Quân Tâm Như Yến - Chương 2
6
Ta mang mấy cái hộp gỗ đã sắp xếp gọn gàng từ buổi chiều, bên trong chứa vài món trang sức quý giá.
“Theo lý, sáng nay ta phải đến chào các tỷ tỷ. Chỉ là nơi này ta vẫn chưa quen, lại chưa chuẩn bị chu đáo, sợ làm phiền họ. Phiền xem qua giúp ta xem mấy món quà này có hợp không? Nếu không đủ, tối nay ta sẽ chuẩn bị lại.”
Nghe các tỳ nữ nói, trên thảo nguyên có đến chín trên mười cô nương ngưỡng mộ Chúa công Truy Lệ Vương, huống chi bây giờ Y Mông Tà lại là Đại Thiền Vu, phụ nữ bên cạnh chẳng thiếu.
Lễ nghi chẳng bao giờ thừa, ta là nữ tử người Hán, ở đây cần đặc biệt khéo léo để khỏi bị gây khó dễ.
“Tỷ tỷ? Tỷ tỷ nào?”
Y Mông Tà cầm chiếc trâm vàng trong hộp lên ngắm, rồi tiện tay cài lên tóc ta.
“Là những Yên thị trước của ngài, ta đến sau họ, nên nên gọi là tỷ tỷ. Hay quy tắc của các người khác, không thể gọi vậy?”
Y Mông Tà đóng hộp lại, tiện tay ném sang một bên, kéo ta đến cạnh thùng nước.
Hắn tỏa ra hơi nước mờ mịt, giọt nước lăn dọc theo bờ cơ bắp của hắn.
“Ai bảo nàng ta còn Yên thị khác?”
Ta nhìn hắn, không dám tin.
Hắn thật không có người khác ư?
Phụ hoàng ta có đến tam cung lục viện, náo nhiệt vô cùng. Đừng nói phụ hoàng tôn quý như thiên tử, ngay các công tử quý tộc ở Trường An, thiếp thất càng nhiều không đếm xuể.
Y Mông Tà đứng lên, bế ta lên, đong đưa một chút.
“Hiện tại Thiền Vu không định nuôi heo nhỏ khác, chỉ nuôi một mình nàng đã đủ phiền phức rồi.”
Nghe vậy, ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng, thì ra hắn thật không có Yên thị khác.
Ta mới gặp hắn hôm qua, không phải đã có tình cảm sâu đậm gì, chỉ là cảm thấy may mắn vì không phải lấy lòng người khác. Những lời đồn trong cung về sự tranh giành của phụ nữ, ta đã nghe nhiều, thật là đáng sợ. Tính cách chậm chạp của ta, e rằng không đủ khéo léo để đối phó.
Hắn cúi đầu, mỉm cười nhìn ta.
“Ăn no, uống đủ, tắm rửa xong, lại đến lúc ăn heo nhỏ.”
Mặt ta nóng bừng, xấu hổ không dám nhìn hắn, từ nay không dám nhìn thẳng vào chữ “ăn” nữa.
“Ồ, mặt nàng đỏ ghê, hôm qua là heo hấp, hôm nay là heo sữa nướng à?”
Được rồi, giờ cũng không dám nhìn thẳng vào từ “heo hấp” và “heo sữa nướng” nữa.
7
Y Mông Tà đúng là người khác thường.
Ban ngày bận rộn đến không thấy bóng dáng, có khi liền mấy ngày không gặp. Nghe tỳ nữ nói, lực lượng cũ của lão Thiền Vu vẫn còn, đang trong thời điểm giao thoa giữa cũ và mới, vừa đánh trận, vừa chỉnh đốn quân pháp, bận bịu không ngừng.
Thế nhưng chỉ cần hắn xuất hiện trước mặt ta, không thấy chút mệt mỏi nào.
Khụ, vẫn luôn mang nụ cười… cần mẫn nghiên cứu với ta về trăm cách ăn heo.
Các tỳ nữ nói, từ khi ta xuất hiện, Thiền Vu đêm nào cũng nghỉ tại trướng của ta, ân sủng dành cho ta đã lan truyền khắp thảo nguyên.
Các cô nương đều rất ngưỡng mộ ta, rất tò mò về ta.
Lần này hắn đến, ta như thường lệ phục vụ hắn rửa mặt chải đầu.
“Hôm nay dì ta đến hỏi về nàng. Ta mới nhớ ra, nàng đã đến đây hơn nửa tháng rồi, mà chưa từng ra ngoài. Là không thích ứng được nơi này sao? So với Trường An của các nàng, nơi này có lạnh hơn, nàng không muốn ra ngoài cũng hiểu được. Ta đã bảo dì rằng nàng không khỏe, từ chối bà ấy thay nàng.”
“Không phải đâu, chỉ là ta chưa quen nơi này, sợ ra ngoài vô tình chạm mặt ai lại không biết lễ nghi. Huống chi nữ tử đã thành thân, không nên phô trương. Chưa được Thiền Vu cho phép, ta sẽ không tự ý ra ngoài. Lần tới… nếu phu nhân muốn gặp, cứ báo cho ta là được.”
Thân phận ta vốn là gả cho lão Thiền Vu, chẳng ngờ lại thành theo Y Mông Tà, cũng không biết nên gọi dì hắn là gì, gọi phu nhân để thể hiện sự tôn kính thì không sai.
Y Mông Tà nhíu mày.
“Quy củ của người Hán các nàng sao lại nhiều thế? Còn có quy củ nào nữa nàng nói hết cho ta nghe đi…”
“Thôi bỏ đi, nàng không cần nói nữa, tất cả bỏ hết đi. Người Hung Nô chúng ta không câu nệ nhiều như thế, nàng muốn làm gì thì làm.
“Ở đây, nàng là Yên thị của ta, ai xâm phạm, là họ xâm phạm ta. Ngày mai ta đưa nàng ra ngoài cưỡi ngựa nhé?”
“Được,” ta chưa bao giờ cưỡi ngựa, thấy rất tò mò, bèn nói tiếp, “nhưng ta không biết.”
“Không sao, ta sẽ dạy nàng, ta cưỡi rất giỏi đấy.”
Ta gật đầu, mong chờ ngày mai được ra ngoài lần đầu tiên.
Sau khi tắm rửa, Y Mông Tà cùng ta lên giường nghỉ, nhưng hắn chỉ nằm nghiêng nhìn ta, không tiến thêm bước nào.
Ta nhìn hắn, trong lòng khó hiểu… rõ ràng ta đã quen với sự nhiệt tình của hắn rồi mà.
Hắn trông như đang đấu tranh nội tâm, sau một hồi bỗng nhảy xuống giường, rồi quay lại với một hộp ngọc trắng trên tay.
“À này, hôm nay dì ta có nói về nàng, bà ấy mắng ta một trận, bảo ta không biết tiết chế, không biết thương tiếc nàng.”
Hắn nhét cái hộp vào tay ta, lộ vẻ mặt hơi ngượng ngùng, hiếm thấy.
“Bà ấy đưa thuốc mỡ này cho ta, nói nàng dùng sẽ tốt, làm mát, giảm sưng.”
Cứu ta với!
“Ngài… hai người đã nói những gì vậy chứ!”
Mặt ta lập tức đỏ bừng, ngượng không dám nhìn, cả đời không muốn gặp dì hắn nữa.
Y Mông Tà nhìn ta một lúc, cười ha ha.
“Hôm nay đỏ vậy, là heo sữa nướng à?”
Ta đẩy hắn một cái, phồng má lên.
Y Mông Tà kéo ta lại, đặt một nụ hôn thật sâu.
“Đi thoa thuốc đi, hôm nay không ăn nàng. Mai ta đưa nàng ra ngoài chơi, nàng phải nghỉ ngơi cho khỏe.”
Ta leo xuống giường, lẩn ra sau tấm bình phong.
Lúc trở lại, hắn dịch người qua, vỗ vào chỗ hắn nằm.
“Nàng nằm đây đi, ở đây ấm hơn.”
Ta nằm xuống, bỗng nhiên muốn khóc, cảm thấy họ đối xử với ta quá tốt.
“Thiền Vu, phiền ngài thay ta nói lời cảm ơn phu nhân, thuốc rất tốt.”
“Ừ được…”
Y Mông Tà gần ngủ, quay người ôm lấy ta, mơ hồ nói: “Nàng nên gọi dì là dì, đừng gọi phu nhân nữa.”
“Ừ, được.”
Giọng ta không kiểm soát được mà nghẹn ngào, may mà hắn đã ngủ mất rồi.
8
Hôm sau, chúng ta dậy từ sáng sớm.
Trời trong xanh, bầu trời mùa thu trên thảo nguyên, không một gợn mây, xanh ngắt trong veo, nối dài với đồng cỏ mênh mông vô tận.
Khác hẳn với khoảng không chật hẹp mà ta từng thấy trong cung.
Y Mông Tà một tay dắt ngựa, một tay nắm tay ta, dẫn ta đi xuyên qua vô số lều trại, thu hút ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.
Họ tò mò nhìn chúng ta, muốn nhìn nhưng lại ngại ngần, ánh mắt lén lút. Chỉ có mấy đứa trẻ hồn nhiên là dám nhìn thẳng vào ta, cười đến mức có thể thấy mấy chiếc răng sún của chúng.
Ta sờ mặt mình, khẽ hỏi Y Mông Tà.
“Mặt ta có dính bẩn không?”
Y Mông Tà mỉm cười, chào hỏi những người Hung Nô, rồi bảo ta: “Nàng đã đến đây nửa tháng, họ chỉ nghe lời đồn mà chưa từng thấy mặt, nên họ tò mò thôi, không có ác ý gì đâu.”
Nhìn thấy mấy đứa trẻ càng tụ tập đông hơn, Y Mông Tà nhặt một viên đá nhỏ ném về phía chúng, dọa chúng chạy tán loạn.
Đám trẻ con làm mặt quỷ với Y Mông Tà, rồi chạy mất dạng trong tiếng cười đùa.
“Lũ trẻ nghịch ngợm, dọa chúng một chút.”
Ta thấy, hắn mới giống như một đứa trẻ.
Ta từng sợ hãi thế giới bên ngoài lều trại, không biết sau khi bước ra sẽ gặp phải điều gì.
Nhưng Y Mông Tà tự tay nắm tay ta, khiến ta biết rằng, nơi đây bình dị, ấm áp, vượt xa tưởng tượng của ta.
Ta khoác tay Y Mông Tà, lòng tràn ngập sự biết ơn đối với buổi sáng sớm này.
Đột nhiên tiếng hí của ngựa vang lên, một nữ tử cưỡi ngựa đến, dừng lại trước mặt chúng ta.
Tự tin, duyên dáng, lại mang nét mạnh mẽ đặc trưng của nữ tử Hung Nô.
Nàng nhảy xuống ngựa, động tác khoáng đạt và gọn gàng.
“Biểu ca!”
Ánh mắt nàng dán chặt vào Y Mông Tà, lấp lánh sự vui sướng.
“Mộc Hòa Nhã, lâu rồi không gặp.”
Ánh mắt của Mộc Hòa Nhã nhìn Y Mông Tà, tràn đầy vẻ ngưỡng mộ của một nữ tử dành cho nam tử.
Nhưng khi ánh mắt nàng chuyển sang ta, lại rõ ràng nói lên một điều – ngươi tiêu rồi.
Ta nhìn hai người họ, trong đầu chỉ hiện lên một câu.
Biểu ca và biểu muội, trời sinh một đôi.
Nó đến rồi, nó đến rồi, hồi cung đấu của ta cuối cùng cũng cưỡi ngựa chạy đến rồi!
9
Hắn giới thiệu ta với nàng: “Đây là biểu muội của ta, Mộc Hòa Nhã công chúa.”
“Nàng là công chúa Hán triều…”
Đang định giới thiệu ta thì Mộc Hòa Nhã liếc lên trời, cắt lời hắn.
“Công chúa Hán triều, Minh Châu công chúa. Không cần biểu ca giới thiệu, ta đã nghe danh nàng từ lâu. Ta sớm đã muốn gặp vị công chúa Hán triều khiến đại thiền vu mê đắm đến quên cả trời đất, nhưng phụ vương bảo ngoài kia không an toàn, không cho ta ra ngoài, nên giờ mới đến.”
Nàng nói một hơi, giọng điệu đầy gai góc.
Ta không biết phải đáp lại thế nào, đành cúi chào nàng.
Nàng chỉ hừ một tiếng, không thèm để ý, chỉ nói chuyện với hắn.
“Biểu ca, huynh luôn bận rộn, đã lâu rồi chúng ta chưa cưỡi ngựa thật thoải mái. Hôm nay chúng ta đua ngựa đi, ta có nhiều chuyện muốn nói với huynh.”
Mộc Hòa Nhã nắm tay hắn, tiện tay gạt tay ta ra.
Ta có chút ngượng ngùng, định rút lui: “Vậy, hai người nói chuyện đi, ta xin phép rời…”
Nhưng chưa kịp nói xong, hắn đã lên tiếng.
Hắn nhíu mày, rút tay mình ra khỏi tay nàng, gương mặt nghiêm nghị.
“Mộc Hòa Nhã, Minh Châu đã chào hỏi ngươi, ngươi cũng nên đáp lễ. Lớn rồi, mà chẳng biết phép tắc.”
“Huynh…”
Mộc Hòa Nhã tỏ vẻ khó chịu, nhưng không dám nổi giận.
Hắn càng nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng như đao, không giận mà uy.
Nàng nhẫn nhịn cơn giận mà cúi chào ta, hai tay hời hợt chắp trước ngực, lập tức buông xuống.
Ta khẽ gật đầu, mỉm cười với nàng.
Thấy vậy, hắn mới dịu mặt đi đôi chút.
Nàng lại hừ một tiếng, bĩu môi nhìn hắn.
“Biểu ca làm đại thiền vu rồi, uy nghi quá nhỉ, ngay cả với ta cũng phải bày vẻ.”
“Ta vốn là thiền vu, đây không phải bày vẻ mà là uy nghi của chủ nhân Hung Nô. Từ nay về sau, đừng gọi ta là biểu ca nữa, ngươi cũng không còn là trẻ con, thật là không ra gì.”
Mộc Hòa Nhã không thể nhịn nổi, vừa tức vừa uất, khóe mắt ngân ngấn lệ.
“Ta từ xa chạy đến đây, huynh lại đối xử với ta như thế! Biểu ca, biểu ca, biểu ca! Ta cứ gọi đấy!”
Hắn thở dài, bảo ta lùi ra, rồi bước đến bên cạnh nàng.
“Thôi nào, thôi nào, chỉ là cưỡi ngựa thôi, có gì mà phải khóc lóc như vậy.” Hắn thở dài, chìa tay ra, “Ta sẽ đi cùng ngươi.”
Mộc Hòa Nhã nắm lấy tay hắn, đạp lên bàn đạp lên ngựa, rồi quay lại nhìn ta đầy vẻ tự đắc.
Khóc lóc thật là đáng hổ thẹn nhưng lại hiệu quả vô cùng.
Nàng vui vẻ, vừa nói vừa nhìn ta đầy vẻ khiêu khích, bảo biểu ca luôn vậy, ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại quan tâm nàng nhất.
Rồi rồi, biết là hai người tình thâm nghĩa trọng rồi.
Ta có thể rời đi.
Hai người tình cảm thắm thiết, hôm nay chẳng phải chuyện của ta.
Khi nàng ngồi ổn định, hắn bất ngờ vụt roi vào mông ngựa, mạnh đến mức để lại vết máu.
Con ngựa đau đớn hí vang, chạy như điên cuồng ra xa.
Trong không trung chỉ còn lại tiếng hét của Mộc Hòa Nhã.
“Aaaaa! Y Mông Tà ta hận huynh! Biểu ca! Ta hận huynh – cứu mạng, biểu ca ơi!”
Hắn vẫy tay tạm biệt, cười rạng rỡ như hoa hướng dương.
Ta nhìn mà ngẩn người.
Không ngờ rằng, đoạn cung đấu của ta đến thật nhanh, đi cũng nhanh chóng.
Y Mông Tà tự mình diễn thay ta.
Ta chỉ đứng ngoài xem kịch.
10
Khi bóng dáng Mộc Hòa Nhã đã khuất, hắn đưa tay ra đỡ ta lên ngựa.
“Chàng… nàng…”
Ta vẫn chưa hoàn hồn, Y Mông Tà thật quá đáng, lại có thể trêu nàng như thế.
Khụ, mặc dù ta phải thừa nhận rằng thật hả dạ.
Nhưng ta cũng có chút lo lắng cho Mộc Hòa Nhã, dù sao nàng vẫn chỉ là một cô nương nhỏ tuổi.
“Con ngựa chạy nhanh vậy, Mộc Hòa Nhã công chúa liệu có sao không?”
Hắn ngồi lên ngựa, ôm ta vào lòng.