Quân Tâm Như Yến - Chương 1
01
Y Mông Tà không màng đến sự giãy giụa của ta, bế thẳng vào đại trướng.
Hắn có sức lực rất lớn, giữ chặt hai cánh tay ta như hai gọng kìm sắt, khiến ta đau đớn.
Dù ta có đánh đấm thế nào, hắn cũng không động đậy, cơ thể cứng rắn như đá, chẳng có chút thịt nào.
Ta chợt nhớ đến lời của mama quản sự trong cung, nói người Hung Nô ngoài biên ải đều là man rợ, ăn thịt sống, thậm chí ăn cả người sống.
Trong trướng đặt một cái thùng gỗ lớn, bên dưới đốt lửa, cảnh tượng này khiến ta càng thêm hoảng sợ.
“Thả ta ra, ngươi là đồ dã man!”
Lời vừa thốt ra, ta sững lại, thấy ánh mắt của Y Mông Tà cúi xuống.
“Dã… man?”
Ánh lửa nhảy múa trong đôi mắt hắn.
Ta sợ hãi đến run rẩy. Nếu không phải hắn đang ôm chặt, ta đã hóa thành nước chảy xuống đất.
“Xin ngươi đừng ăn ta, ta trên người chẳng có chút thịt nào, ăn cũng chẳng ngon, gầy đến mắc răng.”
“Ai nói với ngươi ta sẽ ăn người?”
“Trong cung ai cũng nói vậy. Các ngươi ăn người, ăn sống.”
Ta nhìn về phía cái thùng nước đang bốc hơi nghi ngút, nóng hổi.
Chẳng lẽ, hắn định ăn kiểu văn minh hơn, là nấu nước trụng thịt?
Y Mông Tà nhìn theo ánh mắt ta, không tức giận, ngược lại còn cười.
Hắn ném ta vào thùng nước, tráng qua rồi lại kéo lên, ném lên giường.
Ta sợ đến mức ngây dại.
Y Mông Tà nhìn ta một lượt.
“Nữ tử Nam quốc không giống nữ tử phía Bắc chúng ta, da trắng mềm mại như con cừu non mới sinh.”
Ta hiểu, là con cừu chờ bị làm thịt.
“Không không không, nhìn trắng vậy thôi là do toàn mỡ, mỡ không ngon đâu, ngấy lắm.”
“Vừa rồi ngươi lại bảo là ngươi rất gầy.”
Ta vốn đã không giỏi ăn nói, hắn lại chặn họng, ta càng không biết nói gì thêm.
Ta chẳng có chí khí, chỉ biết khóc lóc thảm thiết, cầu xin hắn một điều cuối cùng.
“Ngươi nói đi.”
“Cắn cổ trước đi, chết nhanh, sẽ đỡ đau.”
Y Mông Tà khóe môi nhếch lên cười.
“Được thôi.”
Hắn đáp rất dứt khoát, đầy vẻ thân thiện.
02
Ta không chết.
Đêm đó, Y Mông Tà đã cho ta hiểu một cách “ăn” khác của con người.
Một cách mà những người trong cung chưa từng dạy ta.
Ta nhìn sang bên cạnh, hắn vẫn còn đang ngủ.
Ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm chiếu lên gương mặt hắn, một nửa sáng, một nửa tối.
Hắn trông không giống bất kỳ ai ta từng thấy trước đây, sống mũi cao, xương mày cũng cao, nối liền nhau như ngọn núi xa xa mà ta thấy trên đường.
Hắn bất ngờ mở mắt, đôi mắt sắc lạnh như mYên thịm ưng.
“Nhìn đủ chưa?”
Hắn đã tỉnh từ trước, biết ta đang nhìn hắn?
Mặt ta đỏ bừng lên, cố xoay đầu nhìn trần giường, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tay ta áp lên ngực, nắm lấy chăn mà run nhẹ.
Y Mông Tà bật cười, chống một tay ngồi nghiêng về phía ta, ngón tay khẽ vuốt nhẹ cổ ta.
“Ngươi là công chúa được gửi đi hòa thân sao? Ta nhớ tên là gì… Châu?”
“Minh Châu.”
Ta ngượng ngùng, lặp lại một lần nữa.
“Mọi người đều gọi ta là công chúa Minh Châu.”
“Minh Châu.” Hắn cười nhìn ta, “Ngôn ngữ của các ngươi thật khó nhớ.”
Hắn cười với vẻ vô hại, hoàn toàn khác với con người mặt đầy máu và hung tợn, hét lên đòi ăn người của tối qua.
Y Mông Tà xuống giường, bước chân trần trên đất, vươn vai hướng về phía cửa sổ.
Vai hắn rộng, sải tay dài, cơ bắp rắn chắc, khó trách khi ta không thể đánh thắng hắn.
Y Mông Tà quay lại, ngồi xổm bên cạnh ta.
“Ta còn có việc, ngươi cứ ngủ thêm đi, lát nữa ta sẽ quay lại. Nhớ ăn nhiều vào, heo con mà, ăn nhiều ngủ nhiều mới lớn nhanh.”
…
Cái tiếng Hán của hắn, học có vẻ không được tốt lắm nhỉ?
Nói xong, hắn hôn nhẹ lên má ta, nở nụ cười tươi.
“Hương vị cũng không tệ.”
Trước lời nhận xét của hắn, ta kéo chăn che lên mặt, tự chui vào trong.
03
Lão thiền vu đã qua tuổi ngũ tuần, nổi tiếng là người tàn nhẫn khát máu.
Ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chết cho việc hòa thân này.
Trên đường đi ta đã cầu nguyện, mong rằng đại thiền vu nếu không thích ta, thì xin hãy cho ta một cái chết nhanh chóng.
Còn tên Y Mông Tà đột nhiên xuất hiện này, ta không biết là thế nào. Nhưng hắn không hét lên đòi giết ta, trông có vẻ dễ tiếp cận, làm tâm trạng lo lắng của ta tạm thời bình ổn.
Tương lai của ta liệu có không đáng sợ như ta tưởng?
Nghĩ đi nghĩ lại, ta lại buồn ngủ.
Đêm qua vừa sợ hãi vừa mệt mỏi, ta ngủ rất sâu, mãi khi mặt trời lên cao ta mới tỉnh.
Khi ta tỉnh dậy, có hai thị nữ đến giúp ta chải tóc, trang điểm.
Bỏ bộ y phục cưới của nhà Hán, thay vào là trang phục thảo nguyên.
Những chuỗi ngọc mã não trên trang sức gắn lên trán va vào nhau, leng keng, bộ váy với lớp lông trang trí, lộng lẫy mà xinh đẹp.
Ta nhìn mình trong gương, ta chưa bao giờ mặc trang phục đắt giá như vậy, ngoài bộ y phục cưới vừa thay ra.
“Không hổ là heo con, ngủ cũng lâu thật.”
Đúng lúc đó, Y Mông Tà vén rèm bước vào, nhìn ta một hồi rồi nở nụ cười rạng rỡ.
“Trang điểm xong rồi, vẫn là một heo con xinh đẹp.”
Ta cúi đầu cười nhẹ, không biết trả lời thế nào.
Là nên cảm ơn hắn vì đã khen ta đẹp, hay nói với hắn rằng, ở chỗ ta, chỉ khi mắng người ta mới gọi người ta là heo?
Nghĩ lại, Y Mông Tà là người nước ngoài.
Nam nhi thảo nguyên học tiếng ngoại quốc vốn đã khó khăn. Huống chi ta không hiểu chút gì về ngôn ngữ Hung Nô, hắn còn giỏi hơn ta nhiều.
Nước Đại Hán của ta vốn là lễ nghĩa chi bang, luôn độ lượng, không tính toán với hắn. Hắn thích gọi thế nào thì gọi.
Y Mông Tà ném thứ gì đó lên bàn, lại vội vàng rời đi.
Hắn đi rồi, hai thị nữ bụm miệng cười, nói những lời ta không hiểu.
“Các ngươi cười gì thế?”
Ta hỏi, lo lắng không biết mình có làm sai điều gì không. Ta chưa quen với quy tắc ở đây.
Các nàng biết nói tiếng Hán, cười đáp: “Xin phi đừng hiểu lầm, chúng thần chỉ cười vì thiền vu rất thích ngài.”
Nàng cầm lấy con cáo trắng trên bàn, giơ lên cho ta xem.
“Nhìn xem, thiền vu tự mình săn được đó. Lại còn là một con cáo trắng. Tìm một con cáo trắng nguyên sơ khó lắm. Hôm nay thiền vu bận bao việc mà còn đi săn cáo đó.”
Một thị nữ khác cũng nhập hội buôn chuyện.
“Nam nhi thảo nguyên chúng ta, thú săn được đều tặng cho người phụ nữ mà mình yêu quý.”
“Ngươi có nghe bao giờ thiền vu Y Mông Tà tặng thú săn cho ai chưa?”
“Chưa bao giờ, hắn là người… Nếu không tận mắt thấy hôm nay, ta cũng chẳng tin.”
Hai người cứ ríu rít nói mãi, làm ta cảm thấy ấm áp.
Dù là người ở đâu, tình yêu buôn chuyện đều giống nhau, đặc biệt là chuyện tình cảm.
Các nàng cứ nói mãi, ta nghe mà kinh ngạc và xúc động.
Y Mông Tà… thực sự thích ta sao?
04
Thị nữ vừa làm việc vừa nói chuyện với ta, đề tài chỉ xoay quanh Y Mông Tà, suốt buổi chiều cứ như hạt đậu đổ, không ngừng lại.
Các nàng vừa kính trọng vừa sợ hắn.
Trước đêm qua, Y Mông Tà có một danh hiệu khác là Vương Truy Lệ. Hắn là một chiến tướng anh dũng nổi danh trên thảo nguyên, thành tích chiến đấu lẫy lừng, tuổi còn trẻ đã được phong thưởng.
Thiền vu già từng là anh hùng trong lòng dân thảo nguyên, nhưng khi tuổi già ập đến, ông ta trở nên đa nghi, luôn cảm thấy có người muốn hại mình. Cộng thêm bản tính tàn bạo, ông ta gây ra nhiều chuyện đẫm máu.
Bộ tộc của Y Mông Tà cũng không tránh khỏi bị cuốn vào vòng xoáy, cha hắn cũng vì thế mà mất mạng.
Các bộ tộc khác cũng không tránh được, mâu thuẫn nội bộ ngày càng trầm trọng.
Y Mông Tà không thể chịu đựng nổi, hắn âm mưu bấy lâu, dẫn theo vài đại bộ tộc khác khởi binh.
Thị nữ kể lại rất nhiều truyền thuyết rùng rợn về những năm tháng đó.
Nào là thiền vu già phái hắn đến biên giới cướp phá, quân số lại thiếu. Nào là tranh chấp với bộ tộc phía Tây, lệnh hắn ra trận nhưng thông tin không chính xác, khiến hắn bị bao vây cả trước lẫn sau.
Chỉ cần chưa chết thì sẽ bị vùi dập đến cùng.
Y Mông Tà vừa chống đỡ những mưu đồ ám hại, vừa bí mật bày mưu tính kế.
Thời điểm bọn họ chọn chính là ngày công chúa hòa thân đến vương đình.
Người đông náo nhiệt, ồn ào, người của họ dễ dàng ẩn náu trong đó, có gây náo động cũng không dễ bị phát hiện.
Thiền vu già đã chết, hắn thuận theo lẽ mà kế vị làm đại thiền vu tiếp theo.
Thế giới của bọn họ không có nhiều lễ nghi như vậy, trực tiếp như bầy sói.
Lão sói khi đã yếu, sói trẻ sẽ lao lên cắn xé, ai mạnh sẽ ngồi lên.
Y Mông Tà là con sói trẻ đó, hung hãn, xảo quyệt.
“Còn rất anh tuấn.”
Thị nữ cười khúc khích, nghĩ đến ta bên cạnh, ngượng ngùng le lưỡi.
“Xin phi đừng giận, chúng thần chỉ nói thế thôi, không dám mơ mộng gì. A, trời sắp tối rồi, chúng thần phải đi chuẩn bị thức ăn.”
Nói xong, hai cô nương hỏi ta thích ăn gì, ghi nhớ rồi chạy ra ngoài, líu ríu như hai chú chim nhỏ.
Sống động hơn hẳn các cung nữ trong cung của ta.
Chẳng bao lâu, họ mang thức ăn đến.
Y Mông Tà cũng trở về.
Thị nữ lui ra, trong trướng chỉ còn lại Y Mông Tà và ta.
05
Ta ngoan ngoãn đi đến treo áo choàng cho hắn, dọn sẵn thức ăn.
Ta trước đây chỉ sống cùng cung nữ và các bà lão, không biết phải đối xử thế nào với người quyền cao chức trọng, huống chi người này còn là đại thiền vu của một đất nước xa lạ.
Dù Y Mông Tà đối đãi với ta tốt, nhưng từ những câu chuyện máu tanh, và sát khí ngút ngàn lúc gặp hắn lần đầu đêm qua, ta không dám có chút ý nghĩ “được sủng mà kiêu”.
“Sao không ăn, không hợp khẩu vị sao?”
Ta lắc đầu, mỉm cười đáp: “Đồ ăn đều rất ngon. Ngài cứ ăn trước, ta hầu ngài ăn xong rồi mới ăn, không vội.”
“Chờ ta ăn xong thì tất cả cũng lạnh mất rồi. Ở đây thức ăn lạnh rất nhanh, thịt lạnh sẽ có mùi tanh.”
Y Mông Tà kéo ta ngồi vào lòng hắn, đút cho ta một miếng thịt bò nướng.
Mùi hương của thìa là đậm đà, cay cay, rất ngon.
“Ta trốn khỏi tiệc mừng công chỉ để xem con heo con của ta lớn thế nào rồi, nàng không ăn? Hửm?”
Giọng hắn trầm khàn, đặc biệt chữ “hửm” như một móc nhỏ, khiến da đầu ta tê dại.
Ta bò xuống, ngồi lại chỗ của mình, cúi đầu chăm chú ăn.
“Hai nha đầu đó là do ta chọn, biết nói tiếng Hán. Nhưng tính tình hơi ồn ào.”
Hắn cười nhìn ta.
“Con heo của ta có vẻ không thích nói chuyện. Nàng thấy các nàng có ồn ào không?”
Trong cung ta thấy nhiều, cung nữ không được lòng chủ tử, bị đánh bị giết là chuyện thường.
Ta không biết Y Mông Tà có hay nóng giận thất thường, coi mạng người như cỏ rác không, vội lắc đầu, nói các nàng đều rất tốt.
“Họ đều rất kính trọng thiền vu, kể cho ta nhiều chuyện về ngài, rất thú vị.”
Y Mông Tà hứng thú.
“Ví dụ như?”
“Ví dụ…” Ta không dại đến mức nói mấy chuyện đẫm máu đó, “Họ nói ngài tám tuổi đã tự tay giết chết một con sói, rất dũng mãnh.”
“Càng truyền càng sai lệch, lần trước nghe còn là mười tuổi. Thực ra là mười bốn tuổi, lúc đó ta mới bắt đầu cao lớn.”
Y Mông Tà lắc đầu, bất lực mà mỉm cười với ta.
“Cứ truyền tiếp thế này, chẳng bao lâu nữa ta sẽ biến thành yêu quái, như nàng nói, biết ăn thịt người. Họ còn nói gì nữa?”
“Họ còn kể trong buổi chầu sáng nay, ngài trông anh phong lẫm liệt, đặc biệt uy vũ.”
“Ồ, đây là sự thật, không chút phóng đại.”
Ta bật cười, Y Mông Tà đúng là hài hước.
Ăn xong, Y Mông Tà đi tắm, ta đứng bên hầu hạ, chợt nhớ đến một việc, vừa lúc này định hỏi hắn.