Quân kỹ - Chương 4
11
Những ngày tiếp theo, ta vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Nam Ẩn.
Cuối cùng cũng biết được nguyên nhân cái chết của phụ thân.
Tướng quân coi trọng ông, muốn gả thứ nữ của mình cho ông.
Như vậy, cả đời ông sẽ phải theo hầu bên cạnh tướng quân.
Nhưng ông không chịu, ông nói nhà mình đã có thê nhi, ông chỉ muốn về nhà.
Để tướng quân buông tha cho mình, ông bắt đầu cố ý run tay, theo tướng quân đi săn cũng không bắn trúng con mồi, bị tướng quân phạt giam vào bếp.
Ngay tại đó, ông tìm được một cái lỗ chó, muốn lén trốn đi.
Nhưng ông không biết, đó vốn là cái bẫy của Bùi tướng quân, là hắn cố ý dụ ông bỏ trốn, như vậy mới có lý do chính đáng để bắt lại xử lý.
Người hắn không giữ được, hắn luôn nghĩ mọi cách giết chết.
Đã vào quân đội Bùi gia, sống chết đều không thoát được.
Dân gian có câu: “Một ngày là quân Bùi gia, đời đời là quân Bùi gia.”
Người thường chỉ nghĩ rằng quân Bùi gia trọng tình nghĩa, không bỏ rơi bất kỳ ai.
Nhưng không biết rằng, hắn không phải không bỏ rơi, mà là không thả.
Sống không thả, chết cũng không thả.
Những khúc xương cổ này, trăm năm sau đều sẽ chôn cất theo Bùi tướng quân, sau khi chết cũng phải canh giữ cho Bùi tướng quân, trở thành quỷ binh của hắn.
Còn khúc xương cổ của phụ thân ta, là Thẩm Nam Ẩn xin về.
Hắn nói, khi ông ở trong quân doanh, từng giúp hắn lúc hắn phát bệnh đau đầu.
Hắn rất cảm kích, nghĩ đến khi nào có cơ hội tìm được hậu nhân của phụ thân thì sẽ trả lại khúc xương cổ cho họ, để ông được nhập thổ vi an.
Ta không nói rõ thân phận của mình.
Chỉ là nhập thổ vi an còn chưa đủ.
Ta muốn nợ máu phải trả bằng máu.
Ta bắt đầu cả ngày ám chỉ bên cạnh Thẩm Nam Ẩn, nói hắn không nên chịu khuất phục người khác, hắn nên có một phen đại hành động.
Mỗi lần ta nói, hắn đều nghiêng đầu nhìn ta chăm chú.
Trong mắt hắn luôn có thứ ánh sáng mà ta không thể hiểu được.
Cho đến nửa tháng sau sắp nam hạ, hắn hỏi ta, ta cho rằng hắn nên làm thế nào.
“Nam hạ trừ giặc, là công lao của ngài, sao ngài lại nhất định phải theo sau Bùi tướng quân?”
Hắn nhìn ta hồi lâu, cười nhẹ.
“Nhưng ta không có lý do, không phải sao?
“A Du, ta không có một lý do nào, nhất định phải đối đầu với hắn.”
Ta ngẩn người, không biết trả lời thế nào.
Cũng giống như ta, không có một lý do trực tiếp nào để đi giết Bùi tướng quân.
Hắn cũng không có một lý do trực tiếp nào để phải trở mặt với Bùi tướng quân.
Thẩm Nam Ẩn không hỏi ta nữa, chỉ kéo ta ngồi vào bàn, trên đó là một bàn cờ.
“A Du, biết chơi cờ không?”
Ta gật đầu, lúc phụ thân ở nhà, đã dạy ta.
Thẩm Nam Ẩn kéo ta chơi một ván cờ, ta thảm bại.
Thẩm Nam Ẩn nuốt mất quân sống cuối cùng của ta, chậm rãi mở miệng.
“A Du, khống chế toàn cục, mới gọi là chơi cờ, như ngươi, tuy rằng dũng khí đáng khen, chỉ tiếc, chỉ có thể bị quân cờ dẫn dắt. Được rồi, ngày mai nam hạ, đêm nay ngủ sớm đi.”
Hắn cất bàn cờ, như thường lệ, nằm trên đùi ta ngủ rất an ổn.
Nhưng ta mất ngủ.
Ta nghĩ, nếu hắn cần một lý do.
Vậy ta sẽ tìm cho hắn một lý do.
12
Nam hạ trừ giặc không dễ dàng như tưởng tượng.
Bọn họ gặp phải sự phản kháng dữ dội, Thẩm Nam Ẩn đỡ một đao thay Bùi tướng quân, trúng độc trọng thương, khi khiêng về, người còn tỉnh nhưng ý thức đã không rõ ràng.
Loại độc này, chỉ có sơn tặc mới có, không ai cứu được.
Quân y tuyên bố không có cách nào.
Bùi Tướng quân rơi hai giọt nước mắt tỏ vẻ đau lòng.
Sau đó ra lệnh cho hai tướng sĩ tiến lên.
“Đã không cứu được, vậy thì lột xương cổ đi. Sau này theo bản tướng quân an nghỉ, cũng không uổng phí lòng trung thành của hắn.”
Nhìn Thẩm Nam Ẩn còn mở mắt, bị khiêng lật người, để lộ gáy.
Giống như con trâu chờ giết vào dịp tết.
Con dao găm sắc bén ra khỏi vỏ, thẳng tắp đâm vào xương cổ hắn.
Ta nhớ đến thi thể của phụ thân trên lưng có đầy vết loét, đột nhiên xông lên, dùng cánh tay mình chặn lưỡi dao.
“Tướng quân, ta có thể, ta sẽ cứu.
“Tướng quân, Thẩm quân sư còn có ích, không có hắn, nhất thời ngài không tìm được người hiểu binh pháp hơn, ngài cho ta một cơ hội, để ta cứu hắn…”
Ta cố gắng bảo vệ Thẩm Nam Ẩn.
Lúc này, ta đã có lý do để đối mặt với Bùi tướng quân.
Hoặc là vì ta không có cơ hội bảo vệ phụ thân nên khi đối mặt với những chuyện mà ông đã trải qua, ta vô cùng muốn bảo vệ Thẩm Nam Ẩn.
Hoặc là Thẩm Nam Ẩn còn sống, ta mới có thể dùng hắn làm quân cờ, trả thù Thẩm Nam Ẩn một cách triệt để.
Tóm lại lúc này, ta chỉ muốn bảo vệ Thẩm Nam Ẩn.
Bùi Tướng quân không ngăn cản ta.
Trong mắt hắn tràn đầy sự tò mò, hắn muốn xem, loại độc mà quân y không giải được, ta làm sao có thể giải.
Trong mắt hắn, ta, Thẩm Nam Ẩn, thậm chí tất cả những người địa vị không bằng hắn, đối với hắn mà nói, đều giống như đồ chơi hắn chưa từng thấy trên phố.
Nếu thú vị thì giữ lại.
Nếu không thú vị thì tùy tiện vứt bỏ.
Ta dùng thuốc mà trước kia phụ thân để lại cứu Thẩm Nam Ẩn.
Bùi Tướng quân rất phấn khích, đi vòng quanh ta mấy vòng, sau đó ra lệnh cho người đưa ta đến doanh trại của hắn, sau này sẽ theo hắn.
Thẩm Nam Ẩn đã dần dần tỉnh lại, cố gắng giãy dụa muốn nắm lấy ta.
Bàn tay hắn đưa ra bị Bùi tướng quân nắm lấy.
“Biết ngươi thích A Du, ngươi cứ dưỡng thương, nàng không cần hầu hạ tướng sĩ khác, chỉ cần theo hầu bản tướng quân, ngươi yên tâm.”
Bùi Tướng quân nói xong, cười rời đi.
Thẩm Nam Ẩn nhìn ta, ánh mắt rất phức tạp, không biết có phải ta nhìn nhầm không, ta dường như còn thấy trong ánh mắt hắn ngoài sự không nỡ, còn có vài phần hối hận.
Nhưng không sao.
Hắn không nỡ ta.
Vậy ta theo Bùi tướng quân, hắn đã có lý do để đối đầu với Bùi tướng quân.
13
Bùi Tướng quân không ôn hòa như Thẩm Nam Ẩn.
Hắn có rất nhiều sở thích kỳ quái.
Hắn biết ta biết y thuật hiểu dược vật, luôn sai người mang đến một số loại thuốc, để ta làm người thử thuốc.
Đôi khi, còn mang đến thuốc độc ép ta uống, để ta tự giải độc cho mình.
Ta chỉ may mắn, trước kia ở nhà, vẫn luôn học y thuật cùng phụ mẫu.
Mặc dù không tinh thông nhưng hiểu dược lý.
May mắn thay, quân y dưới trướng Bùi tướng quân, cũng là người bị ép phải tòng quân.
Hắn thương ta, cũng sẽ không cho Bùi tướng quân quá nhiều loại thuốc kỳ quái.
Ta vẫn có thể tiếp tục sống tạm.
Ta không cầu nhiều, chỉ cầu có thể nhìn thấy Bùi tướng quân sụp đổ, mang xương cổ của phụ thân về nhà, như vậy là đủ.
Thương thế của Thẩm Nam Ẩn dần hồi phục.
Ta cũng bắt đầu kế hoạch tiếp theo.
Bùi Tướng quân là một người vô dụng.
Hắn đứng trên cao nhưng chẳng có gì trong tay, cực kỳ không có cảm giác an toàn, cho nên mới tập hợp tất cả những người hắn cho là có năng lực ở bên cạnh mình.
Những người như vậy, chỉ cần bắt đầu kiêu ngạo, bắt đầu không nhận ra sự vô năng của mình, sẽ từng bước tự tìm đường chết.
Giống như ở nhà, đứa cháu nhỏ của bà Vương hàng xóm, chẳng biết gì nhưng lại được bà Vương khen ngợi nên rất tự phụ.
Sau đó, hắn ta thực sự cho rằng mình không gì làm không được, lên núi khiêu khích hổ dữ, bị một vuốt vồ vỡ đầu.
Ta học theo cách bà Vương dỗ dành đứa cháu nhỏ đó, mỗi ngày ở bên cạnh Bùi tướng quân, tìm mọi cơ hội khen ngợi hắn.
Quả nhiên hắn ngày càng kiêu ngạo, một lần say rượu, thậm chí còn nói ra những lời đại nghịch bất đạo trước mặt mọi người.
“Bệ hạ hiện nay chẳng là cái thá gì, nếu không có Bùi gia ta đánh thiên hạ, hắn chẳng là gì cả!
“Bùi gia ta là công thần khai quốc, ta là hậu duệ duy nhất của Bùi gia, ta mới xứng đáng với địa vị cao!”
Mọi người kinh ngạc, có người vội vàng bịt miệng hắn, dìu hắn xuống.
Ta đứng sau đám đông, nhìn cảnh hỗn loạn này.
Đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ phía sau ôm lấy eo ta, vác ta lên vai đi mất.
Ngửi thấy mùi mực nhạt quen thuộc pha lẫn mùi máu tanh, ta không giãy dụa.
Thẩm Nam Ẩn đã hồi phục rất lâu rồi, mấy ngày nay, ta cố tình đi theo sau Bùi tướng quân để hắn nhìn thấy.
Mấy lần đều thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Đêm nay hắn cuối cùng cũng không nhịn được.
Hắn vác ta về doanh trại của mình, ném ta lên giường mềm.
“Liễu A Du, ta thực sự đã đánh giá thấp ngươi.”
14
Hắn từng món từng món cởi bỏ y phục ném xuống đất.
“Nghe nói ngươi ở trong trướng của tướng quân rất vui vẻ, mỗi đêm đều có thể nghe thấy tiếng của ngươi.
“Sao nào, là ta không xứng để ngươi hầu hạ tử tế sao?
“Ngươi hầu hạ tên Bùi Hằng kia giỏi như vậy, vậy thì cũng cho ta mở mang tầm mắt về bản lĩnh của ngươi đi.”
Hắn nói xong liền tiến lên xé áo ngoài của ta.
Ta không giãy dụa, chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm lệ.
Áo của ta bị hắn xé rách một nửa, để lộ bờ vai, trên đó đầy những vết hằn tím bầm.
Hắn giật mình: “Đây là cái gì?”
Ta nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm lệ: “Là vết độc. Ta đã làm người thử thuốc cho hắn, mỗi đêm, hắn đều cho ta uống những loại thuốc độc khác nhau, rồi nhìn ta tự cứu mình. Độc đã giải nhưng vết độc khó tan.”
Như vậy, đã đủ lý do cho ngươi chưa?
Hắn hít một hơi thật sâu, khóe mắt bắt đầu ửng đỏ.
Hắn kéo áo ta lại, ném cho ta tấm da sói tuyết, mặc áo vào, bước chân hỗn loạn đi ra khỏi trướng.
Ta lặng lẽ đi theo.
Góc trướng, ta thấy hai bóng người, một là hắn, một là phó tướng.
“Ngươi đã hứa với ta, sẽ không làm hại nàng!” Giọng hắn đè nén sự tức giận.
“Thương rồi sao? Ngươi không phải đã sớm nhìn ra nàng ta vào đây là để báo thù Bùi Hằng, mới muốn dùng nàng ta làm quân cờ bên cạnh Bùi Hằng sao? Từ khi ngươi bày mưu tính kế ép nàng ta đến bên Bùi Hằng, chẳng phải đã nghĩ đến điều này rồi sao?”
Giọng phó tướng từ từ truyền đến.
“Thẩm Nam Ẩn, ngươi không phải đã động tình rồi chứ? Ngươi đừng quên, lúc trước bệ hạ hạ chiếu thư bí mật cho chúng ta trà trộn vào đây để lật đổ Bùi gia nhưng đã nói rằng sau khi thành công sẽ ban hôn cho ngươi với tiểu công chúa…”
Những lời sau đó, ta đã không nghe rõ nữa.
Ta loạng choạng chạy về doanh trại của Thẩm Nam Ẩn, quấn tấm da sói tuyết lên người.
Vẫn rất lạnh.
Lạnh thấu xương.
Ta không phân biệt được nữa, rốt cuộc cái gì là thật.
Thanh kiếm không rời thân của Thẩm Nam Ẩn vẫn dựa bên cửa sổ, mảnh xương cổ dưới ánh trăng càng thêm trắng bệch.
Ta bình tĩnh lại.
Chỉ có việc ta báo thù cho phụ thân là thật.
Chỉ có việc ta sống sót trở về, trở về gặp ca ca và mẫu thân là thật.
Cho dù, ta là quân cờ.
Đợi đến khi ván cờ kết thúc, ta cũng có tư cách rời đi.
Trở về làm chính mình.
Ta hít một hơi thật sâu để mình không còn run rẩy nữa.
Cứng đờ đứng dậy, tháo xương cổ khỏi thanh kiếm của hắn, đặt vào túi thơm đeo sát người.
Sau đó lê đôi chân lạnh ngắt cứng đờ, từng bước từng bước đi về trướng của Bùi Hằng.
Ta còn phải báo thù.
Ta không thể khóc.
Chưa báo thù, ta không có tư cách để đau buồn.