Quân kỹ - Chương 1
1
Trên sổ sách có tên ta, Liễu A Du.
Thư sinh ghi sổ có đôi mắt lạnh lùng, ánh mắt đánh giá ta từ trên xuống dưới, nhận sổ sách, lấy ra một quyển sổ giấy đỏ, lại viết ba chữ “Du mỹ nhân.”
Ta biết Du mỹ nhân.
Phụ thân từng nói, đó là loài hoa độc hại, bề ngoài vô hại nhưng lại khiến người ta nghiện ngập.
“Nghĩ kỹ chưa, đã ký tên rồi thì không thể hối hận.”
Thư sinh đặt quyển sổ giấy đỏ trước mặt ta.
Bên trái quyển sổ là một con dao nhỏ, bên phải là sáu lượng bạc.
Ta không chút do dự, nhét bạc vào trong ngực, cắt ngón tay, để lại dấu máu trên ba chữ “Du mỹ nhân.”
Ta ôm sáu lượng bạc chạy một mạch về nhà.
Ca ca nhìn thấy bạc thì mắt đỏ hoe: “Muội thay ta đi sao? Muội đăng ký làm quân kỹ rồi sao? Mau mau hủy bỏ đi!”
Ta nhỏ giọng giải thích: “Ca ca, muội đã ký tên rồi. Muội cũng không phải đi thay huynh, huynh đi chỉ được bốn lượng, muội được sáu lượng.”
Bốn lượng, không đủ.
Hai lượng mua quan tài cho phụ thân, hai lượng mua thuốc, một lượng mua nạng, một lượng mua lương thực.
Phải sáu lượng mới vừa đủ để vượt qua mùa đông giá lạnh này.
Mẫu thân lặng lẽ rơi nước mắt, ca ca không nói gì nữa, ngã ngồi xuống đất, vừa khóc vừa tát mình ba cái thật mạnh.
Ta không biết tại sao mẫu thân và ca ca lại buồn như vậy, có lẽ chỉ là không nỡ xa ta.
Nhưng đây là cách tốt nhất, ta vào quân doanh có ăn có mặc, còn có tiền để cho gia đình có ăn có mặc.
Thật tốt biết bao.
Ta đỡ ca ca dậy, chia bạc ra từng phần: “Sáu lượng này, hai lượng đặt quan tài, hai lượng nhờ trưởng thôn mua thuốc, một lượng đặt nạng, còn một lượng, đủ để huynh và mẫu thân mua năm giỏ gạo trắng, hai giỏ cải trắng, hai giỏ than, vượt qua mùa đông giá lạnh này.”
Ca ca, nhất định phải vượt qua mùa đông giá lạnh này.
Mùa đông qua đi, mùa xuân sẽ đến.
Phụ thân từng nói, mùa xuân đến, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
2
Khi tia nắng cuối cùng chiếu xuống đỉnh núi, ta bị đưa lên xe ngựa hành quân.
Trên xe ngoài ta ra còn có năm tỷ muội cùng tuổi.
Mắt họ đỏ hoe, má cũng sưng lên, không ngừng nức nở.
Ta mới biết, ở đây chỉ có ta là tự nguyện.
Họ đều bị người nhà đánh đập, trói buộc đưa đi tòng quân.
Nghe nói vừa rồi trên đường, còn có hai người nhảy xe bỏ trốn, bị bắt lại đánh một trận, trói vào con ngựa phía sau.
“Vào quân doanh còn dám bỏ trốn thì chính là đào binh.”
Một người vén rèm bước vào, lạnh lùng nói, ôm trường kiếm ngồi bên cửa xe ngựa.
Hóa ra là thư sinh ghi sổ kia.
Giờ nhìn kỹ, ta mới phát hiện ra hắn cao lớn vạm vỡ, không giống thư sinh chút nào, mùi mực trên người cũng rất nhạt.
Ta ngồi gần hắn nhất, có thể ngửi thấy rõ ràng trên người hắn ngoài mùi mực còn có mùi máu nhàn nhạt.
Không giống như mùi máu tanh của tên đồ tể trong làng, đó là một mùi khiến người ta vô thức run rẩy, sau này ta mới biết, đó là sát khí bám vào người sau khi giết nhiều người.
“Làm đào binh, nhẹ thì bị lột da rút xương.
“Tướng quân thương hoa tiếc ngọc, không lấy mạng hai người đó đã là nhân từ lắm rồi.”
Nói rồi, hắn lắc lư chuôi kiếm, trên đó treo tua rua, những chiếc xương trắng trên tua rua va vào chuôi kiếm, phát ra tiếng leng keng.
“Mảnh xương này, chính là xương cổ của đào binh, do chính tay ta lột ra.”
Tất cả mọi người đều sợ hãi đến mức im bặt tại chỗ, cúi đầu không dám nhìn.
Ta nhìn chằm chằm vào mảnh xương đó.
Thì ra, đây chính là xương cổ.
Thì ra, mảnh xương thiếu trên thi thể của phụ thân, lại có hình dạng như thế này.
Xe ngựa đến doanh trại đóng quân.
Có người dẫn chúng ta đi tắm rửa trang điểm, thay quần áo mới, trên đó còn thêu những viên ngọc trai nhỏ.
Ta lén xé những viên ngọc trai trên quần áo, giấu vào trong quần áo lót.
Những viên ngọc trai này, ở trong làng có thể đổi được than củi.
Ta phải giữ lại, gửi về cho mẫu thân và ca ca.
Năm vị tỷ muội kia đã không còn khóc nữa, họ vui vẻ sờ vào chất liệu quần áo.
Nhưng rất nhanh sau đó, họ đều không cười nổi nữa.
Có người dẫn chúng ta vào một căn lều trại có rèm màu đỏ.
Bên trong rất rộng, dùng rèm màu chia thành bảy ngăn.
Cửa ngăn cuối cùng, có hai tướng sĩ để trần nửa người đang đứng xếp hàng, vén rèm lên, miệng giục “Nhanh lên.”
Nghe thấy tiếng động, hai người đó quay đầu lại, nhìn chúng ta, ánh mắt thèm thuồng.
Khi họ quay người, cảnh tượng sau rèm hiện ra.
Đó là hai người đang quấn lấy nhau đang cử động.
Nữ tử bên dưới có khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt đờ đẫn.
Giống như con gà bị cắt tiết vào dịp Tết, trên mặt đầy vẻ cam chịu nhận mệnh.
Ta nín thở, vô thức lùi lại nửa bước nhưng lại bị một bàn tay ấm áp chặn ngang hông, không thể lùi thêm được nữa.
3
“Sợ rồi sao?”
Một người vừa cười vừa liếc nhìn ta, vẫn là tên thư sinh cao lớn kia.
“Ta tưởng ngươi gan lớn lắm, hóa ra, ngươi không biết quân kỹ là làm gì sao?”
Ta quay đầu lại, mũi chỉ đến ngực hắn.
Hắn ôm thanh kiếm trong ngực, chuôi kiếm lắc lư, xương cổ cọ vào mặt ta.
Ta há miệng, mùi máu tanh xộc vào mũi, khiến ta không nói nên lời.
Hắn cười khẽ một tiếng rồi vẫy tay.
Bên ngoài lều trại có bốn tên lính đi vào, kéo hai cô gái bỏ trốn vào, kéo thẳng đến ngăn cuối cùng.
Không biết họ đã trải qua chuyện gì, đã không còn động tĩnh cầu xin nữa.
Trên mặt đất bị kéo ra hai vết hằn, trên đó còn dính chút máu.
Không biết là do bị cọ xát hay là do chảy ra từ giữa hai chân.
Nhưng không ai để ý đến những điều này.
Họ bị đưa vào ngăn cuối cùng.
Rèm buông xuống, hai tên tướng sĩ đi vào.
Cửa chất đống quần áo, bên trong vang lên tiếng khóc yếu ớt.
Ta và những cô gái khác cứ thế nhìn mọi chuyện diễn ra.
Lần lượt có mấy người đi vào, bắt đầu đánh giá chúng ta từ trên xuống dưới.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng vào lúc này, ta vẫn toát mồ hôi lạnh, không tự chủ được mà run rẩy.
Tên thư sinh cao lớn nghiêng đầu nhìn ta, như muốn an ủi mà lên tiếng.
“Bọn họ bỏ trốn, theo quân quy thì bị coi là tội nô, ở đây, chỉ có tội nô mới bị ném ở đây chờ chết.
Nói xong, hắn kéo ta ra sau lưng hắn.
Vừa vặn che khuất ánh mắt của những người khác đang đánh giá ta.
“Các ngươi không phạm lỗi, không cần như vậy.
“Đừng sợ.”
Câu đừng sợ kia rất nhỏ, gần như không nghe thấy.
Giống như chỉ nói cho ta nghe.
Ta đúng là sợ rồi.
Ta sợ ta sẽ giống như bọn họ, bị nhốt rồi mục rữa ở đây.
Không nhớ mình là ai, cũng không nhớ ca ca và mẫu thân.
Càng không thể tìm ra chân tướng cái chết oan của phụ thân.
4
Chỉ cần không vi phạm quân quy, sẽ không bị nhốt vào lều đỏ.
Lòng ta hơi yên, xem ra vừa rồi chỉ là cho chúng ta một trận phủ đầu mà thôi.
Mà ban ngày chúng ta chỉ cần may vá quần áo, đun nước nhóm lửa và những việc vặt khác.
Ban đêm, chúng ta không có chỗ ở riêng.
Ở đâu tùy thuộc vào việc tối đó phải ngủ với tướng sĩ nào.
Chúng ta phải làm là trò chuyện, dỗ họ vui vẻ.
Nhưng nếu họ chịu bỏ thêm tiền, chúng ta phải rửa chân tắm rửa cho họ.
Mặc dù cũng khó xử nhưng dù sao vẫn giữ được thân trong sạch.
Ta nghe lời dạy bảo, nhìn chằm chằm vào mảnh xương cổ đang lắc lư trước mắt.
Ta vừa mới để ý một chút, trong doanh trại này, ngoài hắn ra, không có ai đeo một mảnh xương cổ trên người.
Hắn trông thật cao lớn, giống hệt như Đại tướng quân.
Nếu hắn là Bùi tướng quân thì sự mất tích của phụ thân ta, cái chết của ông, nhất định đều có liên quan đến hắn.
Ta nhất định phải nghĩ cách, đi theo bên cạnh hắn mới được.
Ta nghĩ đến xuất thần, không để ý đến việc hắn đã nói xong, đang nhìn ta.
“Sao, không biết sao? Có cần phải dạy không?”
Ta vội vàng định thần trả lời.
“Biết biết, ta đun nước rất giỏi.”
Nhớ lại đôi lông mày nhíu lại của hắn khi ôm kiếm ngủ gật trên xe ngựa, còn có lúc xuống xe ngựa, hắn vô thức xoa xoa thái dương, đây đều là triệu chứng mất ngủ khó ngủ.
Ta vội vàng nói tiếp: “Ta còn biết hát ru, có thể làm dịu cơn đau đầu.”
Hắn nhướng mày, trên khuôn mặt góc cạnh thêm một tia thăm dò.
Ta sợ hắn thấy mục đích của ta quá rõ ràng mà sinh nghi, vội ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ta, ta chà lưng cũng rất giỏi, đưa ta một chiếc khăn, ta có thể chà ra một chậu bùn, ngươi, ngươi có muốn thử không?”
Những người xung quanh lập tức cười ồ lên.
Một tên tướng sĩ gầy gò cười bước tới, móc một chiếc túi tiền nhét vào lòng ta.
“Cô nương này thú vị, đáng tiếc là ngươi nhìn nhầm người rồi, quân sư của chúng ta, Thẩm gia, nổi tiếng là không gần nữ sắc, tối nay ngươi vẫn nên đi theo ta đi, quân gia ta có tiền.”
Hắn là quân sư sao?
Một quân sư cao lớn như vậy sao?
Ta bị hắn dọa sợ, vô thức nắm lấy tay áo của quân sư.
Hắn không hất tay ta ra, mà ngược lại giơ tay lên đỡ, thanh kiếm đó không lệch không nghiêng đập vào cổ tay người kia đang nắm lấy ta.
Người đó kêu lên một tiếng rồi buông tay.
Giây tiếp theo, ta bị hắn vác lên vai.
“Người này, ta muốn.”
Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
👉 https://zalo.me/g/oegfon933