Quả Phụ Xinh Đẹp - Chương 3
Sau đó tôi quay người lại, muốn leo ra khỏi tường lần nữa, luống cuống tay chân một hồi lâu, cũng không leo lên được.
Lưu Tam Cân ở sau lưng thở dài, nhẹ nhàng gọi tôi: “Bạch Hoa Nhi.”
Anh ấy chưa bao giờ gọi tên tôi, đây là lần đầu tiên, lại là thời điểm tôi chật vật không chịu nổi như vậy.
Tôi hít một hơi thật sâu, quay lại cười nhìn anh: “Tường cao quá, tôi vẫn là đi cửa chính đi.”
Nói xong, không đợi Lưu Tam Cân nói tiếp, liền từ cửa chính chạy ra ngoài.
Một đường chạy trở về nhà.
Đúng.
Tôi lại ở trong chuồng bò khóc suốt một đêm.
“Ngươi cũng là súc sinh.” Tôi lau nước mắt trên mặt, vừa khóc vừa mắng Ngưu ca: “Nếu không phải ngươi, ta cũng sẽ không biến mình thành kẻ ngu ngốc như vậy!”
Ngưu ca chớp chớp mắt.
Tôi thấy nó như vậy, khóc càng lớn tiếng hơn.
“Hắn có người phụ nữ khác.” Tôi càng nói càng khóc, càng khóc càng nói: “Anh ta đúng là tên đàn ông phụ lòng không biết xấu hổ, hu hu hu.”
Tôi quên mất mình đã khóc bao lâu.
Ngưu ca có lẽ cũng không nhớ rõ.
Bởi vì cuối cùng nó ngủ, tôi cũng ngủ.
Thời điểm tỉnh lại trong chuồng bò, lưng tôi đau nhức, Ngưu ca đang ở một bên ăn cỏ.
“Mỗi ngày đều ngủ ở chỗ này đúng là khó khăn cho ngươi.” Tôi nhéo eo mình, quyết định quay lại giường khóc thêm một lúc.
17.
Tôi uể oải suy sụp ở trong nhà mấy ngày.
Mỗi ngày đều bẩn thỉu, ngay cả Ngưu ca nhìn thấy người mỗi lần cho nó ăn cỏ là tôi đều sẽ giật nảy mình.
Đó là bởi vì tôi thực sự không nghĩ Lưu Tam Cân sẽ lại đến trong nhà của tôi.
Dựa theo diễn biến của kịch bản, hẳn là người phụ nữ kia hàng đêm đều đến trên giường của anh, đối với anh nói: “Công việc của anh rất tốt.”
Hắn làm gì còn thời gian rảnh rỗi đi để ý cái tiểu quả phụ là tôi.
Hôm đó tôi vừa cho Ngưu ca ăn xong, từ dưới gốc cây đào ra chút rượu, chuẩn bị mượn rượu giải sầu, vừa đẩy cửa phòng ra với đôi bàn tay dính bùn, liền thấy có người đang ngồi ở trên giường.
Rượu trong tay ôm cũng không được, mà thả ra cũng không xong.
Lưu Tam Cân nhìn mái tóc rối bù của tôi một chút rồi lại nhìn vò rượu trong tay tôi.
“Anh đừng nhìn!” Tôi phản ứng lại và hét lên, nhanh chóng bước ra ngoài và đóng cửa lại.
Cái bộ dạng này của tôi, liền Ngưu ca cũng nhịn không được ghét bỏ, huống chi là Lưu Tam Cân.
Tôi nhẹ nhàng đặt rượu ngoài cửa, tranh thủ thời gian chạy nhanh ra giếng nước trong sân đơn giản rửa mặt một phen.
Rõ ràng trong lòng tôi có chút oán hận anh, nhưng lúc này tôi lại sợ nếu mình chậm một chút anh liền đi mất.
May mắn chờ tới lúc tôi trở về anh vẫn đang ngồi trên giường.
Tôi ôm rượu trên tay bước vào, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh đến đây làm gì?”
Lưu Tam Cân ngồi ở trên giường, ánh mắt tối sầm: “Tôi đến trả người nào đó hai tháng mười ngày.”
Theo lý mà nói, tôi nên rất vui mừng khi nghe được điều này, sau đó ngay lập tức nhào về phía anh, cùng anh mây mưa quên trời quên đất.
Nhưng là tôi không có.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Anh vội vàng đến để trả lại tôi hai tháng mười ngày như vậy, khẳng định là muốn sớm một chút cùng tôi phủi sạch quan hệ, sau đó cùng nữ nhân kia song túc song phi.
Nghĩ tới đây, lòng tôi có chua xót, nước mắt chảy dài trên mặt.
Lưu Tam Cân vươn tay kéo tôi vào lòng, giơ tay lau nước mắt trên mặt tôi: “Em khóc cái gì?”
Giọng anh hơi trầm.
Tôi quay mặt qua chỗ khác: “Rượu này cay quá, làm cay mắt.”
Lưu Tam Cân lấy vò rượu ra khỏi tay tôi, đặt nó xuống chiếc bàn thấp bên cạnh.
Tôi lại đưa tay lấy tới ôm vào trong ngực.
Sau khi lặp lại hành động này vài lần, anh mới thở dài: “Đừng giận dỗi nữa.”
18.
Tôi thực sự không làm ầm ĩ nữa, bởi vì không có chuyện gì mà cơ bụng 8 múi không giải quyết được.
Cơ bụng 8 múi của Lưu Tam cân là thần khí chữa bệnh.
Nhưng khi nghĩ đến người phụ nữa kia tôi vẫn là không vui.
“Anh cũng làm điều này với cô ấy à?” Tôi giơ tay lên vòng qua cổ của anh, giọng điệu chua đến không tả được.
Lưu Tam Cân nhìn tôi: “Cô ấy?”
Hắn vẫn còn ở đây cùng tôi giả ngu.
Hoặc có lẽ anh thật ra có rất nhiều phụ nữ, anh không biết tôi đang nói đến ai.
Dù sao tôi ngoại trừ biết anh có 8 khối cơ bụng, những cái khác thì hoàn toàn không biết gì cả.
“Người phụ nữ mặc đồ đen kia.” Tôi tốt bụng nhắc nhở một chút.
Một lát sau, Lưu Tam Cân cười khẽ một tiếng.
“Em ăn dấm cái gì?” Giọng anh trầm thấp, tràn ngập dục vọng vô hạn.
Đúng, tôi chỉ là một cái quả phụ người khác bảo sao nghe vậy, thực sự là không nên ăn dấm mù quáng.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày có thể ở bên anh, nhưng lại xẩy ra một việc như vậy làm tôi tủi thân đến mức muốn khóc.
Điều quan trọng nhất là người trong cuộc lại không cảm thấy điều này.
Người trong cuộc nằm ở bên cạnh tôi: “Hai ngày nữa tôi còn phải ra ngoài một chuyến.”
Anh nói câu này, như thể một người chồng đang báo cáo lại hành trình của mình cho người vợ.
Tôi quay đầu trừng anh
Anh mỉm cười che mắt tôi: “Dựa theo lệ cũ, chênh lệch một ngày bằng mười ngày.”
Nếu như là ngày thường thì tôi sẽ vô cùng vui mừng khi anh chủ động như vậy, nhưng hôm nay tôi luôn cảm thấy anh có điều gì đó là lạ.
Khẳng định là anh đang muốn đi tìm cái cô tình nhân kia của mình.
Thế nhưng là tôi cũng không có cái thân phận gì đi chất vấn anh.
Bởi vì tôi cũng chỉ là tình nhân của anh ấy, hơn nữa còn là một quả phụ.
Thế là tôi hung ác nói: “Tăng giá, chênh lệch một ngày bằng một tháng.”
Nguyên bản tôi còn nghĩ anh sẽ mắng tôi tâm địa hung ác, lại nghe được âm thanh mang theo ý cười của anh truyền đến bên tai: “Được rồi.”
Anh ấy dường như cười nhiều hơn kể từ khi người phụ nữ đó xuất hiện.
19.
Ngưu ca gần đây giống như có gì đó hơi lạ.
Nó bắt đầu chán ăn, thường xuyên nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Tôi đem cọng cỏ đút tới tận miệng nó, nó đều một độ dạng có chết cũng không muốn ăn.
Cho đến khi tôi nhìn thấy dì Vương ở nhà bên dẫn con trâu cái mới mua đi ngang qua cửa nhà tôi, Ngưu ca con mắt chớp một cái cũng không chớp.
“Quả nhiên, các ngươi đều giống nhau!” Tôi hung hăng đem đống cỏ ném trên mặt đất.
Lưu Tam Cân có nữ nhân khác coi như xong, tên chóa Ngưu ca này thế mà cũng có trâu cái khác!
“Thiệt thòi ta mỗi ngày đều hầu hạ ngươi ăn ngon uống tốt.” Tôi nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi thế mà tại thời điểm ta thất tình, trong lòng chỉ nghĩ đến trâu cái nhỏ!”
Ngưu ca hướng về phía tôi trừng mắt nhìn.
Tôi càng nghĩ càng giận.
Không thể hỏi Lưu Tam Cân, nhưng Ngưu ca tôi vẫn có thể hỏi.
“Ngươi nói đi, Ngươi chọn nó hay chọn ta.”
“Bò..ò..~” Ngưu ca hướng về phía tôi phì mũi một cái.
Quả nhiên, vẫn là chọn tôi.
Tôi hài lòng gật đầu, vỗ vỗ đầu nó: “Thật ngoan, không hổ là người huynh đệ từng có mệnh giao tình cùng ta, cùng cẩu nam nhân kia đúng là không giống.”
Ngay khi Ngưu ca “Bò..ò..” một tiếng, sau lưng tôi liền mát lạnh.
“Cái gì cẩu nam nhân?” Giọng nói của Lưu Tam Cân vang lên sau lưng tôi.
Tôi nhìn Ngưu ca đang im lặng như gà, mới quay đầu nhìn Lưu Tam Cân đang phía sau lưng.
Anh mặc bộ quần áo màu đen, dáng người được phác họa làm cho người khác mơ màng.
Chữ sắc hiện lên trong đầu, tôi cười hì hì:” Tôi vừa nói về tên nam nhân dắt con chó ngoài cổng hồi nãy.”
Tôi nhìn trang phục của anh ấy, nuốt nước miếng một cái: “Anh muốn đi?”
“Ừm.” Anh nhìn tôi, “Đến nói với em một tiếng.”
Tôi đi tới nắm lấy góc áo anh: “Vậy vào trong nói chuyện đi.”
“Anh quen cô ấy bao lâu rồi?” Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy và giúp Lưu Tam Cân mặc vào bộ đồ đen.
Anh ôm eo tôi và để mặc tôi lung tung mặc quần áo.
“Đã lâu không gặp.” Lần này anh ấy không giả ngu nữa.
Tôi không nói nữa, anh nhéo nhéo phần thịt mềm mại trên eo tôi: “Nếu có người hỏi em về anh, cứ nói em không biết gì cả.”
Anh ấy không đầu không đuôi nói một câu.
Tôi có chút tức giận siết chặt cổ áo anh: “Tôi vốn không biết gì cả.”
Anh khẽ cau mày nói: “Nếu anh không ở đây thì em đừng ra ngoài.”
Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại đột nhiên hành động như vậy, nhưng sự lo lắng trong giọng điệu của anh ấy vẫn khiến tôi cảm thấy mềm lòng.
“Vậy anh đưa tôi đi cùng.” Tôi bắt đầu gây rắc rối một cách vô lý.
Anh nắm lấy tay tôi, đôi mắt đen như mực nhìn tôi nói: “Anh sẽ quay lại ngay.”
20.
Lưu Tam Cân thực sự giữ lời.
Lần này anh trở lại sau hai ngày.
Chỉ là khi quay lại, anh còn mang theo người phụ nữ kia.
Làm sao tôi biết được ư, vì người đến gặp tôi không phải Lưu Tam Cân mà là người phụ nữ đó.
Người phụ nữ ngồi trong phòng tôi, rót cho mình một cốc nước, mọi cử động đều gọn gàng, ngăn nắp.
“Cô thích điểm gì ở anh ấy?” Cô ta dùng đầu ngón tay xoa xoa mép cốc, nhàn nhạt hỏi.
Nếu lúc này tôi mà nói thích cơ bụng tám múi của Lưu Tam Cân thì có phải là đã quá thô tục không?
Vì vậy, tôi quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.
“Còn cô thích điểm gì ở anh ấy?”
Tay cầm cốc của người phụ nữ hơi run lên, cô ta nhẹ giọng nói: “Tôi không thích anh ấy.”
Không thể nào.
Nhưng tôi phải nói rằng câu trả lời của cô ấy so với tôi thực sự tốt hơn.
Thật đúng là một cao thủ.
“Hãy rời xa anh ấy đi.” Người phụ nữ nhấp một ngụm nước, “Cô đang làm ảnh hưởng đến anh ấy.”
Thông thường trong kịch bản, những lời này đều là do mẹ của người đàn ông nói ra, nhưng đối với Lưu Tam Cân, tại sao lại trở thành tình nhân tới nói?
Tôi đứng ở cửa không nhúc nhích, hỏi cô ấy: “Lời này là do Lưu Tam Cân nói sao?”
Chỉ cần không phải là anh ấy nói thì tôi không cần phải nghe.
Sau đó, người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn tôi, bộ dạng của cô ấy vẫn giống như đêm đó, chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi khó chịu.
“Anh ấy quá tự phụ, sẽ không nghĩ rằng cô đang ảnh hưởng đến anh ấy.”
Khi nói điều này, dường như cô ấy là người duy nhất trên thế giới hiểu rõ Lưu Tam Cân nhất.
Thực vậy.
Dù sao so với tôi cô ấy cũng hiểu rõ hơn.
“Trừ khi anh ấy đến và nói với tôi, nếu không tôi sẽ không tự nguyện rời đi.”
Tôi bước vào và ngồi xuống trước mặt người phụ nữ.
Rõ rang là trong lòng vô cùng khó chịu, tôi vẫn bước vào nói với cô ấy: “Tôi thích anh ấy, có thể không lâu bằng cô, nhưng tôi thật sự rất thích anh ấy.”
Người phụ nữ cười khẩy.
“Nếu cô thực sự thích thì đừng hại chết anh ấy.”
21.
Tôi là người luôn tin những gì mắt thấy, tai nghe đều là giả.
Ngoại trừ Lưu Tam Cân.
Người phụ nữ nói rằng nếu tôi không rời đi Lưu Tam Cân, tôi sẽ hại chết anh ấy.
Tôi không dám và cũng không muốn đánh cược.
Nhưng Lưu Tam Cân quả thực là quyến rũ muốn mạng.
Sau đó, tôi nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ trong vòng tay anh và thở dài.
“Ngày mai đừng đến.” Tôi tựa cằm vào vai anh, nói câu này đến gian nan.
Lưu Tam Cân sửng sốt.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, tôi mới nghe thấy anh hỏi: “Em tới tháng?”
…
Bầu không khí đau khổ mà tôi đang ấp ủ đột nhiên biến mất.
Tôi xoay người sang chỗ khác, trong nháy mắt cảm thấy hơi xấu hổ: “Không… không.”
“Không thì tại sao?” Lưu Tam Cân hỏi tiếp.
Tôi cảm nhận được cơ bụng tám múi của anh ấy.
Thật khiến cho tôi muốn bất chấp tất cả.
Kể cả lương tâm.
Ai có thể cưỡng lại vẻ đẹp như vậy?
“Nếu cô thực sự thích thì cũng đừng hại chết anh ấy.” Lời nói của người phụ nữ đó vẫn văng vẳng bên tai tôi, như một gáo nước lạnh dội lên đầu.
Tôi quay lưng lại với Lưu Tam Cân và hỏi anh: “Anh thực ra không phải là một người mổ heo đúng không?”
Căn phòng yên tĩnh một lúc, vừa lúc tôi chuẩn bị ngủ thì nghe thấy anh nhẹ nhàng “Ừm”.
Thấy anh không tiếp tục giải thích, tôi nói tiếp: “Nhưng tôi là góa phụ, chỉ có thể xứng với người mổ heo. ”
Những gì tôi nói đủ nghệ thuật, nó không chỉ hạ thấp bản thân và nâng cao anh ấy mà còn thể hiện ý định chia tay của tôi.
“Vậy em cứ nghĩ tôi chỉ là người mổ heo thôi.” Giọng nói của Lưu Tam Cân ở ngay bên tai tôi.
Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai, đốt cháy ngọn lửa tôi vừa mới dập tắt.
Tôi thở dài và nhắm mắt lại.
Được rồi, được rồi.
Lại làm thêm mấy ngày nữa đi.
Tôi sẽ ngủ anh thêm vài ngày nữa.
22.
Tôi đã nói sẽ ngủ thêm hai ngày nên chỉ hai ngày nữa.
Đây là ngày cuối cùng.
Tôi ra mười phần sức lực và muốn mang đến cho Lưu Tam Cân một kỷ niệm khó quên.
Tôi hy vọng sau này anh ấy sẽ nghĩ đến tôi khi ngủ với người phụ nữ khác.
Cuối cùng Lưu Tam Kim ôm lấy tôi, cười nói: “Em thật đúng là một tiểu yêu tinh.”
“Anh cũng vậy thôi.” Tôi cũng ôm anh nhưng không thể cười được nữa.
Bởi vì những lời tôi chuẩn bị nói ra thật gai góc, chưa kịp đâm anh thì đã tự đâm mình đến đau nhức rồi.
Tôi thoát khỏi vòng tay, quay lưng về phía anh: “Lưu Tam Cân, ngày mai anh không cần tới nữa.”
Anh ấy rõ ràng không ngờ rằng tôi lại đột nhiên nhắc đến vấn đề này.
Căn phòng yên tĩnh một lúc.
Tôi vừa định nói câu tiếp theo thì anh nhẹ nhàng hỏi: “Ngày mốt thì sao?”
Câu nói này được nói một cách nhẹ nhàng, không hề phù hợp với hình ảnh cơ bụng 8 múi của anh chút nào.
Tôi chợt thấy buồn, nhưng vẫn cố kìm nén sự chua chát của mình và nói: “Ngày mốt cũng đừng đến.”
“Đừng đến đây nữa,” tôi nói thêm.
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
Lưu Tam Cân đột nhiên đưa tay ra và xoay người tôi lại đối mặt với anh ấy.
Trông anh có chút bối rối, giống như một đứa trẻ mắc lỗi nhưng lại không biết mình đã phạm sai lầm gì.
Điều này không giống như lần đầu tiên tôi gặp anh.
Người phụ nữ đó nói đúng, tôi thực sự có ảnh hưởng rất lớn đến anh ấy.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi như muốn nhìn thẳng vào trái tim tôi.
Tôi chớp mắt, lắc đầu, nói ra điều mình vừa nghĩ: “Cố Đại Lang ở phía Đông thôn nói muốn cưới tôi. Tôi cảm thấy như vậy rất tốt.”
Lời này cũng không phải nói bậy, Cố Đại Lang thực sự đã từng nói như vậy.
Anh ta nói là mẹ tôi đã nói chuyện cùng mẹ anh ta rồi, cho nên anh ta mới đến cầu hôn.
Nhưng tôi không đồng ý.
Bởi vì tôi chỉ muốn gả cho Lưu Tam cân.
Nghe tôi nói như vậy, đôi mắt Lưu Tam cân tối sầm: “Bởi vì tôi không thể lấy em sao?”
Không phải.
Nếu như không phải sợ sẽ hại chết anh, coi như anh không lấy tôi, tôi cũng sẵn sàng ngủ cùng anh cả đời.
Tôi lắc đầu: “Tôi thấy chán anh rồi, muốn thử mùi vị của người đàn ông khác.”
Mặc dù miệng tôi nói thế, trong lòng lại đau đến muốn mạng.
Không biết là do tôi diễn rất giống, hay là do hình tượng tôi trong lòng anh vốn không tốt.
Anh ấy tin, đôi mắt đỏ lên, nhìn tôi với ánh mắt hung dữ: “Tôi không cho phép em bội tình bạc nghĩa!”
Tim tôi đau quá.
Tôi khẽ cười một tiếng: “Tôi am hiểu nhất chính là bội tình bạc nghĩa.”