Quả Phụ Xinh Đẹp - Chương 1
1.
Tôi là một quả phụ ở thôn Bạch Vân, nhưng tôi khác với những quả phụ khác.
Không giống nhau ở chỗ, tôi có làn da trắng trẻo, còn có tiền.
Không thể nói là tôi có tiền, mà là người chồng đã chết của tôi có tiền.
Thế nhưng hắn đã chết.
Ngày hắn mất có sấm sét vang dội, tôi một mình trốn ở trên giường gắt gao cắn chặt chăn, sợ mình sẽ cười ra tiếng.
Giống như những cái kịch bản kia, tôi là bị ác bá cường thủ hào đoạt.
Trước tôi hắn đã cưỡng bức tám người phụ nữ khác, đáng tiếc các nàng đều không may mắn như tôi, tình nguyện muốn giữ trong trắng mà không muốn mạng sống, cuối cùng đều chết trong ngôi nhà này.
Tôi thì khác.
Tôi muốn mạng.
Kết quả không nghĩ tới, mới gả tới hai ngày, ác bá lại chết dưới tay một tên mổ heo mới tới.
Vừa qua bảy ngày ma chay của ác bá, tôi liền mang theo tiền tài tìm đến nhà của thợ mổ heo.
Thợ mổ heo tên là Lưu Tam Cân, sống tại đầu thôn.
Tính cách của hắn u ám, thủ đoạn tàn nhẫn, tên tuổi lan rộng khắp mười dặm tám thôn.
Nghe đồn hắn mổ heo, chỉ cần một đao liền mất mạng.
Tôi nghĩ hắn sẽ là một tên đàn ông cao lớn thô kệch, một nam nhân tai to mặt lớn xấu xí.
Kết quả……
Tôi đứng ở cửa nhìn cơ bụng tám múi của hắn mà chảy nửa cân nước miếng.
“Ai?” Lưu Tam Cân quay lại nhìn tôi.
Trong nháy mắt đó, trong đầu tôi chỉ còn lại một câu.
Đêm nay tôi nhất định phải trở thành nữ nhân của anh ta.
2.
“Anh Lưu.” Tôi vén vạt váy, lượn lờ bước vào cửa.
Lưu Tam Cân nhìn thấy tôi, liền cầm lên chiếc áo khoác trên kệ, che người lại.
…
Tôi cảm giác giống như mình là một yêu tinh ăn thị/t người.
“Cô là ai?” Lưu Tam Cân nhìn tôi, đôi lông mày rậm nhíu lại cùng một chỗ.
“Tôi là cô vợ trẻ của Tần Tự.” Tôi nũng nịu nói.
Lưu Tam Cân suy nghĩ một lúc, vung con dao mổ heo trong tay lên, sau đó chém một phát lên thớt.
Âm thanh đó, làm tôi nhịn không được sợ hãi kêu lên một tiếng.
Anh cười lạnh một tiếng: “Làm sao? Muốn xuống đó bầu bạn cùng hắn ta?”
Không, không, không, ở trong đây nhất định có hiểu lầm gì đó. Tên chóa kia thì có gì tốt để đi theo, tôi chính là nghĩ muốn ở cùng anh.
Nhưng là hiện tại tôi cũng không dám nói.
Sắc đẹp trước mắt, vẫn là tính mạng quan trong hơn.
Tôi vỗ vỗ ngực, lấy ra vài tờ tiền trong tay áo, run rẩy đặt lên tấm thớt của anh.
Lưu Tam Cân nhìn thoáng qua tờ tiền, lại liếc mắt nhìn tôi cùng chiếc cổ áo đã bị tôi kéo thấp xuống từ lúc bước vào đây.
Anh nhíu mày: “Huh?”
Tôi vốn là muốn nói, đây là tiền cảm ơn anh đã làm thịt tên nam nhân chết tiệt kia.
Kết quả chưa kịp suy nghĩ thì cái miệng đã nhanh nhảu nói trước: Tiền này là để cảm ơn anh đã làm người đàn ông của tôi”.
Lưu Tam Cân sững sờ.
Tôi cũng sững sờ.
Mặc dù tôi đúng là có chút đói khát, nhưng nhìn lại con dao mổ heo đang dính máo kia, tôi nuốt một ngụm nước miếng.
Thật sự là có tâm nghĩ mà không có gan làm.
“Nghe nói quả phụ ở thôn Bạch Vân rất phong lưu, tôi hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt.”
3.
Rõ ràng, tôi bị Lưu Tam Cân đá đít ra ngoài.
Một người nam nhân cường tráng như vậy, không có đạo lý chỉ có một mình tôi thèm nhỏ dãi.
Cho nên tôi vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy các chị em cũng đang tranh nhau ghé vào cổng, cảm thấy hợp tình hợp lí.
“Cô mới tới? Có hiểu quy củ hay không! Đến đằng sau xếp hàng đi!” Một vị chị em tóm lấy tôi.
Giờ phút này tôi mới biết được vì cái gì Lưu Tam Cân gọi là Lưu Tam Cân.
Mỗi ngày từ miệng những người phụ nữ này chảy nước bọt cũng không ít hơn ba cân.
Tôi nếu đã cùng những quả phụ khác không giống nhau, vậy tôi cũng muốn trở thành một nữ nhân khác với những người khác.
Bọn họ ở trước cổng của Lưu Tam Cân chảy nước miếng.
Tôi thì không, tôi thì ở tại trong chuồng bò của nhà mình mà chảy nước miếng.
“Ngưu lang, ngươi chính là không thấy được tám khối cơ bụng kia, nếu ngươi thấy, thì cũng sẽ chảy nước miếng thôi.” Tôi một bên giải thích cho con trâu nhà mình nghe, một bên chảy nước miếng.
Con trâu này đối với tôi có tình cảm không tầm thường.
Vào ngày đại hôn của tôi cùng ác bá, nó từ bên trong chuồng bò chạy ra ngoài, đem hôn lễ náo loạn đến gà chó không yên.
Tôi từng nghĩ là nó muốn cướp cô dâu.
Cho nên thời điểm ác bá muốn làm thịt nó, tôi đã phí sức chín trâu hai hổ mới có thể bảo bệ tính mạng cho nó.
Cũng xem như là từng có giao tình.
Ngưu ca ủm bò…ò… một tiếng, chớp chớp đôi mắt to nhìn tôi.
“Ngươi bảo ta ban đêm đi leo tường?” Tôi moi moi góc áo, ngượng ngùng cười một tiếng:
“Không tốt nha, người ta vẫn là hoàng hoa khuê… à không, người ta vẫn là một người phụ nữ đàng hoàng nha.”
Ngưu ca: “Bò…ò..~”
“Ngươi nói phải dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình?” Tôi thẹn thùng vỗ đầu của nó, “Được, vậy ta nghe ngươi!”
Ngưu ca: “Bò…ò..~”
Được ngưu ca cổ vũ, đêm đó tôi liền trộm leo tường vào nhà của Lưu Tam Cân.
4.
Không phải tất cả lời đồn đều chính xác.
Lưu Tam Cân không chỉ một đao làm heo mất mạng, mà giết người cũng như vậy.
Vừa tiến vào trong nhà, liền thấy anh lưu loát đem dao giết heo đặt lại trên bàn.
Nhìn người đàn ông mặc đồ đen đang nằm trên mặt đất, trong đầu tôi đang tự hỏi làm cách nào để có thể rời khỏi hiện trường vụ án một cách lẽ phép mà không gây lúng túng.
Nhưng còn không có đợi tôi suy nghĩ xong, liền bị một vật thể bất thình lình bay tới đập trúng, hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, tôi vậy mà có thể ở trên giường của Lưu Tam Cân, mặc dù là đang bị trói.
Lưu Tam Cân đang ngồi ở mép giường, chăm chú mài đao mổ heo.
Dường như chỉ cần tôi dám hô một tiếng, thì con dao kia liền trực tiếp cắt đứt cổ tôi.
“Ai bảo cô đến?” Giọng nói của anh như đao trong tay, mang theo lạnh lẽo.
Tôi khẽ run rẩy, vội vàng phủi sạch quan hệ: “Là Ngưu ca.”
Lưu Tam Cân lật lại mặt khác của thanh đao, tiếp tục mài trên đá mài dao.
“Để cô tới làm gì?” Giọng điệu kia, giống như lập tức có thể dùng đao trong tay kết thúc một đời anh dũng của Ngưu ca.
Trước đây tôi đã cứu nó một mạng, hiện tại đã đến thời điểm nó nên báo đáp lại tôi.
Tôi nhìn con dao trong tay Lưu Tam Cân, run rẩy nói: “Nó nói, để cho tôi trèo tường đến ngủ cùng anh một giấc, Kỳ thật tôi… cũng không phải rất muốn ngủ…”
Cuối cùng, chúng tôi cô nam quả nữ xuất hiện ở chuồng bò.
Lưu Tam Cân ngắm nhìn bốn phía, nhíu lông mày rậm: “Ở đâu?”
Tôi cũng nhíu lông mày lá liễu của mình, bởi vì hai tay bị trói ở sau lưng nên chỉ có thể hướng về phía Ngưu ca nói: “Chỗ này.”
Ngưu ca không chút nào ý thức được sự phản bội của tôi, vui sướng hướng về phía tôi phì mũi một cái.
“Ủm bò…ò..~”
Lưu Tam Cân nhìn thoáng qua Ngưu ca, lại liếc mắt nhìn tôi, rồi lạnh mặt đem tôi ôm trở về.
5.
Tôi cùng Lưu Tam Cân ngồi đối diện nhau.
Nhìn con dao mổ heo trong tay anh, tôi chớp chớp mắt.
“Dám trêu trọc tôi?” Giọng nói của anh rất êm tai, đáng tiếc lại quá lạnh lùng.
Tôi tự nhận là từ nhỏ đã không có tài cán gì, nhưng nói dối thì không ai bằng.
Anh làm thế nào mà liếc mắt một cái liền nhìn ra vậy?
Bàn tay bị trói có chút tê, tôi vừa định cử động thì con dao đã kề vào cổ tôi.
“Không phải, anh, anh nghe tôi…” Tôi cụp mắt nhìn lưỡi đao, ngay cả run rẩy một chút cũng không dám.
Lưu Tam Cân cũng không nghe lời giải thích của tôi.
“Ai bảo cô đến?” Anh nhìn tôi.
Tôi hít một hơi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng: “Là… chính tôi. Anh nghe tôi nói, sự việc là như thế này…”
Tôi liếc mắt nhìn anh.
Anh thản nhiên nhìn tôi xem tôi có thể giở thêm được trò gì.
Vì để giảm bớt hình tượng phong lưu của mình, tôi bắt đầu kể từ sự việc ác bá đã làm như thế nào đem tôi cướp về.
Vừa kể đến chuyện Ngưu ca đại náo tứ phương ở trong hôn lễ, con dao của Lưu Tam Cân càng cách cổ của tôi gần hơn.
Anh không nói câu nào.
Nhưng là tôi biết, nếu như tôi lại nói nhảm nhiều thêm một câu, tôi cũng sẽ giống người áo đen nằm trên mặt đất.
“Chính là…tôi thích anh…
“Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại.
Không khí lập tức ngưng đọng.
Một lúc sau, không nghe thấy bất kì động tĩnh nào, mới lặng lẽ mở một con mắt.
Lưu Tam Cân sững sờ tại chỗ, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Không thể nào! Không thể nào!
Mỗi ngày đều có nhiều phụ nữ đến trước cửa nhà anh như vậy, không phải anh còn chưa từng ngủ với nữ nhân nào đi?
Nghĩ như vậy, tôi đột nhiên nổi lên một chút lòng thương hại anh.
Không biết có phải là tôi biểu lộ sự thương hại quá rõ ràng, để anh nhận thấy thất vọng.
Anh trực tiếp đem tôi ném ra ngoài.
Tôi nằm rạp trên mặt đất, cử động tay cùng chân, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, anh có thể cởi trói cho tôi không?”
Đáp lại tôi là tiếng đóng cửa “sầm” một tiếng.
6.
Từ lần trước tôi giống như sâu dóm nhích từ đầu thôn nhích về tới nhà, tôi liền không tiếp tục đi nhà Lưu Tam Cân nữa.
“Không phải là vấn đề tôn nghiêm.” Tôi ngồi ở bên cạnh Ngưu ca, “Chủ yếu anh ta không có kinh nghiệm… không có ý nghĩa.”
Ngưu ca quay đầu đi chỗ khác.
Vừa nhìn liền biết là đang tức giận lần trước tôi đã phản bội nó.
Tôi cầm cọng cỏ trọng tay đưa lên miệng của nó: “Ngưu ca, lần trước ta không còn cách nào khác, chúng ta chính là bạn bè sinh tử, đêm nay ta mời ngươi ăn lẩu thịt bò.”
Ngưu ca toàn thân run rẩy một cái, ngoan ngoãn ăn cỏ trên tay tôi.
Cuối cùng, ban đêm tôi cũng không có mời Ngưu ca ăn lẩu thịt bò.
Bởi vì phòng của tôi có người đến.
Lần này Lưu Tam Cân cầm trong tay không phải con dao mổ heo, mà là một thanh kiếm.
Tôi nhìn vết máu trên thanh kiếm, đang định hét lên, thanh kiếm đã gác trên cổ của tôi.
Lần này khác với lần trước, tay Lưu Tam Cân đang phát run.
Tôi nhìn kỹ hơn, trên cánh tay anh ướt đẫm một mảng.
Nếu như tôi đoán không sai, thì đây chắc hẳn là máu.
Bởi vì mặc quần áo màu đen, mới không thể nhìn rõ được.
“Anh bị thương à?” Tôi nhìn một mảnh ẩm ướt kia, sắc mặt có một chút đắc ý của người thắng.
Thanh kiếm rung lên và tiến gần đến cổ tôi hơn.
“Anh à, tôi chỉ đùa chút thôi.” Tôi không dám cử động nữa.
Cho dù đang bị thương, anh ấy vẫn có thể lấy mạng tôi trước.
“Đi tìm chút thuốc đến đây.” Giọng nói của anh có chút suy yếu, xem ra là bị thương không nhẹ, nói xong liền thu kiếm lại.
Tôi lên tiếng, liền muốn ra ngoài gọi người.
“Được rồi, tôi cùng cô… ngủ một đêm.” Giọng nói của anh không được tự nhiên vang lên đằng sau lưng tôi.
Tay đang đặt trên khung cửa của tôi dừng lại một chút, quay đầu nhìn anh, mười phần nghiêm túc: “Một tháng.”
Trò cười, xử nam nha, lần thứ nhất quá thua lỗ.
Lưu Tam Cân cầm kiếm chống trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi: “Năm ngày.”
“Nửa tháng, không thể ít hơn.” Tôi làm ra nhượng bộ.
Căn phòng yên tĩnh một lúc.
Cuối cùng, anh nhắm mắt lại nói: “Nếu là cô ra ngoài gọi người đến, tôi sẽ giết cô.”
Tôi vui vẻ đồng ý: “Tất nhiên!”
7.
Tôi không biết y thuật, Lưu Tam Cân lại không cho gọi người, cuối cùng tôi đến gặp thầy thuốc, mua rất nhiều thuốc cầm máu.
Vị thầy thuốc gì nhìn một chút những thuốc kia, lại nhìn tôi một chút.
Tôi cười hì hì hai tiếng: “Con trâu trong nhà sắp sinh, tôi sợ nó bị xuất huyết.”
Vì sinh hoạt tính phúc của mình, chỉ có thể ủy khuất Ngưu ca, dù sao nó cũng không cần cái gì thanh danh.
Chờ tới thời điểm tôi mang dược liệu trở về, Lưu Tam Cân đã ngã xuống trên giường của tôi.
Ngược lại là một chút cũng không sợ người lạ.
Tôi muốn cởi quần áo của anh ra, để nhìn vết thương của anh một chút.
Tay vừa chạm vào quần áo anh, tay liền bị anh bắt được.
“Tôi tự mình làm.”
Tôi bất đắc dĩ buông ra: “Ồ ồ ồ, được thôi, được thôi.”
Lưu Tam Cân bị thương nặng, trên người có nhiều vết thương, đặc biệt là vết thương trên cánh tay rất sâu, có thể nhìn thấy cả xương.
Khi tôi bôi thuốc, lông mày của anh còn không nhíu một lần.
Không hổ là nam nhân tôi nhìn trúng.
“Ngưu ca, thân cây vạn tuế sắp nở hoa rồi.” Tôi đưa một nắm cỏ đến bên miệng của Ngưu ca.
Ngưu ca nhìn tôi, hướng về phía tôi phì mũi một cái.
Tôi ghét bỏ vứt xuống nắm cỏ dính chút nước mũi trâu, giải thích: “Mặc dù lần trước anh ấy trói ta, nhưng ngươi chính là không thấy được tám khối cơ bụng của anh ấy. Không có chuyện gì mà tám khối cơ bụng không giải quyết được.”
Ngưu ca chớp chớp mắt.
“Nếu có, thì lại thêm hai khối cơ ngực.”
Ngưu ca mặc cảm mà cúi đầu tiếp tục ăn cỏ.
Tôi trở về phòng sau khi cho Ngưu ca ăn xong, phát hiện Lưu Tam Cân đã biến mất.
Chỉ sau ba ngày, anh có thể hành động lại một cách tự nhiên.
Dựa theo tốc độ này, không phải là chẳng qua bao lâu nữa liền có thể cùng tôi ngủ?
Cảm động trời, cảm động đất, cảm động cả Ngưu ca.
8.
Để chứng tỏ mình cũng không có đói khát như vậy, ngày thứ ba sau khi Lưu Tam Cân về nhà, tôi nghe dì Vương đi ngang qua nói rằng Lưu Tam Cân cuối cùng cũng mở cửa giế/t heo, lúc này mới mặc vào một bộ váy tím khói được áp dưới đáy hòm, sau khi mặt trờ lặn dần trên đỉnh núi, tôi mới thong thả lượn lờ đi tới nhà Lưu Tam Cân.
Lưu Tam Cân mài một chút dao mổ heo trong tay, liếc nhìn tôi ở ngoài cổng một chút.
Cái nhìn kia có thể nói là quyến rũ chít người, để cho tôi sau khi vào cửa, một chân đạp hụt ngưỡng của, ngã thành mỹ nữ gặm bùn.
Lưu Tam Cân đem dao mổ heo đặt ở trên bàn, bật cười một tiếng: “Cũng không cần phải hành đại lễ lớn như vậy.”
Tôi chống tay xuống đất đứng dậy, cười nói: “Đây không phải là chuẩn bị cho Chu công thi lễ của chúng ta sao?”
Vừa dứt lời, tôi đã nhìn thấy trên mặt Liễu Tam Cân nhàn nhạt màu hoa đào.
Dạng này đúng là càng hăng hái hơn mà.
Tôi bước đến trước mặt anh, duỗi những ngón tay mảnh khảnh của mình ra, chạm vào ngực anh qua lớp quần áo: “Anh sẽ không phải là không nhận chứ?”
Xúc cảm không tệ.
Khi ngẩng đầu nhìn anh lần nữa, màu hoa đào đã nhuộm đỏ vành tai anh, khiến anh hoàn toàn khác với hình ảnh trước đây.
“Hay là…” Tôi dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, “Không phải là anh không được chứ?”
Tiếng nói của tôi vừa dứt, ngón tay liền bị anh giữ lại trong bàn tay.
Quả nhiên, đàn ông không thể nói không được.
Bị tôi khiêu khích, Lưu Tam Cân quả thật liền mang tôi vào phòng.
Anh giơ tay vung một cái, cửa ra vào và cửa sổ nhanh chóng bị gió đóng lại.
Giày vò suốt đêm, tôi mới chìm vào giấc ngủ sâu.
“Tôi từ trước đến nay luôn giữ lời.” Trước khi chìm vào giấc ngủ, giọng nói của Lưu Tam Cân vang lên bên cạnh tôi.