Quả Phụ Đao - Chương 1
1.
Hồi nhỏ ta ốm đau liên miên, khi ấy cha còn chưa phát tài, gia cảnh phải nói là nghèo đến mức chuột nhìn thấy cũng muốn rơi nước mắt, không có tiền cho ta đi khám bệnh. Mỗi khi ta ốm, mẹ lại ôm ta ngồi chồm hổm ở cửa mà khóc.
Năm ta bốn tuổi, bệnh nặng đến suýt chết, một đạo sĩ đi ngang qua nhìn thấy, bèn nói với mẹ rằng mệnh cách ta quá cứng nên mới ốm đau liên miên như vậy. Rồi ông ta ngỏ ý muốn thu ta làm đệ tử.
Mẹ ta thấy dù sao cũng sắp chết, còn nước còn tát, vậy thôi cứ để ta bái ông ta làm thầy, tiện học hỏi chút võ nghệ.
Ngờ đâu cái tên đạo sĩ này lại là kẻ lừa đảo, chuyên bắt cóc trẻ con về tu luyện tà thuật. Ông ta vừa lừa được ta về, xui xẻo lại gặp trúng sư phụ đang trên đường xuống núi. Sư phụ liền trừ gian diệt ác cứu ta khỏi kiếp nạn bị bắt cóc, lại thấy ta thoi thóp sắp tèo nên đưa ta về thẳng Ngọc Cung phái.
Ai mà hay sau khi khỏi bệnh, ta thế mà lại là một mầm non võ học tuyệt vời. Chỉ sau 8 năm khổ luyện, ta đã vượt qua các sư huynh sư tỷ để đánh bại tất cả bọn họ.
Tại Ngọc Cung, thực lực là yếu tố quyết định tất cả. Ai mạnh hơn thì chính là sư tỷ. Năm 13 tuổi, ta là vô địch trong tầm tuổi đó. Trong cuộc thi tranh bá anh tài võ lâm, ta đã đánh bại tất cả các đệ tử khác, nhanh chóng leo lên chức đại sư tỷ sau khi trở về.
Năm mười lăm tuổi, ta xuất sắc vượt qua tất cả khảo hạch của các trưởng lão Cửu Cừ Đường, lên đường xuống núi tu luyện.
Ta mang tâm trạng vừa lo lắng vừa háo hức xuống núi. Khi ta đi, bốn sư đệ cùng sư muội đều chạy ra cửa tiễn biệt.
Đặc biệt, tiểu sư đệ còn khóc nức khóc nở không nói nên lời.
Ta cảm động vô cùng, không uổng công ta ngày thường tận tâm hướng dẫn bọn họ, tuy rằng có hơi nghiêm khắc một chút, nhưng các sư đệ cùng sư muội chắc chắn đều biết cái tâm ta tốt, tình cảm dành cho ta hẳn là vẫn rất sâu đậm.
Kết quả, vừa quay người lại đã nghe thấy tiểu sư đệ hít mũi nghẹn ngào:
“Tuyệt cú mèo, sư tỷ xuống núi, đệ không còn sợ bị đâm nữa rồi!”
Núi Côn Lôn tuyết rơi thật lạnh …
Thế là, để khích lệ tinh thần luyện võ của các sư đệ cùng sư muội, trước khi đi, ta đã vô cùng tri kỷ biểu diễn một bộ đao pháp do chính mình sáng tạo. Từng đòn, từng thế đều thể hiện sự quan tâm cùng yêu thương vô bờ của ta, khiến các sư đệ sư muội cảm động đến mức suýt thì đồng loạt quỳ xuống!
Khi đó ta mới vừa xuống núi, là một vô danh tiểu tốt trong giang hồ, dù là mang theo Huyền Thiết Bảo đao, nhưng đao pháp lại không có danh tiếng gì, vẫn là ta đặt tên cho nó là Khiêu Bộ Phong, bởi vì khi ta sử dụng kiếm thuật này, lưỡi kiếm cực kỳ nhanh nhẹn, mạnh mẽ lại biến đổi thất thường, giống như có thể bắt được gió.
Phong nhã như vậy! Thật không biết những người trong võ lâm kia nghĩ như thế nào, nhất định gọi ta là Quả Phụ Đao.
Haiz, nói nữa thì cũng là chuyện năm đó, chuyện trên giang hồ đều tan theo gió, bây giờ, ta là Lý trắc phi của Thái tử.
2.
Lúc mẹ gửi ba phong thư gọi ta về nhà, ta vừa cùng môn chủ của Thần Đao Môn sống mái với nhau, so đấu ba ngày ba đêm để tìm ra minh chủ Võ Lâm, cuối cùng ta nhỉnh hơn một chút, chặt hắn bảy đao, đánh gãy ba cái sương sườn cùng bốn cái răng của hắn.
Đương nhiên ta cũng chịu ba đao, cánh tay trái gãy xương, trên người đều là máu cùng bùn đất.
Nhưng mà, trong lòng ta thoải mái nha.
Lý Như Ngọc ta năm nay mới mười tám tuổi đã muốn xưng bá võ lâm. Ta là thế hệ trẻ nhất, ngay cả cao thủ thế hệ trước cũng bị ta chém bảy tám phần. Nhiều năm qua rong ruổi giang hồ chưa bao giờ bại trận, trừ gian diệt bạo, bảo vệ kẻ yếu, một đời nữ hiệp. Chờ ta dưỡng thương tốt lại đi tham gia võ lâm đại hội, ta chính là võ lâm minh chủ trẻ tuổi nhất, từ xưa đến nay võ đạo đệ nhất thiên tài nếu không phải ta thì là ai được chứ!
Kết quả kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, mẹ ta phái ba nhóm người đuổi theo, vội vã gọi ta về nhà.
Từ sau khi mẹ tiễn ta đi, cũng đưa không ít đồ vật và thư nhà lên núi Côn Lôn, xét theo những thứ được đưa tới ngày càng quý hiếm, cha ta hai năm nay ở trên triều đình thăng tiến hẳn là cũng nhanh như ta ở trên giang hồ phát triển. Nhưng mọi khi ta không luyện công thì cũng chém người, đã lâu không gặp người nhà.
Người đưa thư nói mình là quản gia nhà ta tên là Lý Bính, vừa thấy mặt đã gọi ta là đại tiểu thư.
Mấy năm nay ta vào Nam ra Bắc, nghe người ta gọi ta là đại sư tỷ, gọi ta là Lý thiếu hiệp, gọi ta là nữ ma đầu, nhưng chưa từng nghe qua có người gọi ta là đại tiểu thư, có chút không được tự nhiên.
Lý Bính cầm thư, thấy ta mang theo thanh trường đao, vết máu trên quần áo còn chưa khô, giống như một nữ sát tinh mà sát thần chuyển thế đang đi tới, bị dọa đến mắt trợn trắng ngay tại chỗ ngất đi.
Mấy đệ tử ngoại môn Ngọc Thương Cung khiêng hắn vào cửa đường, qua nửa khắc mới tỉnh lại.
Lý Bính vừa tỉnh lại liền nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa nói: “Đại tiểu thư, sao mệnh của cô lại khổ như vậy, lão gia phu nhân thấy cô chịu khổ như vậy nhất định không chịu nổi.”
Các tiểu đệ tử đều nhìn hắn kinh ngạc, có người to gan còn hỏi ta: “Đại sư tỷ, ngươi cũng đánh hắn sao?”
Không cần ta trả lời, đã có người thay ta nói: “Nói hươu nói vượn, đại sư tỷ không có khả năng đánh hắn.”
Chính là, ta làm sao có thể đánh loại người tay trói gà không chặt này.
“Loại người này Đại sư tỷ xuất đao khẳng định không lưu người sống!”
Ta: “……”
Được rồi, cũng coi như là khẳng định thực lực của ta.
Nghỉ ngơi một tuần, tay gãy xương cũng băng bó xong, xua tay đuổi tiểu đệ tử nhìn lén đi. Ta nghĩ thầm người này hẳn là cũng khóc đủ rồi, cân nhắc mở miệng như thế nào, đây là lần đầu tiên từ khi ta bốn tuổi đến nay, nói chuyện với người trong nhà.
“Khụ khụ, ngươi bình tĩnh một chút, mẫu thân ta trong thư nói không rõ lắm, có để lại lời nhắn gì cho ta không?”
Lý Bính nấc cụt, tiếng khóc lập tức nhỏ đi không ít, ánh mắt né tránh nói: “Phu nhân chính là nhớ người…”
Vừa nhìn đã biết không nói thật——
Ta hơi dùng chút nội lực, người có nội công thâm hậu uy áp đối với người bình thường rất lớn, thường là đều sợ tới mức nói thật: “Ngươi vẫn nên nói lý do nào đáng tin đi, cánh tay này của ta còn phải dưỡng hai ngày, nếu không có việc gì gấp thì đừng làm phiền ta.”
3.
Lý Bính do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói thật với ta.
“Cái gì? Lấy chồng!?”
Ta kích động đập vỡ bàn, Lý Bính sợ tới mức quỳ xuống ngay tại chỗ.
Ta cũng không phải tức giận, chỉ là cảm thấy thật quá đáng, chỉ bằng thanh danh của ta trên giang hồ, rốt cuộc nghĩ không ra ai lại muốn lấy ta chứ? Chẳng lẽ hắn chưa từng nghe qua quả phụ đao sao?
Lý Bính trong lòng run sợ kể cho ta nghe chuyện đã xảy ra
Thái tử thành thân được ba năm mà vẫn chưa có con, Hoàng đế đã muốn cho hắn hai trắc phi, kết quả trước khi hai trắc phi này bước vào phủ, một người đột nhiên mặt rỗ đến mức không còn mặt mũi nào gặp người phải vào chùa miếu, người kia rơi thẳng xuống hồ.
Xui xẻo, quá xui xẻo!
Hoàng thượng liền tìm mấy lão đạo thông thái, nói: “Đại sư à, con ta làm sao mà cưới trắc phi vất vả như vậy?”
Lão đạo lưu loát nói một hồi, trọng tâm chính là, mạng của hai nữ nhân kia không đủ cứng rắn, gánh không nổi tử khí của Thái tử, phải tìm một mạng lớn mới có thể trấn trạch!
Hoàng thượng vỗ trán, đây không phải là trùng hợp sao, Tể tướng tốt của ta không phải có một nữ nhi mệnh quá lớn cho nên tu hành bên ngoài sao, quả xứng đôi với con ta!
Thánh chỉ đến nhà ta, nhất định muốn ta làm trắc phi cho nhi tử hắn.
Phụ mẫu ta không dám kháng chỉ, chỉ có thể phái người tới tìm ta.
Ta không nói nên lời, thậm chí không biết bắt đầu châm chọc từ đâu: “Ngươi nói cho ta biết là đạo sĩ nhà ai, ta đi chém hắn.”
Lý Bính bước nhanh tới, ôm lấy chân ta: “Đại tiểu thư, xin người theo nô trở về xem sao, người còn không đi thì Lý gia hơn ba trăm mạng người đều gặp nguy!”
“Ngươi đứng lên trước!”
“Tiểu thư, kháng chỉ không tuân theo là đại tội…”
“Ta không nói không trở về!”
“Tiểu thư người cho dù có đánh chết nô, nô cũng ….., a, tiểu thư người nguyện ý trở về?”
Ta đỡ Lý Bính dậy, thở dài, cảm giác đột nhiên bị hơn ba trăm mạng người bắt cóc đạo đức.
Về thì về, thành gia lập thất cũng không phải không được.
4.
Ta nghỉ ngơi đơn giản vài ngày, gửi cho sư môn một phong thư, rồi cùng Lý Bính ra roi thúc ngựa chạy về đế kinh, vốn Lý Bính đã chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa xa hoa, ta ngại quá chậm nên không ngồi. Nếu ta không nhìn lầm, lúc ta cự tuyệt Lý Bính, vẻ mặt hắn có chút ưu thương.
Người trong giang hồ, đi đường dài là chuyện nhỏ, không kịp vào thành thì buổi tối ở miếu đổ nát cũng là chuyện thường xảy ra. Nhưng ta không nghĩ tới Lý Bính lại được chiều chuộng như vậy, một chàng trai hơn hai mươi tuổi, đi đường hai ngày lại trực tiếp ngã bệnh.
Kết quả cuối cùng là hắn ở lại xem bệnh tu dưỡng, ta một mình hồi kinh.
Không có Lý Bính, ta chạy nhanh hơn.
Bốn ngày sau ta tới đế kinh, mới nhớ ra ta đã quên hỏi nhà mình ở đâu, không có Lý Bính ta đành phải liên hệ đường khẩu của Ngọc Thương cung trước, hỏi bọn họ có biết hay không.
Cửa đường Ngọc Thương Cung ở đế kinh là một tửu lâu, đường chủ là sư đệ Cổ Hưng Phong của ta, hắn không giỏi võ thuật nhưng lại rất giỏi kinh doanh, Ngọc Thương tửu lâu qua tay hắn trải dài khắp đại lục, hàng năm đều đưa về Côn Lôn không ít tiền.
Nghe nói ta tới, Cổ Hưng Phong vui vẻ chạy tới tìm ta, vừa vào cửa thiếu chút nữa kẹt ở khung cửa.
Vài năm không gặp, sư đệ càng mập mạp rồi, thịt trên người rung lên, không biết võ công của Cung Thương Ngọc còn nhớ được bao nhiêu, nhìn như thấy cơm là liền ăn.
“Đại sư tỷ sao lại tới đây? Là muốn quyết đấu với vị cao thủ nào trong kinh sao?”
“À, không phải vậy …” Ta uống ngụm nước trà, thuận tay rót cho hắn một ly “Ta là tới thành thân.”
“Cái gì!?” Sư đệ phun ra một ngụm trà, may mà ta phản ứng nhanh, kịp thời tránh đi
“Sư tỷ ngươi muốn gả cho ai?”
Ta chỉ chỉ phía trên: “Thái tử.”
Cố Hưng Phong run rẩy đứng lên, còn cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi đóng cửa sổ lại, khuôn mặt mập mạp tái nhợt gấp gáp hỏi ta: “Chúng ta là muốn tạo phản sao?”
Ta cầm vỏ đao gõ đầu hắn một cái, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?
Ta kể lại cho hắn nghe chuyện đã xảy ra, nhân tiện biểu đạt hy vọng hắn mau chóng giúp ta tìm nơi ở càng sớm càng tốt.
Cố Hưng Phong khó hiểu nhìn ta hồi lâu, uống nửa bình trà, lại lau mồ hôi vài lần: “Đại sư tỷ, tỷ thật sự định gả cho Thái tử sao? Ta phải nhắc nhở tỷ trước, nếu như Thái tử chọc giận tỷ, tỷ không thể chém hắn, Thái tử phi cũng không thể.”
“Ta cũng không phải mỗi ngày chỉ biết chém người!”
“Nhưng sư tỷ xuất sư ba năm, ngoại trừ là Nga My phái toàn nữ tu người chưa từng đánh, còn có nhà nào không bị tỷ chém qua –”
Nói đến đây Cổ Hưng Phong vô cùng đau đớn, giọng nói cũng lớn hơn: “Hiện tại các sư đệ sư muội ra ngoài rèn luyện, cũng không dám xưng danh, sợ gặp phải kẻ địch của sư tỷ”
Ta chột dạ lau giọt mồ hôi không tồn tại trên trán, chuyện hắn nói ta biết, lúc ta mới xuống núi Côn Lôn, bởi vì còn trẻ, bốc đồng lại muốn chứng tỏ thực lực của mình.
Cũng không biết lúc ấy đụng phải thần tiên phương nào, đầu óc khôi hài, suốt chặng đường từ núi Côn Lôn về phía đông, tất cả các võ đoàn dọc đường đều nhận được lời mời thách đấu của ta, ta mang theo Già Tinh một đường luận võ thuật một đường so tài đấu kiếm. Đánh đến cả Võ lâm Trung nguyên gà bay chó chạy, ngay cả thanh danh của Ma Giáo so với ta còn tốt hơn.
Trong thời gian đó, các môn phái đều thúc giục đệ tử của mình chăm chỉ luyện võ, họ không đề cập đến việc ma giáo tàn ác đến mức nào, người trong giới võ lâm muốn trừ bạo cho dân chúng như thế nào, họ chỉ nói rằng Quả phụ đao sẽ sớm đến, ai không luyện võ sẽ là người đầu tiên so tài với nàng.
Đều là do tuổi trẻ ngông cuồng gây ra. ta đánh tiểu đệ người ta, môn phái có lòng dạ hẹp hòi nhất định phải tìm đến trả thù, không còn cách nào khác ta lại chém cả mấy tiền bối, cái danh giang hồ đệ nhất đao phủ cũng từ đây mà ra.
Người đời luôn vì thanh danh mà mệt mỏi, thanh danh của ta càng lớn, người đến tìm ta luận võ lại càng nhiều, cân nhắc đánh không lại ta, cũng chỉ có thể đi tìm các sư đệ sư muội của ta so sánh. Thiên tài võ đạo như ta dù sao cũng không nhiều lắm, các sư đệ sư muội chưa trải sự đời mới là khổ không thể tả. Nhưng mà! Lưỡi kiếm sắc bén phải mài giũa rất lâu, hương hoa mận tỏa ra từ cái lạnh buốt giá, các sư đệ sư muội sau khi theo ta xuống núi, trình độ rõ ràng tăng lên!