.
Thật lòng mà nói, trong lòng ta có chút nhẹ nhõm.
Nếu số mệnh đã an bài ta là sao chổi khắc người, thì không có con còn hơn là để liên lụy đến Y Mông Tà.
Chàng nắm tay ta, chậm rãi dạo bước trong rừng ngân hạnh.
“Thiền Vu, hãy cưới thêm vài Yên thị đi, ta…” Ta nhìn chàng, lòng đau đớn, nhưng vẫn mỉm cười, thành tâm khuyên nhủ, “E là ta khó lòng có con. Chàng cần có người nối dõi, cũng cần có một Thiền Vu kế nghiệp.”
“Ý nàng là trách ta chưa đủ cố gắng? Hửm?”
Chàng cười, ánh mắt tươi vui.
“Đừng đùa nữa, ta đang nói nghiêm túc đấy.”
Y Mông Tà ngừng cười.
“Lại là cữu mẫu thúc giục nàng? Để lát nữa ta sẽ bảo bà ấy về bộ tộc, đừng đến vương đình nữa.”
“Cữu mẫu không ép buộc ta, bà chỉ có ý tốt, lo lắng cho chàng mà thôi.”
“Dù sao đi nữa, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”
Y Mông Tà không nói thêm, cưỡi ngựa đưa ta về nhà.
Về đến vương đình, trên đàn tế, một người đàn ông ăn mặc kỳ quặc đang nhảy múa, tay cầm lông vũ và chiếc trống lắc, miệng lẩm bẩm câu thần chú.
Sắc Nhật Vương nói rằng, đó là vu sư linh nghiệm nhất của Hô Hàn dã, sứ giả của trời xanh, đặc biệt mời đến để xem số mệnh, trừ tà cho ta.
19
Y Mông Tà ngồi trên ngai vàng với vẻ mặt trầm lặng, nhìn vị pháp sư nhảy nhót trên lễ đài.
Ta bước lên, đối diện với vô số gương mặt phía dưới, vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, ký ức đáng sợ nhất thuở nhỏ chợt ùa về.
Ta ngã xuống đất, đầu đau như búa bổ.
Pháp sư lẩm bẩm những lời khó hiểu, đi vòng quanh ta, nói rằng ta là tai họa chuyển kiếp, là điềm gở, phải dùng máu thịt để tế trời mới có thể được tha thứ, giải trừ lời nguyền.
Sắc mặt Y Mông Tà càng lúc càng đen kịt, chàng lao tới lễ đài, nhấc bổng pháp sư, rồi đập mạnh xuống đất khiến xương gãy răng rắc.
Ta chưa từng thấy chàng giận dữ như vậy.
Y Mông Tà nắm lấy tóc pháp sư, mặt đầy sát khí.
“Ngươi tính toán giỏi như vậy, sao không tính được mạng của mình? Sao không tính được hôm nay chính là ngày chết của ngươi? Ngươi nói Minh Châu mệnh cứng, cha mẹ ta cũng sớm qua đời, có phải mệnh của ta quá cứng nên phải tế trời không? Nói đi!”
Pháp sư sợ đến run lẩy bẩy, răng va vào nhau lập cập.
Chưa đợi pháp sư phản biện, Y Mông Tà rút đao dài, chém đầu pháp sư ngay lập tức.
Máu tràn khắp nơi.
“Toàn những lời vô căn cứ.”
Y Mông Tà lạnh nhạt, lấy khăn lau sạch vết máu trên đao.
Chàng đỡ ta đứng lên, hướng xuống dưới đài nói lớn.
“Dân chúng Hung Nô nghe đây, ngày Yên thị đến, chính ta đã thay trời hành đạo, lật đổ bạo quân một cách thuận lợi.
“Phải nói rằng, chính Yên thị đã mang đến may mắn cho chúng ta.
“Ta, Y Mông Tà, đã là kẻ mồ côi mất cha mất mẹ, nếu nói về số mệnh, thì mệnh của ta là cứng nhất, không ai có thể khắc ta được.”
Chàng liếc nhìn pháp sư đã bị chặt thành hai nửa dưới đất.
“Pháp sư giỏi như vậy, hôm nay lấy hắn để tế trời, tin rằng trời sẽ nghe được lời cầu nguyện của hắn.
“Từ nay về sau, ai còn dám nói bậy, thì hãy lấy chính mình để tế.
“Nếu kẻ nào quan tâm đến vận mệnh của Hung Nô thì hãy thực sự làm điều gì đó có ích.”
Nói xong, chàng nắm tay ta rời đi, không ngoảnh lại.
Về đến trướng, lòng ta nặng trĩu.
“Thiền Vu, ta không muốn chàng vì ta mà trở thành bạo quân. Làm như vậy sẽ mất lòng dân.”
Y Mông Tà cười nhạt.
“Lòng dân ngu muội như vậy, không cần cũng được. Lừa đảo cũng không chọn đối tượng, hắn tự tìm đường chết.
“Hơn nữa, ta đã giết nhiều người đến nỗi không nhớ nổi, không thiếu một người này.
“Trước đây ta quá khoan dung, chỉ nói sau lưng thì được, nhưng dám lớn lối trước mặt ta, đáng lẽ từ lâu phải giết gà dọa khỉ rồi.”
Chàng ôm ta vào lòng an ủi.
“Đừng sợ, sau này không ai dám chỉ trích nàng nữa. Chúng ta còn trẻ, con cái rồi sẽ có, đừng vội.
“Nếu không sinh được cũng không sao, Hung Nô nhiều trẻ con, sau này chọn vài đứa cho nàng nuôi.
“Có ta ở đây, nàng không cần phải sợ gì cả.”
Đúng vậy, có chàng bên cạnh, ta không sợ gì cả.
20
Tin đồn về ta trong một đêm tan biến không dấu vết.
Mọi người càng thêm kính trọng ta, họ đã hoàn toàn hiểu rằng, Y Mông Tà tuyệt đối không bao giờ để ta bị xúc phạm.
Y Mông Tà nói, đó là “sợ uy không sợ đức.”
Nhưng phần lớn thời gian, hắn vẫn lấy đức phục người, không thường xuyên dùng đến bạo lực.
Dưới sự cai trị của Y Mông Tà, quan hệ Hán – Hung đạt được sự ôn hòa chưa từng có.
Chàng lại nói rằng, chính cuộc hòa thân của ta đã mang lại hòa bình cho hai nước.
Chàng luôn biết cách khiến ta vui vẻ.
Cuối năm, Y Mông Tà báo tin tốt lành, Hán triều cử sứ giả đến, long trọng mời Đại Thiền Vu Y Mông Tà đến dự lễ mừng hòa bình Hán Hung.
“Cữu cữu nói nàng là công chúa được cưng chiều nhất triều Hán, nàng rời đi đã lâu, chắc chắn rất nhớ cha mẹ. Giờ nàng là Yên thị của Hung Nô, là công thần của hai nước Hán Hung, chúng ta cùng đến Trường An.”
Mộc Hòa Nhã và Sắc Nhật Vương cùng những người khác cũng đi Hán, ai cũng rất vui, nhất là Mộc Hòa Nhã, nàng chưa từng đến Trường An, rất muốn xem Trường An có thực sự phồn hoa như trong truyền thuyết hay không.
Suốt đường đi, chỉ có lòng ta là rối bời.
Cảm giác bất an trỗi dậy trong ta, cứ như có chuyện sắp xảy ra.
Ta phải nói với Y Mông Tà thế nào đây, rằng thực ra phụ hoàng mẫu hậu ta nghĩ rằng, sau khi ta xuất giá sẽ không sống được lâu, không ngờ ta có thể sống lâu như vậy, lại càng không ngờ mọi chuyện xảy ra sau đó.
Có lẽ, họ không muốn gặp ta.
Đến Trường An vào ngày lễ Nguyên Tiêu.
Y Mông Tà bảo ta giúp chàng mặc Hán phục, nói là muốn đưa ta ra ngoài dạo chơi.
Ta giúp chàng mặc y phục, búi tóc gọn gàng, nhìn khác hẳn thường ngày, chỉ là dáng người kiêu hãnh như cây tùng cùng vẻ anh hùng bất khuất giữa đôi mày vẫn không đổi.
Dù mặc áo dài rộng, chàng vẫn không giấu được khí chất mạnh mẽ.
Ta cũng thay một bộ trang phục của Hán gia, chàng nhìn ta.
“Rất đẹp, đẹp như lần đầu ta gặp nàng.”
Chúng ta đi dạo trên phố, giống như một cặp vợ chồng bình thường, ta gọi chàng là phu quân, chàng gọi ta là nương tử.
Phố hoa rực rỡ như ban ngày, đây là lần đầu ta thấy sự phồn hoa và nhộn nhịp của Trường An.
Trước khi hòa thân, những năm tháng tươi đẹp của ta đều ở trong cung, trong tiểu viện giống như nhà giam đó.
Dân chúng chen chúc đông đúc, tập trung dưới hoàng cung, chúng ta cũng đi góp vui.
Trên cổng thành, một đôi nam nữ sang trọng vô song đang vẫy tay chào, rải đồng xu, lá bạc và bánh tráng gói trong giấy dầu xuống dưới.
Y Mông Tà không quen với những phong tục này, hỏi ta: “Họ đang làm gì vậy?”
“Là hoàng đế và hoàng hậu, mỗi năm vào ngày Nguyên Tiêu, họ sẽ cùng dân chúng vui chơi.”
“Vậy họ chính là cha mẹ nàng? Sao nàng lại gọi họ là hoàng đế hoàng hậu?”
Ta thuận miệng viện cớ.
“Vì ta đã gả cho chàng, từ nay là người Hung Nô, phải gọi theo chàng.”
Ta nhìn đôi phu phụ ấy.
Phụ hoàng, mẫu hậu.
21
Từ khi chào đời, ta đã bị nuôi dưỡng trong một tiểu viện cô độc.
Ta biết rằng phụ hoàng và mẫu hậu là những người tôn quý nhất trong cung, nhưng chưa từng được gặp mặt họ.
Năm mười tuổi, vào sinh nhật của phụ hoàng, ta đã lén tránh khỏi sự canh giữ của các ma ma và thị vệ để chạy đến đại điện náo nhiệt nhất.
Ta vừa mới học được chút ít về thêu thùa, đã cẩn thận làm một chiếc bùa bình an, hy vọng có thể tặng cho phụ hoàng.
Nhưng khi ta xuất hiện trong đại điện, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ta, kinh ngạc như thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái.
Phụ hoàng ngồi trên ngai vàng với vẻ mặt đầy ghét bỏ, còn mẫu hậu bên cạnh thì tiện tay nhặt lấy cây giá đèn ném thẳng về phía ta.
Bà ôm trong lòng một tiểu cô nương nhỏ nhắn, trông giống ta như đúc, nhưng ăn mặc lộng lẫy như một tiên nữ nhỏ. Còn ta chỉ mặc trang phục của một cung nữ, cổ tay áo rách nát.
Phụ hoàng và mẫu hậu tức giận, ra lệnh xử tử tất cả nô bộc trong tiểu viện, trách mắng họ đã không canh chừng kỹ khiến ta trốn ra ngoài.
Thị vệ và các nha hoàn đều bị xử tử.
Ta quỳ gối cầu xin, van nài họ tha cho ma ma – người đã nuôi nấng, chăm sóc ta từ nhỏ, là niềm ấm áp duy nhất của ta trong cung.
Trời đột nhiên đổ mưa, ta quỳ gối bên ngoài cung điện của phụ hoàng và mẫu hậu, đầu đập xuống đất liên tục.
“Phụ hoàng! Mẫu hậu! Tất cả đều là lỗi của con, xin người hãy tha mạng cho ma ma! Con sai rồi, con sẽ không dám nữa!”
Không một ai đoái hoài.
Trong cung điện ấm áp sáng rực, một gia đình hạnh phúc quây quần bên nhau, thoảng mùi hương của đồ ăn.
Ta không biết mình đã dập đầu bao nhiêu lần, cầu xin bao nhiêu câu tha mạng.
Ta chỉ nhớ rằng, máu hòa với nước mưa, tràn ngập trên mặt đất, đầu ta đau như búa bổ, chóng mặt và buốt rát.
Một tia sét xé ngang bầu trời, ta như bừng tỉnh, hét lớn: “Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương! Tất cả đều là lỗi của con, xin người tha mạng cho ma ma!”
Cửa cung mở ra, mẫu hậu bước ra, đẹp như một tiên nữ giáng trần.
Vị mỹ nhân này lạnh lùng nhìn ta, ra lệnh từ nay về sau không cho phép ta bước ra khỏi tiểu viện nửa bước.
Ma ma được tha mạng.
Ta trăm lần đội ơn, từ đó không còn gọi họ là phụ hoàng mẫu hậu nữa.
“Tiểu ngốc nghếch, sao nàng lại khóc vậy?”
Ngón tay của Y Mông Tà nhẹ nhàng lướt qua gương mặt ta.
“Ta mới học được một từ, gọi là ‘cận hương tình khiếp*’. Có phải vì vậy mà nàng khóc không?”
(gần quê mà thấy sợ; cảm giác phức tạp khi trở về quê)
Ta khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Khi hạnh phúc quá, người ta cũng sẽ rơi nước mắt.”
Qua làn nước mắt nhạt nhòa, ta nhìn Y Mông Tà.
“Phu quân, cùng chàng bên nhau, là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của ta.”
Y Mông Tà ôm vai ta, nói rằng chàng cũng vậy.
22
Y Mông Tà dẫn ta vào cung, lễ nghi Hán gia hết sức chu đáo, phụ hoàng và mẫu hậu mỉm cười rạng rỡ.
Lần đầu tiên trong đời, phụ hoàng và mẫu hậu cười với ta, gọi ta là “minh châu” của họ.
Họ còn đặc biệt sắp xếp nhiều công tử quyền quý làm bạn với Y Mông Tà, giúp chàng khuây khỏa bằng cách cưỡi ngựa, bắn cung, múa kiếm.
Y Mông Tà chơi rất hứng thú, vượt qua tất cả các công tử quyền quý, thậm chí còn không hề thua kém họ về thơ từ ca phú.
Khi rảnh rỗi, chàng để thầy dạy Hán ngữ chỉ dạy, và thường kéo ta cùng học.
Kết thúc hoạt động, gương mặt chàng lấm tấm mồ hôi, chạy đến bên ta.
Ta lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho chàng.