Quan Tài Treo - Chương 1
1.
Gia đình tôi nhiều đời làm thợ mộc, đặc biệt là ông nội tôi, tay nghề tinh xảo, mọi người đều gọi ông là thợ mộc Chu Đại.
Nhưng không hiểu vì sao, dòng dõi nhà tôi lại hiếm hoi, chỉ có một con cháu nối dõi, vì thế ông nội rất cưng chiều tôi và truyền lại toàn bộ những gì ông học được trong đời.
Nhưng vào năm tôi mười tám tuổi, tôi đã làm một việc ngu ngốc vì tự cho mình thông minh. Tôi đã lén làm chút trò trên đầu xà của một khách hàng.
Tôi thật sự không biết việc này lại có tác dụng và hậu quả lớn đến vậy. Tôi thề nếu biết trước thì có đánh chết tôi cũng không làm.
Thật ra, tôi chỉ dùng gỗ thừa để chạm khắc một bức tượng nhỏ và đặt nó lên đầu xà của nhà họ.
Tất nhiên, việc làm này cũng không phải vô cớ.
Vì khách hàng coi thường tôi.
Ngày hôm đó vốn là ông nội tôi phải đi làm, nhưng vì có một người họ hàng xa đến nhà chơi, ông ở lại tiếp khách và để tôi đi thay.
Khách hàng nhìn thấy tôi là một thằng nhóc, liền tỏ vẻ không vui, hai vợ chồng cứ rì rầm không ngừng: “Thằng nhóc này nhỏ thế thì làm được gì? Có làm được việc tử tế không? Chúng ta thuê thợ mộc Chu Đại, cuối cùng lại đến một thằng ranh con, miệng còn hôi sữa, làm hỏng việc của chúng ta thì sao?”
Tôi rất tức giận, vừa dồn hết sức để làm cho thật đẹp, vừa thầm nghĩ sau khi xong việc sẽ chơi khăm nhà họ một vố.
Công việc hoàn hảo không thể chê vào đâu được, hai vợ chồng chủ nhà rất hài lòng: “Quả nhiên thầy giỏi sinh trò giỏi, đúng là cháu trai của thợ mộc Chu Đại, tay nghề thật không có gì để chê!”
Nhưng đã quá muộn để khen.
Buổi trưa, trong lúc nghỉ ngơi, tôi lén tìm một mảnh gỗ vụn và chạm khắc một bức tượng nhỏ kéo xe, rồi đặt nó lên đầu xà.
Những ngày sau đó, nhà này chắc chắn sẽ ngày càng khó sống!
Vì vậy, khi xây nhà, ngàn vạn lần đừng đắc tội với thợ, nếu đắc tội với họ, chỉ cần một ngón tay của họ động vào thì sẽ là một thảm họa không thể cứu vãn.
Lúc đó còn trẻ, tự cao tự đại, làm xong chuyện này rồi rất nhanh chóng quên đi.
Mãi đến bốn năm sau.
2.
Năm thứ tư, chủ nhà nam qua đời, người nhà mời ông nội tôi đến để đóng quan tài.
Ông nội tôi rất kinh ngạc, người đàn ông đó còn đang tuổi tráng niên, sao lại đột ngột chết?
Tôi và ông nội mang theo đồ nghề đến nhà đó, vừa bước vào cửa đã bị sốc.
Năm đó nhà này khá giả, vợ chồng chăm chỉ làm lụng, tiết kiệm tiền để xây ngôi nhà mới, lúc đó trâu bò đầy chuồng, gà vịt thành đàn, cảnh tượng hưng thịnh.
Vậy mà chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, giờ đây cảnh tượng tiêu điều, nhà cửa trống rỗng.
Người vợ chẳng có lấy một bộ quần áo lành lặn, mặt mày tiều tụy.
Hai đứa nhỏ cũng đói khổ, áo quần tả tơi, mặt vàng da dẻ xanh xao.
Ông nội tôi ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại đến mức này?”
Người phụ nữ khóc lóc kể: “Chẳng có gì xảy ra cả, chỉ là từ khi xây nhà mới, gia đình liên tục gặp tai họa, không họa lớn thì họa nhỏ. Hôm nay chết một con gà, mai chết một con cừu, gia súc không phát triển, ruộng vườn giảm sản lượng, mọi thứ đều không thuận lợi, hễ có chút tiền nhàn rỗi thì người lớn, trẻ nhỏ đều chẳng yên thân, không phải cảm nặng thì là tiêu chảy, cứ phải tiêu hết sạch tiền… Lâu dần, chồng tôi uất ức mà thành bệnh, không có tiền chữa trị, cứ kéo dài bệnh tình, càng kéo càng nặng, cuối cùng không qua khỏi!”
Ông nội tôi đi quanh nhà xem xét một vòng, cuối cùng, nhân lúc người phụ nữ chủ nhà không có mặt, ánh mắt ông dừng lại trên người tôi: “Ông nhớ ngày nhà này dựng, cháu đã thay ông đến làm, cháu có làm chuyện gì không nên làm không?”
“Không có!” Tôi hoảng loạn, cắn răng phủ nhận.
Ông nội tôi nhìn tôi như một con chim ưng, sau đó nhanh như khỉ trèo lên xà nhà.
Trong lòng tôi thầm hét lên: Chết chắc rồi!
Chỉ thấy ông nội tôi từ trên xà nhà leo xuống, đặt bức tượng nhỏ trước mặt tôi, sắc mặt u ám như muốn giết người: “Cái này có phải mày đặt không?”
“Chuyện này… là… à không, ai bảo bọn họ coi thường con chứ? Nói xấu nào là ông không đến, nào là con không làm tốt, nên con chỉ muốn dạy họ một bài học, nghĩ rằng chỉ làm họ hao tài chút thôi, ai ngờ lại nghiêm trọng thế này!”
Bằng chứng rõ ràng, tôi thấy không thể chối cãi được nữa, đành thừa nhận.
Tôi thật sự chỉ muốn họ mất chút tiền thôi, chứ không hề muốn có ai chết cả!
“Thằng khốn nạn!” Ông nội tôi vung tay cho tôi một cái tát mạnh đến mức máu mũi, máu miệng đều phun ra.
“Tao dạy mày những thứ đó là để mày có ý đề phòng người khác, chứ không phải để mày hại người! Tao đã nói bao nhiêu lần rồi? Cuốn sách đó không được đọc, cũng không được học! Mấy thứ này sẽ phản phệ! Dù là lúc nào cũng không được sinh ra tà tâm! Mày thì học nghề còn không xong, nhưng mấy trò tà ma ngoại đạo này lại không cần dạy!”
Tôi bịt mũi, không dám nói một lời.
Ông nội tôi lau sạch bụi trên bức tượng nhỏ, chạm thêm vài nét, rồi lại nhanh nhẹn trèo lên xà nhà, đổi hướng bức tượng, đặt lại trên xà.
Nói cách khác, lúc tôi đặt bức tượng, nó hướng ra ngoài kéo xe, còn giờ ông nội tôi đã xoay nó lại, thành kéo xe vào trong.
Kéo ra ngoài là mất tiền, kéo vào trong là thu tài lộc.
Tôi nhìn ông nội làm xong mọi việc, trong lòng nhẹ nhõm hẳn: “Ông ơi, thế này là phá giải rồi phải không? Sẽ không phản phệ nữa chứ?”
Ông nội nhanh nhẹn ban nãy bỗng chốc trông già hẳn, ông mệt mỏi ngồi xuống đất, châm điếu thuốc và hít một hơi dài: “Không phải vậy đâu…”
Tôi không dám nói thêm gì.
“Đời này, cái nghề mộc nhà họ Chu chúng ta coi như đến đây là chấm hết!” Ông nội gõ tẩu thuốc vào đế giày, nhổ một bãi nước bọt vào lòng bàn tay.
“Làm việc! Làm xong nhà này, hai ông cháu mình dẹp búa thôi! Nhà mình không còn xứng để làm nghề này nữa rồi…”
Tôi đã sợ đến mức không dám nói câu nào, sao lại đến mức không xứng làm nghề này nữa?
3.
Ở chỗ chúng tôi không có chỗ bán quan tài, thường phải mời thợ mộc đến nhà đóng tại chỗ.
Những người lớn tuổi thì chuẩn bị quan tài từ sớm, thợ mộc tỉ mỉ chế tác, chạm khắc long phượng, thậm chí còn thêu hoa lên quan tài. Dù gì đó cũng là chuyến xe cuối cùng của đời người, phải làm cho thật cẩn thận, huống chi chủ nhân của quan tài vẫn còn sống, ngày nào cũng ngồi đó, mắt không rời từng chi tiết, nên phải làm thật đẹp.
Nhưng những người trẻ, chết yểu, không chuẩn bị trước, đành phải làm vội một cái quan tài mộc thô sơ, thậm chí không kịp sơn.
Chủ nhà nam này thuộc loại như vậy.
Tôi và ông nội vội vã làm việc, cuối cùng cũng gần xong chiếc quan tài thô trước khi trời tối.
Vẫn còn một chút việc cần hoàn thiện, đành phải đợi đến sáng sớm mai làm nốt, như vậy ngày mai người chết có thể được đưa vào quan tài.
Tối đó, người chết được đặt trong linh đường, quan tài ở ngoài sân, tôi và ông nội nghỉ ngơi trong phòng bên cạnh.
Trong linh đường còn có ba mẹ con và vài người thân đang trông giữ.
Tôi có điều lo lắng trong lòng, mãi không ngủ được.
Ông nội tôi cũng có chuyện bận lòng, ban đầu cũng không ngủ, nhưng cuối cùng vì tuổi già, không thể chống đỡ nổi, ông bắt đầu ngáy.
Tiếng ngáy của ông tối hôm đó đặc biệt to, làm tôi càng không thể ngủ được.
Bên ngoài, đèn sáng rực để canh giữ linh cữu, tôi liền bước ra ngoài hít thở không khí.
Ra khỏi phòng, tôi ngạc nhiên thấy ngoài sân trống trơn, thậm chí những người giữ linh cữu trong linh đường cũng biến mất.
Tôi cảm thấy kỳ lạ, không kìm được bước lại gần linh đường, đột nhiên phát hiện trên giường cũng trống không.
Người đàn ông chủ nhà vốn nằm đó, không còn ở đó nữa!
4.
“Tôi ở đây.”
Khi tôi đang bối rối, phía sau bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo.
Tôi quay đầu lại, thấy người đàn ông chủ nhà đang đứng trong chiếc quan tài chưa hoàn thành!
Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt đầy oán hận: “Tiểu sư phụ, tôi và cậu không thù không oán, chỉ vì một câu nói vô tình của tôi, cậu đã khiến tôi tan cửa nát!”
Tôi sợ hãi kêu lên: “Không phải thế! Anh nghe tôi nói…”
Nhưng người đàn ông đã thò nửa thân trên ra khỏi quan tài, thân thể bỗng chốc dài ra hơn trượng, tay ông ta vươn tới và bóp chặt cổ tay trái của tôi!
Ngay lập tức, tay trái của tôi như bị gãy, đau nhức thấu xương, lạnh lẽo tận tủy.
Người đàn ông chủ nhà cười khùng khục quái dị: “Đi theo tôi đi, tiểu sư phụ. Tôi vốn không đáng chết, nhưng lại bị cậu hại đến nhà tan cửa nát, để lại vợ góa con côi, làm sao tôi cam tâm cho được?”
“Nếu không mang cậu theo, tôi khó mà nguôi được nỗi oán hận trong lòng!”
Tôi kêu gào thảm thiết, ra sức vùng vẫy, nhưng sức của người đàn ông chủ nhà mạnh như trâu. Dù tôi cố gắng hết sức cũng không thể thoát ra, sắp bị kéo vào quan tài thì bỗng nghe tiếng gà gáy. Tay tôi lập tức được thả lỏng, và tôi giật mình tỉnh dậy.
Thì ra chỉ là một cơn ác mộng.
Mồ hôi đầm đìa trên trán, ông nội tôi ngồi dậy nhìn tôi: “Sao thế? Gặp ác mộng à?”
Tôi gật đầu, định chống tay ngồi dậy, nhưng vừa dùng sức ở tay trái thì cơn đau thấu tận xương khiến tôi không nhịn được phải hét lên.
Ông nội vội vàng cầm lấy cánh tay trái của tôi: “Sao thế? Ngủ đè lên tay à? Ồ! Sao lại thế này?”
Chỉ thấy cổ tay trái của tôi sưng lên như cái bánh bao, trên đó có một vết bàn tay in rõ ràng, xanh tím khiến ai nhìn cũng kinh hãi!
Tôi sợ đến mức khóc òa lên, kể lại cơn ác mộng vừa rồi với ông nội: “Ông ta muốn đưa con đi! Ông ta muốn đưa con đi, ông ơi!”
Tôi van xin ông nội ra ngoài xem người đàn ông đó có còn trong quan tài không.
Ông nội đi ra ngoài rồi trở lại với vẻ mặt u ám, trên tay cầm một tờ giấy vàng.
Đó chính là tờ giấy đắp lên mặt người chết.