Quả Phụ Xinh Đẹp - Chương 4 - (Hoàn chính văn)
23.
Lưu Tam Cân bị tôi làm cho tức giận rời đi.
Sau khi anh đi, tôi cả đêm không ngủ.
Không chỉ bên cạnh trống rỗng mà trái tim tôi cũng vậy.
“Ngưu ca, ta sai rồi.” Tôi ôm lấy sừng của Ngưu ca khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, “Cảm giác này thật khó chịu, ta sẽ không bao giờ ngăn cản ngươi cùng trâu cái nhỏ bên cạnh ở cùng một chỗ nữa.”
Ngưu ca mặc cho tôi ôm, tôi nói xong một câu nó liền kêu lên một tiếng, giống như mỗi một câu tôi nói ra nó điều nghiêm túc lắng nghe.
Điều này khiến tôi rất cảm động.
“Ngươi chờ, ngày mai ta liền qua nhà sát vách hỏi cưới cho ngươi!” sau khi khóc xong tôi liền nhặt một ít cỏ đưa lên miệng Ngưu ca.
Ngưu ca không ăn cỏ, đối tôi phì mũi ra một hơi.
Có thể thấy được nó rất thích trâu cái nhỏ nhà sát vách, ngay cả cỏ ngày thường thích ăn nhất cũng không thèm để ý tới.
Lưu Tam Cân rất nghe lời, mấy ngày liền đều không có tới tìm tôi.
Thời điểm tôi sang nhà dì Vương sát vách làm mai, dì Vương hỏi tôi: “Lưu Tam Cân mấy ngày nay đều không có mở cửa, là đi đâu sao?”
Tôi lắc đầu, tôi không biết.
Bất quá hắn vốn là như vậy, thời điểm có chuyện cần giải quyết, đều sẽ đóng cửa.
Qua mấy ngày liền lại sẽ mở cửa.
Nhưng là vượt quá ngoài ý muốn, lại qua mấy ngày Lưu Tam cân cũng không có mở cửa.
Chẳng lẽ anh bị thương, không có ai chăm sóc?
Rốt cục, vào một đêm tối tăm lộng gió, tôi lại lần nữa tiếp tục leo tường nhà Lưu Tam Cân.
Lần này tôi không nhìn thấy người phụ nữ nào khác.
Đừng nói đến phụ nữ, ngay cả một bóng ma cũng không có.
Lưu Tam Cân rời đi.
Là thật sự đi mất.
Trong nhà trống trơn, tất cả mọi thứ đều không còn ở đây.
Cứ như thể anh chưa từng sống trong căn phòng này, biến mất trong không khí.
Tôi vốn cho rằng mình không phải người, lại không nghĩ rằng Lưu Tam Cân có thể chó như vậy.
Tôi bất quá chỉ là nói hơi nặng nề một chút, cùng lắm thì mọi người còn có thể làm bạn bè.
Tốt xấu gì tôi cũng ngủ cùng hắn lâu như thế, hắn thế mà một câu tạm biệt cũng không thèm nói với tôi.
Đêm đó không biết tôi về nhà như thế nào, lại ở trong chuồng bò khóc một đêm.
“Đừng nghĩ đến trâu cái nhỏ, Lưu Tam Cân chạy, ngươi cũng phải cùng ta cô đơn đi thôi!”
Tôi lòng sinh độc ác, quyết định để Ngưu ca theo tôi cô độc một đời.
Ngưu ca dùng ánh mắt đồ tồi nhìn tôi, phì mũi ra một hơi kháng nghị.
Phản đối vô hiệu.
24.
Lần này khác với lần trước.
Tôi không tiếp tục bẩn thỉu, mượn rượu giải sầu.
Bởi vì lần này tôi biết Lưu Tam Cân có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Anh giống như một giấc mơ ngọt ngào đối với tôi.
Tình giấc mộng tan, tôi vẫn còn phải tiếp tục sống.
Nhưng tôi không ngờ người phụ nữ đó lại đến tìm tôi.
Cô ấy vẫn mặc bộ y phục dạ hành, hình dáng cơ thể được phác họa một cách lung linh tinh tế.
Lần này cô ấy không còn bình tĩnh ngồi vào bàn như trước mà chỉ đứng ở cạnh bàn.
Khi nhìn thấy tôi đẩy cửa tiến vào, cô ấy liền phịch một tiếng quỳ xuống.
Tôi sống mười mấy năm, chưa từng có ai đối với tôi hành đại lẽ lớn như thế, làm cho tôi có chút kinh sợ.
Chờ tôi kịp phản ứng, mới vội vàng tiến tới kéo cô ấy lên.
“Xin cô hãy giúp đỡ.” Người phụ nữ quỳ trên mặt đất, mặc cho tôi có kéo thế nào cũng kéo không nổi.
Không biết tại sao, cô ấy còn chưa nói muốn tôi giúp cái gì, lòng tôi liền đã hoảng loạn.
Tôi buông tay ra, ra vẻ bình tĩnh nói: “Muốn nói cái gì thì đứng lên nói.”
Người phụ nữ nghe lời dùng một tay chống kiếm đứng dậy, lúc này tôi mới ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trên người cô ấy.
Cô lấy từ trong ngực ra một thứ gì đó, thứ đó được bọc chặt trong miếng vải, không thể phân biệt được đó là gì.
“Đây là vật cứu mạng của Chủ thượng, xin cô hãy giúp tôi mang nó đến bên người của Chủ thượng.” Cô ấy đưa vật đó bằng cả hai tay.
Tôi liếc nhìn cái gói trên tay cô một chút, lại liếc mắt nhìn cô ấy: “Lưu Tam Cân.”
Cô ấy khó khăn nuốt nước miếng: “Anh ấy không để tôi nói cho cô biết, nhưng bây giờ chỉ có cô mới có thể đem cái này qua.”
Cô ấy đã bằng lòng.
Tôi ngây người nhận lấy gói đồ, sau đó cô ấy lại lấy ra một mảnh vải từ trong ngực mình.
“Chính là chỗ này, đến lúc đó sẽ có người đón cô ở cửa. Chỉ cần nói là thuốc trong núi.” Cô chỉ vào chấm đỏ trên tấm vải, nói thêm: “Đừng chậm trễ.”
Tôi theo bản năng gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Sao cô không…”
Lời còn chưa dứt, cô ấy đã ngã xuống.
…
Tôi cam chịu khiêng cô ấy lên giường, cho cô ấy uống một ít thuốc mà trước đây Lưu Tam Cân dùng còn sót lại.
Cuối cùng, tôi để lại lời nhắn yêu cầu cô ấy sau khi tỉnh nhớ cho Ngưu ca ăn cỏ, liền lên đường.
Không, là ra khỏi cửa.
25.
Đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi thôn Bạch Vân.
Tôi đã nghĩ rằng mình có thể gặp nhiều khó khăn và nguy hiểm trên đường đi.
Nhưng hhành trình lại rất thuận lợi, không gặp phải chuyện gì.
Trở ngại duy nhất và lớn nhất là tôi đã lạc đường.
Tôi bị lạc ở chân núi.
Rõ ràng là tôi đã đi theo bản đồ nhưng dù có đi như thế nào thì cũng không thể lên núi được.
Ngay lúc tôi đang lo lắng, ngồi xổm xuống đất khóc lóc thì có một người xuất hiện trước mặt tôi.
Anh ta đưa cho tôi một chiếc khăn lụa.
Khi ngước mắt nhìn lên, tôi thấy một thư sinh gầy yếu.
“Cô đang làm gì vậy?” Thư sinh cũng ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.
Vốn dĩ trên đường đi tôi rất thận trọng, dù có đi sai đường cũng không dám hỏi người khác.
Nhưng bây giờ tôi sợ.
Tôi sợ rằng nếu tôi tới quá muộn, Lưu Tam Cân sẽ chế/t.
Vì thế tôi rụt rè hỏi anh: “Anh có biết cách để lên núi này không?”
Thư sinh nhìn tôi một lúc rồi mỉm cười nói: “Trên ngọn núi này có rất nhiều chó rừng, hổ và báo. Cô muốn lên đó làm gì vậy?”
“Chồng tôi lỡ đi nhầm vào bên trong núi, bây giờ đang chờ tôi đến cứu.”
Nói đến đây, tôi càng khóc ác hơn.
Người phụ nữ kia nói tôi không thể chậm trễ, đây là vật cứu mạng của Lưu Tam Cân.
Thế nhưng tôi đã làm trễ nải rất nhiều thời gian.
Cuối cùng thư sinh bị tôi khóc đến phiền, hỏi tôi: “Chồng cô nhìn thấy cô khóc như thế này, sẽ còn thích cô sao?”
Tôi sững sờ.
Anh ta lắc đầu, đứng lên: “Đi theo tôi đi.”
Sau đó tôi nhìn thấy anh ta tùy ý đá đá vào một cái cây bên cạnh, một bên bụi cây liền tách ra tạo thành một con đường.
Thần kỳ đển mức khiến tôi mở to hai mắt nhìn.
Có thư sinh dẫn đường, lên núi nhanh hơn rất nhiều.
Tôi thỉnh thoảng vụng trộm nhìn cái bản đồ đã bị mình giấu đi, lại phát hiện con đường này trùng với đường mà thư sinh đang đi.
Cho đến khi chúng tôi đến điểm đỏ trên bản đồ, quả thực đã có hai người đàn ông đang đợi chúng tôi ở cửa.
Theo kinh nghiệm của tôi, hai người đàn ông đó cũng rất mạnh mẽ.
Một trong những người đàn ông cơ bắp bước tới chỗ anh.
“Thần y, cuối cùng anh cũng đến rồi!”
26.
Tôi cũng không nói đến người phụ nữ đã giao cho tôi ám ngữ.
Bởi vì tôi bị xem là nha hoàn của thần y, cùng một chỗ bị đón vào.
Vốn tưởng rằng ở lưng chừng núi sẽ có một cái hang động tối tăm hiểm trở, lại không nghĩ rằng càng đi vào lại càng giống như đang bước vào một cung điện.
Cuối cùng thần y đẩy ra một cánh cửa, tôi nhìn thấy Lưu Tam Cân đang nằm trên giường.
Bất quá là mới hơn nửa tháng không gặp, nhưng hình như anh đã gầy đi rất nhiều.
Tôi nhào tới, trong mắt ngưng đọng lại những giọt nước mắt chua sót.
“Anh ấy bị sao vậy?” Tôi quay đầu nhìn về phía thần y.
Thần y thở dài, đưa tay về phía tôi: “Đưa thuốc cho tôi.”
Tôi sững sờ, không có kịp phản ứng anh đang nói cái gì.
“Ở dưới chân núi tôi liền ngửi thấy, thuốc trên người cô.” Hắn hơi cau mày, “Lại chậm thêm một chút, ngay cả Bồ Tát cũng không cứu sống nổi.”
Lúc này tôi mới kịp phản ứng, nhanh chóng lấy vật cứu mạng trong ngực ra đưa cho anh.
Thần y cầm thuốc rồi bước ra ngoài, người dẫn đường quay lại nhìn thoáng qua tôi.
Hắn đang định mở miệng, thần y liền nhân tiện nói: “Muốn sống thì ngậm miệng.”
Người dẫn đường nhanh chóng im lặng, cùng thần y đi ra ngoài.
Lưu Tam Cân nằm ở trên giường, trên mặt không có một chút huyết sắc.
Mặc dù tôi không hiểu y thuật, nhưng cũng biết lần này anh ấy bị thương nặng hơn hai lần trước rất nhiều.
Tôi nắm lấy tay anh, lại không cảm nhận được chút động tĩnh nào từ anh.
Tại sao mới ngắn ngủi nửa tháng, anh liền biến thành cái dạng này?
Sớm biết là như thế này, lúc đó tôi liền không cho anh đi.
Nếu anh ngoan ngoãn sống ở thôn Bạch Vân, nhất định sẽ không bị thương nặng đến như vậy.
Thời điểm thần y mang thuốc trở lại, tôi đã khóc ở trước giường Lưu Tam Cẩm một hồi lâu.
Thần y đem thuốc đưa cho tôi.
Tôi nhìn thuốc, lại nhìn anh ta một chút.
“Bây giờ hắn không thể tự mình uống được.” Anh bĩu môi, bộ dáng có chút buồn cười, nhưng tôi lập tức hiểu được.
Đây là điểm mạnh của tôi.
27.
Lưu Tam Cân tỉnh dậy vào ngày thứ ba sau khi tôi đến đây.
Thời điểm anh tỉnh lại tôi đang nằm ngủ bên cạnh anh.
Bởi vì lo lắng, cho nên tôi ngủ không được sâu giấc.
Anh khẽ động một chút, tôi liền tỉnh.
“Anh tỉnh rồi!” Cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Ánh mắt của Lưu Tam Cân dần trở nên rõ ràng, thời điểm anh nhìn thấy tôi có hơi sửng sốt.
“Sao em lại ở đây?” Giọng anh khàn khàn.
Tôi nhanh chóng đi đến bàn bên cạnh rót cốc nước cho anh uống.
Chờ anh uống xong, tôi mới nói: “Hôm đó người phụ nữ kia đột nhiên chạy đến nhà tôi, nói rằng anh sắp chế/t, cần một thứ mới có thể sống. Vốn dĩ tôi không muốn đến, nhưng là người ta vì giúp anh mang vật kia tới, mà bị thương rất nặng không có cách nào tới đây được, vậy nên tôi liền đến đây.”
Lưu Tam Cân ngồi dậy, đặt cốc nước xuống, đem tôi ôm vào trong ngực.
“Em đến đây một mình?” Anh nhìn tôi.
Tôi không được tự nhiên quay đầu qua chỗ khác, nhẹ giọng nói: “Ừm.”
“Quá nguy hiểm, lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa.” Anh nhíu mày lại, rất không hài lòng đối với hành vi của tôi.
Tôi càng thấy tủi thân hơn khi nghe điều này.
“Cùng lắm thì chính là chế/t thôi, nếu tôi chế/t thì anh liền có thể cưới cô ta, anh không vui sao?” Tôi đẩy quần áo của anh ra, cắn thật mạnh vào vai anh một cái.
Anh để yên cho tôi cắn xong, sau đó mới giữ cằm tôi nói: “Em dám chế/t thử xem”.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lưu Tam Cân, có dáng vẻ bá đạo như thế, dáng vẻ quyến rũ hơn nhiều so với dáng vẻ lúc mổ heo.
Tôi vẫn không biết Lưu Tam Cân làm nghề gì, nhưng mọi người tôi gặp ở đây đều kính trọng gọi anh là: “Chủ thượng”.
“Bọn họ đều là thuộc hạ của anh à?” Tôi tò mò nhìn Lưu Tam Cân.
Tôi vốn là nghĩ qua anh sẽ có một thân phận khác, nhưng lại không dám nghĩ đến quá xa.
Ai có thể nghĩ tới anh lại là một lão đại có hàng trăm thủ hạ đâu.
Lưu Tam Cân nhìn tôi, mỉm cười và gật đầu.
“Người phụ nữ kia cũng vậy?” Tôi tiếp tục hỏi.
Lưu Tam Cân lắc đầu: “Con bé là sư muộn của anh.”
Sư muội là ý gì?
Ý là em gái?
Hoá ra là em gái nha.
Vậy tôi yên tâm rồi.
28.
Gần đây tôi có chút lâng lâng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người ở nơi đây lại bắt đầu gọi tôi là bà chủ.
Trên cơ bản tôi bảo họ đi về phía đông, họ không dám đi về phía tây.
Điều này đột nhiên khiến cho tôi có một cái ý tưởng.
Tôi vòng tay ôm lấy Lưu Tam Cân: “Lục Tam Cân, tôi có thể đi mang theo Ngưu ca đến đây sống được không?”
Lưu Tam Cân giọng nói khàn khàn: “Việc này chúng ta sẽ nói sau.”
Vậy đợi về sau rồi nói vậy.
Nhưng ngày hôm sau thời điểm khi nha hoàn tới dọn dẹp phòng, tôi liền vùi mặt vào trong lòng Lưu Tam Cân, không dám ngẩng đầu lên.
Tôi lén nhìn lên thì thấy mặt và tai của mấy tiểu nha hoàn đều đỏ bừng.
Hay lắm.
Tôi lại không còn mặt mũi để gặp người.
Đừng nói là sống ở đây, tôi hận không thể chuyển xuống dưới mặt đất ở.
Khi thần y đến từ biệt, hắn nhìn Lưu Tam Cân một chút rồi lại nhìn tôi một chút, thâm ý nói: “Trước khi thân thể hồi phục, cần tiết chế.”
Câu này nói có chút mờ mịt, nhưng tôi hoàn toàn hiểu rõ.
Thế nhưng cũng không phải tôi quyến rũ hắn! chính hắn là người nói muốn trả lại tôi những gì đã thiếu hơn một tháng kia!
Tôi có nói ra thì cũng sẽ không ai tin.
“Tôi phải đi về, Ngưu ca ở nhà sẽ nhớ tôi.” Tôi bắt đầu cố tình gây sự.
Lưu Tam Cân ôm tôi: “Không phải nói muốn đón Ngưu ca tới đây ở sao?”
Lúc này ngược lại là có thể nói đến.
Thời điểm tôi đề cập với anh, anh nói với tôi thế nào!
Tôi quay đầu qua chỗ khác: “Ngưu ca thích một tiểu trâu cái, anh cũng phải đem trâu cái nhỏ cùng nuôi. Trâu cái nhỏ là của nhà dì Vương, dì Vương khẳng định là không nỡ, anh còn phải đưa một nhà dì Vương tiếp tới, con gái lớn của dì Vương đã gả đi cũng thường xuyên về nhà, anh còn phải tiếp cả nhà của con gái lớn, còn có…”
Chờ sau khi tôi đếm từng nhà một trong thôn Bạch Vân, mới nhìn anh: “Nơi này của anh đủ ở sao?”
Lưu Tam Cân nhìn tôi mỉm cười, anh bây giờ càng lúc càng thích cười.
“Vẫn anh vẫn là cùng em trở về đi.”
Lưu Tam Cân từ trước tới nay luôn nói lời giữ lời.
Anh ấy nghiêm túc thu dọn đồ đạc, cùng tôi trở về thôn Bạch Vân.
Ý tứ của anh ấy là, anh ấy đã về hưu, về sau không làm chủ nữa, sẽ theo tôi trở lại thôn Bạch Vân mổ heo.
Tôi rất hài lòng.
Bởì vì tôi cảm thấy vẫn là nghề mổ heo so sánh với tôi sẽ phù hợp hơn.
Về phần trước kia anh làm cái gì, đối với tôi đều không còn quan trọng.
29.
Tôi tuyệt đối không ngờ rằng.
Tôi vừa ra ngoài một chuyến, Ngưu ca liền cùng trâu cái nhỏ ở cùng nhau.
Và thủ phạm chính là vị sư muội đang đứng trước mặt tôi này.
“Tôi nhìn nó luôn trông mong, thật sự không đành lòng.” Sư muộn giải thích nói.
Lúc này Đại Lang đã đi tới cửa.
Cố Đại Lang sửng sốt khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt như thể tôi không nên ở trong nhà mình.
Sư muội nhanh chóng lùi lại phía sau tôi.
Cố Đại Lang đem giỏ trong tay nhét ra sau lưng, đi lên phía trước cười hai tiếng: “Hoa Nhi về rồi à?”
Tôi gật nhẹ đầu, không nói lời nào.
Nhưng tôi đã cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ từ Lưu Tam Cân.
“Tôi đến đây để gặp cô Âm Âm, lần trước tôi đến tìm cô thì tình cờ gặp cô Âm Âm ở nhà…” Cố Đại Lang giải thích ý đồ của mình khi tới đây.
Tôi có thể nghe thấy trong lời nói của anh ta có sự ái mộ dành cho sư muội, cái này hoàn toàn khác với dáng vẻ khi anh ta đến cầu hôn tôi.
Tôi nhìn trâu cái nhỏ trong chuồng bò, mỉm cười đẩy đẩy sư muội ra ngoài.
“Vậy các ngươi đi chơi đi, tối nay trở về.”
Sư muội quay đầu trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cười nói: “Không trở lại cũng được”.
Cô ấy lại nhìn về phía Lưu Tam Cân.
Lưu Tam Cân ôm tôi vào ngực, nhún vai, biểu lộ rằng mình sẽ không quản việc này.
Không hổ là người đàn ông của tôi.
Tôi nhìn sư muội bước ra khỏi cửa với nụ cười giả tạo giữa sự ân cần của Cố Đại Lang, tôi vẫy vẫy tay và nói: “Chơi vui vẻ nha.”
Tôi nhanh chóng đóng cửa lại, quay lại nhìn Lưu Tam Cân đang nhướng mày nhìn tôi rồi vỗ nhẹ vào vai anh ấy.
“Biểu hiện không tệ, buổi tối sẽ thưởng cho anh.”
30.
Lưu Tam Cân nói rằng anh ấy muốn cưới tôi.
Thời điểm anh nói ra câu này, tôi mở to mắt.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuống làm tôi hơi chói mắt.
Lưu Tam Cân giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt tôi, hỏi tôi: “Em không đồng ý sao?”
Tất nhiên là tôi đồng ý, đồng ý mười vạn lần.
“Vậy em khóc cái gì?” Anh cười khẽ một tiếng, hôn lên khóe mắt tôi.
Tôi rúc vào trong ngực của anh: “Ánh nắng quá chói mắt.”
Chính tia nắng trong tim làm tôi lóa mắt chứ không phải ánh hoàng hôn làm tôi lóa mắt.
“Lưu Tam Cân, em là quả phụ.” Tiếng nói rầu rĩ của tôi vang lên từ trong ngực anh.
Lưu Tam cân nâng đầu của tôi lên: “Quả phụ thì sao?”
Anh ấy cũng đã nói câu này vào ngày hôm đó.
“Anh còn chưa từng kết hôn, nếu như cưới một cái quả phụ, sẽ bị người ta chê cười.” Rất nhiều người trong thôn đang chờ xem trò cười của chúng tôi, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Lưu Tam Cẩn chỉ ngủ với tôi, sẽ không cưới tôi.
Tôi cũng cho rằng như vậy.
“Trò cười của bọn họ thì có liên quan gì đến anh? Anh muốn cưới em, cưới chính là em, mặc kệ em là khuê nữ đang đợi gả hay là thủ tiết để tang chồng, đều đó không liên quan đến việc anh cưới em.” Anh hơi nghiêng người thay tôi che lại ánh nắng mặt trời bên ngoài của sổ.
Mũi của tôi lại càng chua sót hơn.
“Vậy tại sao trước đó anh không đồng ý cưới em?” Trong giọng nói của tôi mang theo một chút tủi thân.
Tôi thực sự nghĩ anh không muốn cưới tôi vì tôi là quả phụ, tôi còn vì điều này mà đau khổ một hồi lâu.
Nhưng tôi cũng không trách anh.
“Quá nguy hiểm.” Lưu Tam Cân nhìn tôi, trong mắt có ánh sáng, “Trước khi có thể cho em một cuộc sống yên ổn, làm sao anh có thể cưới em đây?”
Tôi từ trên giường ngồi dậy, chăn mềm từ trên người tôi tuột xuống.
Ánh mắt anh rơi vào trên người tôi, ánh mắt tối sầm lại, sau đó giật chăn mềm đem tôi bao bọc kín mít.
“Vậy sao anh có thể rời đi mà không nói cho em một tiếng? Anh không sợ em thật sự sẽ gả cho Cố Đại Lang sao?” Tôi nhìn anh, đây là câu hỏi mà tôi vẫn luôn muốn hỏi.
Mặc dù đây là tôi lừa anh, nhưng anh không hề sợ chút nào sao?
Lưu Tam Cân cách chăn ôm tôi, tựa cằm lên đầu tôi thở dài.
“Sợ, nếu không thì sao có người có thể làm anh bị thương nặng như vậy đâu?”
31.
Lưu Tam Cân nói sẽ cưới tôi, không phải lặng lẽ cùng tôi bái thiên địa coi như xong.
Anh ấy đã chuẩn bị mười dặm hồng trang, muốn làm cho tôi nở mày nở mặt khi được gả đi.
Về cơ bản tôi có thể kể tên từng người tổ chức đám cưới, họ đều là người trong núi tới.
Tôi nhìn những người đó bận rộn, có một cảm giác không thật.
“Cũng không cần phải như thế, chúng ta chỉ cần bổ sung thêm lễ bái thiên địa là được” Tôi trái lương tâm nói.
Có người phụ nữ nào lại không muốn có một đám cưới long trọng?
Nhưng tôi là quả phụ, cùng những cô nương khác không giống.
Lưu Tam Cân làm ra chuyện lớn như vậy, người trong thôn nhất định sẽ chỉ trỏ sau lưng anh mà nói anh chính là bị nữ nhân làm mê muội tâm trí.
Nhưng Lưu Tam Cân hoàn toàn không nghe.
Ngoài ý muốn của tôi chính là, anh còn mời cha mẹ của tôi tới.
Vào ngày đại hôn của chúng tôi, mẹ tôi vào phòng giúp tôi chải tóc.
“Một chải tới đuôi, hai chải răng long đầu bạc, ba chải con cháu đầy nhà…” mẹ tôi vừa đọc vừa giúp tôi chải tóc.
Giọng nói nhẹ nhàng, giống như một bài đồng dao được hát cho tôi nghe khi tôi còn nhỏ.
Thời điểm tôi bị Tần Tự cướp làm cô dâu, không có những thứ này.
Khi đó, lời nói của các hương thân không mấy dễ nghe, bà và cha tôi thậm chí còn không có đưa tôi đi xuất giá.
“Mười chải không có kiêng kỵ gì.” Giọng nói của bà càng ngày càng nhỏ, có một giọt nước mắt rơi trên đầu của tôi.
Đã lâu rồi chúng tôi chưa thân thiết thế này.
Tôi có lẻn về thăm bà mấy lần, cũng biết bà đã lén lút chạy tới nhìn tôi vài lần.
Không ai trong chúng tôi muốn để người kia biết.
“Mẹ.” Tôi há to miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì mắt tôi đã ngấn lệ.
Bà cười trong nước mắt, nói: “Nha đầu ngốc, trong ngày đại hỉ không được khóc, là điềm xấu.”
Cha tôi đang đứng ở cửa.
Ánh đèn ngoài phòng chiếu vào người ông, khiến ông nhìn qua trông càng cô đơn.
Khi tôi nhìn sang, tình cờ thấy ông cũng đang nhìn qua, thần sắc trên mặt khó phân biệt, ông liền vội vàng xoay người bỏ đi.
“Đừng trách cha con.” Mẹ tôi nhẹ nhàng giúp tôi đeo đồ trang sức vào tóc, “Em trai con còn chưa lấy vợ, em gái cũng chưa lấy chồng…”
Cho nên không quan tâm tới tôi.
Cho nên, tôi không có quyền hủy hoại danh tiếng.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.
“Con từ nhỏ đã rất nghe lời, ngoan ngoãn lễ phép.” Ánh mắt tôi mơ hồ, “Rõ ràng không phải lỗi của con.”
Mẹ ôm tôi nhẹ nhàng từ phía sau, sợ làm hư đồ trang sức, lại sợ tôi không cảm nhận được lời xin lỗi của bà, cẩn thận từng li từng tí ôm tôi.
“Mẹ biết, mẹ biết, con của mẹ không có sai, tất cả là lỗi của mẹ.” Bà nói bằng giọng nói nghẹn ngào, “Nếu là hôm đó… về sau cha con đã vụng trôm lau nước mắt mấy lần…”
Càng nói về điều đó, tôi càng thấy ủy khuất.
Nếu Lưu Tam Cân không đến, tôi và mẹ tôi có thể ôm nhau khóc ba ngày ba đêm.
32.
Lưu Tam Cân dùng kiệu tám người khiêng, đem tôi khiêng vòng quanh thôn Bạch Vân đi một vòng, cuối cùng vừa kịp lúc giờ lành tới trong nhà anh.
Thời điểm xuống kiệu, tôi nghe thấy giọng nói của Cố Đại Lang.
“Âm Âm, em yên tâm, tôi cưới em cũng nhất định dùng kiệu tám người khiêng, không có tiền tôi liền tự mình khiêng.”
Tôi phốc một tiếng bật cười.
Trong phút chốc, bầu trời tràn ngập tiếng chiêng trống.
Lưu Tam Cân không cầm cẩm tú cầu, anh ấy tiến tới nắm lấy tay tôi.
Người chăm sóc cô dâu ở bên cạnh nói như vậy là trái với quy củ.
Anh một chữ đều không có nghe.
Tôi được anh nắm chặt tay, sau một cái trời đất quay cuồng, liền được anh bế lên.
Anh bế tôi qua lò than, đặt tôi xuống sau khi bước vào tiền sảnh, mọi hành động đều cẩn thận từng li từng tí.
Không chút dấu vết nào nhìn ra lúc chúng tôi lần đầu gặp nhau anh động một chút là lại đem đao kề vào cổ tôi.
Lưu Tam Cân không để cho người ta náo động phòng.
Khi anh ấy mở cửa bước vào, tôi đang ăn vụng điểm tâm mà sư muội đã lặng lẽ mang đến.
Thấy anh bước vào, tôi vội vàng giấu đồ ăn ra sau lưng, lấy khăn hỉ đội lên đầu.
Anh ấy bước tới vài bước, vén tấm khăn hỉ của tôi lên.
“Đói lắm à?” Đôi mắt anh đầy nụ cười.
Tôi mà gật đầu chẳng phải rất mất mặt sao?
Có cô dâu nào sẽ thừa nhận rằng mình đói chết trong đêm tân hôn?
Tôi lắc đầu.
Nhưng tôi lại thấy anh lấy đĩa điểm tâm từ sau lưng tôi ra, đặt sang một bên, lấy một cái đưa vào miệng tôi: “Nhưng anh sắp đói chếc rồi.”
Sau đó anh liền cúi xuống cắn nửa miếng điểm tâm còn lại trên miệng tôi.
Đêm dài đằng đẵng, nến đỏ chập chờn.
Một đêm chưa tắt.
Người ta nói rằng chỉ cần nến hỉ đốt một đêm không tắt, đôi tình nhân kia sẽ thiên trường địa cửu, yêu thương nhau mãi mãi.
Việc đầu tiên tôi làm khi thức dậy là nhìn ngọn nến hỉ cạnh giường.
Quả nhiên không có tắt.
Tôi nhìn Lưu Tam Cân đang nằm cạnh mình.
Ngày đó tôi gả cho Tần Tự, tôi tưởng đời mình thế là xong, chưa bao giờ từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay.
Lúc này Lưu Tam Cân đặt một nụ hôn lên trán tôi.
“Ở trên giường của anh không được nghĩ đến người khác.”
Tôi nhìn đôi mắt vẫn nhắm nghiền của anh, nở nụ cười.
“Tốt.”
(Hoàn chính văn)