Quả Ngọt - Chương 2
05
Anh ấy luôn cau có: “Nó không phải em gái tôi, nó là đứa bố tôi nhặt về.”
Trẻ con cũng biết nhìn mặt đoán ý. Anh ấy không thích tôi, tôi lại là đứa trẻ mới từ quê lên, mọi người đều cô lập tôi.
Thầy giáo thể dục tổ chức trò chơi đối kháng một đối một, tôi luôn là người bị bỏ lại. Cũng có chút buồn. Nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Cứ như vậy vài tháng trôi qua. Đông về. Sáng dậy tôi thấy mặt mẹ nuôi không tốt. Tôi khẽ hỏi, bà trừng mắt nhìn tôi: “Mày mong tao gặp chuyện không may phải không?”
Tôi không dám hỏi thêm. Ra khỏi nhà, tôi mới phát hiện quên mang bài tập hôm qua. Nên quay về nhà lấy.
Kết quả phát hiện mẹ nuôi ngất xỉu trong phòng khách, dù tôi gọi thế nào cũng không phản ứng.
Đầu óc tôi ù ù, cảm giác gió lạnh từ bốn phương tám hướng đổ vào ngực. Tôi lao ra ngoài, gõ cửa nhà hàng xóm.
Chú Lưu và thím hối hả lái xe bán tải đưa mẹ nuôi đến bệnh viện. Tôi kiên quyết đi theo.
Nỗi sợ giống như những xúc tu chặt chẽ quấn lấy tôi, tôi nức nở, nước mắt không ngừng rơi. Nước mắt rơi trên mặt mẹ nuôi.
Không biết đã khóc bao lâu, bên tai nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “Khóc tang sao? Tao chưa chet đâu!”
Mẹ nuôi tỉnh lại. Môi tôi run rẩy, một lúc sau “oa” một tiếng, khóc lớn. Mẹ nuôi cau mày: “Mày làm ồn quá.”
Thím Lưu bên cạnh khẽ nói: “Nó đã sợ lắm rồi, cô đừng dọa trẻ con nữa.”
Sở Kỳ sau giờ học cũng vội đến bệnh viện, mắt đỏ ngầu chỉ vào mũi tôi mắng: “Đều là do mày, mẹ vốn dĩ rất khỏe mạnh, từ khi mày đến mẹ mới bệnh!”
May mà mẹ nuôi chỉ bị thiếu m//áu do thiếu sắt, truyền dịch rồi kê ít thuốc và điều chỉnh lại chế độ ăn, bác sĩ cho xuất viện.
Bà cần nằm nghỉ, dì mỗi ngày nấu xong bữa trưa mang đến. Đã ba ngày, mặt mẹ nuôi vẫn không tốt.
Tôi lo lắng. Trong bếp tôi dùng d//ao trái cây lén c//ắt tay mình, m//áu đỏ nhỏ tí tách, lăn xuống như những viên bi rơi vào canh mà dì mang đến.
Không biết nhỏ bao nhiêu, tôi cảm thấy hơi chóng mặt. Lúc này Sở Kỳ hét lớn sau lưng: “Sao mày nhỏ m//áu vào canh?”
“M//áu mày có đ//ộc, mày muốn hại chet mẹ tao phải không?”
Anh ấy lao tới đẩy mạnh tôi, gáy tôi đập vào tay nắm cửa. Đau đến mức đầu óc trống rỗng.
Mẹ nuôi cũng bị đánh thức, bà dùng khăn giấy quấn tay tôi, lạnh lùng hỏi: “Mày đang làm gì vậy?”
06
Tôi lấy hết can đảm nhìn bà, run giọng nói: “Dì nói mẹ bị thiếu m//áu mới bệnh. M//áu con nhiều, con có thể chia cho mẹ!”
Nước mắt tôi trào ra: “Ăn m//áu của con, mẹ có thể khỏe nhanh không?”
Môi mẹ nuôi run rẩy, nửa ngày không nói. Tôi nhìn Sở Kỳ với đôi mắt đầy nước.
“Anh, anh đừng ghét em. Anh yên tâm, em chỉ lấy một chút xíu tình yêu của mẹ thôi.”
Tôi giơ ngón cái và ngón trỏ, so ra một khoảng nhỏ. Sau đó càng ngày càng nén lại, cuối cùng chỉ còn lại một khe hở mỏng manh lọt sáng.
Tôi cười nịnh nọt với Sở Kỳ: “Em chỉ cần một chút này thôi, được không?”
Chưa từng được yêu, mơ hồ sống qua ngày cũng được. Nhưng một khi đã nếm trải mùi vị được yêu. Giống như nghiện không thể bỏ được.
Sở Kỳ nắm chặt nắm đ//ấm, mặt đỏ bừng, quát tôi: “Đồ ngốc, uống máu không thể bổ máu đâu!”
Mắng tôi xong, anh ấy quay người chạy ra khỏi bếp, lên lầu “rầm” một tiếng đóng cửa lại. Mẹ nuôi đỡ tôi dậy, ra lệnh: “Ra ghế sô pha ngồi, tao đi tìm hộp thuốc.”
Bà đi lên phòng ngủ chính, cửa lớn phòng khách bị gõ. Tôi ra mở cửa, đứng ở cửa là hai người giống như một xô băng lạnh đổ xuống đầu, khiến nước mắt trong mắt tôi đóng băng.
Là bố mẹ ruột! Khác với tôi đứng chet lặng như tượng gỗ, họ rất kích động. Họ nắm chặt tay tôi: “Con gái, cuối cùng cũng tìm được con rồi!”
Mẹ ruột đỏ hoe mắt, xúc động vuốt ve quần áo và mặt tôi: “Nhìn con xem, sắc mặt con sao tệ vậy? Vừa khóc xong à, họ đối xử với con không tốt sao?”
“Mẹ còn tưởng rằng sẽ không tìm thấy con nữa.”
Mắt tôi đảo quanh họ. Thật kỳ lạ. Lúc này tim tôi đập thình thịch. Không phải niềm vui đoàn tụ, mà là sự sợ hãi không nên gặp lại.
Bố ruột hút xong điếu thuốc cuối cùng, ném tàn thuốc ch//áy dở vào hành lang, kéo tay tôi ra ngoài: “Đừng nói nhiều nữa, đi, theo chúng tao về!”
Mẹ tôi lau nước mắt, mặt đầy vui mừng: “Ở quê nhà đang xây dựng đường cao tốc, mỗi nhân khẩu được chia hai mươi ngàn.”
“Con theo chúng ta về, nhà mình sẽ được thêm hai mươi ngàn. Có tiền, gia đình mình sẽ không bao giờ chia lìa nữa.”
07
Họ vừa kéo vừa lôi, đưa tôi ra ngoài. Tôi bám chặt tay vào khung cửa, băng y tế cầm m//áu rơi xuống, m//áu tươi tràn ra.
Theo khung cửa chảy xuống như một con rắn. Lực bất tòng tâm, trái tim tôi lạnh lẽo. Có lẽ bây giờ chính là khoảnh khắc phép thuật biến mất.
Xe bí ngô, giày thủy tinh, váy lộng lẫy, ngôi nhà ấm áp, cuối cùng chỉ là một giấc mơ sẽ thức dậy. Thấy sắp bị kéo đi, phía sau vang lên tiếng bước chân xuống cầu thang.
Mẹ nuôi cầm hộp thuốc, đứng dưới ánh đèn hành lang vàng ấm áp, lạnh lùng nhìn. Vô vàn nỗi sợ hãi, lúc này hóa thành nỗi ấm ức vô tận.
Không đếm được những cảm xúc cuộn trào lên đến cổ họng, tôi gần như theo bản năng gọi một tiếng: “Mẹ…”
Ánh mắt mẹ nuôi lóe lên, nhanh chóng tiến tới, quát: “Các người mù sao, không thấy tay con bé đang chảy m//áu à?”
Bố ruột không để tâm: “Chỉ là xước da, có gì nghiêm trọng đâu.”
Mẹ ruột nhặt giấy bẩn dưới đất, ấn vào ngón tay tôi: “Đi thôi, về nhà.”
Họ tiếp tục kéo tôi ra ngoài. Tay mẹ nuôi tuy gầy nhưng rất mạnh, nắm chặt cổ tay tôi. Bà nói lạnh lùng: “Các người nói không cần là không cần, nói đưa đi là đưa đi.”
“Con bé là con người, không phải mèo hoang chó hoang bên đường. Hơn nữa lúc đó các người đã nhận tiền rồi.”
Tôi ngẩn ra, đờ đẫn nhìn mẹ ruột. Bà ấy né tránh ánh mắt tôi với vẻ áy náy.
Bố ruột sầm mặt: “Chẳng phải chỉ là hai ngàn sao, khi chúng tôi nhận được hai mươi ngàn tiền trợ cấp nhân khẩu, sẽ trả lại hai ngàn đó cho các người.”
Sở Kỳ cũng lao ra, anh ấy ôm chặt lấy tôi từ phía sau: “Tiểu Giác đã là em gái tôi rồi, không ai được đưa em ấy đi.”
Tôi quay lại nhìn anh ấy, nước mắt không kìm được rơi xuống. Anh ấy mắng tôi: “Khóc cái gì mà khóc, đồ ngốc cũng dùng sức đi chứ!”
Đôi bên lôi kéo cãi nhau ồn ào. Trong lúc lôi kéo tóc mẹ nuôi xõa ra, chiếc cúc áo khoác bị kéo rơi một chiếc.
Hàng xóm bị đánh thức, đều bước tới giúp mẹ nuôi bảo vệ tôi. Mẹ nuôi được rảnh tay, vuốt tóc mình, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp: “Con có muốn đi với họ không?”
Mẹ ruột thở hổn hển, cười nhẹ: “Nó là con tôi, nhất định sẽ đi với tôi.”
Bố ruột cũng tràn đầy tự tin. Tôi cẩn thận nắm tay mẹ nuôi: “Con muốn ở lại, ở cùng mẹ và anh trai.”
Sở Kỳ phấn khích nhảy lên, lớn tiếng nói: “Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, em ấy muốn ở lại với chúng tôi, các người cút khỏi nhà tôi đi.”
Bố ruột tức giận, giơ tay t//át vào mặt tôi: “Ông đây sinh mày nuôi mày sáu bảy năm, mới vài tháng mà mày đã quên sạch sẽ. Ông đây đ//ánh chet mày con sói mắt trắng này!”
Từ nhỏ đến lớn ông ấy đều như vậy. Chỉ cần không vui sẽ đ//ánh đ//ập tôi. Nỗi sợ khắc sâu vào x//ương tủy, tôi đứng yên tại chỗ, theo bản năng giơ tay che đầu.
Lúc then chốt, mẹ nuôi kéo tôi ra phía sau. Cái t//át đó, mạnh mẽ giáng xuống mặt bà. Mặt bà nhanh chóng sưng lên, khóe miệng rỉ m//áu.
Sở Kỳ như viên đ//ạn ph//áo lao ra, đ//ấm mạnh vào bụng bố ruột. “Ông dám bắt nạt mẹ tôi, tôi đ//ánh chet ông!”
Ngọn lửa giận dữ như th//iêu đ//ốt tôi. Tôi c//ắn chặt vào tay bố ruột. Bố ruột đánh phụ nữ, hàng xóm không chịu nổi, tất cả xông lên, hợp sức khống chế ông ta.
Bố ruột gầm lên: “Nó là con tôi, tôi muốn đ//ánh thì đ//ánh, muốn mắng thì mắng! Tôi đưa nó đi là lẽ đương nhiên, các người dựa vào đâu mà cản tôi!”
…..
Mẹ nuôi che mặt cười lạnh, không sợ hãi: “Các người nhận hai ngàn đồng, bán con gái mình! Mua bán trẻ em là phạm pháp. Bị bắt sẽ bị ngồi t//ù, ít nhất là ba đến năm năm!”
Thím Lưu đảo mắt, nhanh chóng phụ họa: “Đúng đúng đúng! Sở Kỳ con đứng ngây ra đó làm gì, mau báo cảnh sát đi!”
08
Mặt bố ruột hiện lên vẻ hoang mang không chắc chắn: “Tôi đưa con mình đi, cũng phạm pháp?”
Mẹ nuôi nói lớn: “Nhận tiền là mua bán, chắc chắn phạm pháp!”
Khi đó người trong thôn có nỗi sợ tự nhiên đối với cảnh sát và đồn cảnh sát. Không ai muốn vào đồn.
Sở Kỳ đã nhấc điện thoại bàn phòng khách. Mẹ nuôi hỏi từng câu một: “Tôi hỏi các người lần cuối, nhìn kỹ đi, Tiểu Giác có phải là con các người không?”
Mẹ ruột đã bị dọa, vừa kéo bố ruột vừa cười xấu hổ: “Nhận nhầm rồi, nhận nhầm rồi, chúng tôi nhận nhầm người rồi!”
Bố ruột không cam lòng, nhưng lại sợ cảnh sát, để mặc mẹ ruột kéo đi. Hai người đã đến cầu thang, mẹ ruột lại chạy về.
Bà ấy lấy từ trong túi ra một ít kẹo bạc hà gói trong tờ báo, mắt đỏ hoe: “Cho con ăn.”
Tôi lắc đầu, không nhận.
“Kẹo này đắng quá, con không thích ăn.”
Lớn lên tôi mới hiểu. Khi còn nhỏ tôi thấy kẹo bạc hà ngon, là vì đã nếm quá nhiều vị đắng, một chút tốt đẹp cũng khiến tôi thấy rất ngọt rất ngọt.
Nhưng thực ra, tôi vốn dĩ không cần phải nếm trải những đau khổ đó.
Người xem náo nhiệt tản đi, mẹ nuôi vào phòng tắm soi gương. Bà thay chiếc áo khoác mất cúc, dùng lược chải mái tóc rối bù của mình một cách chỉnh tề.
Lấy thuốc bôi giảm sưng, nhẹ nhàng bôi lên mặt mình. Bình thường bà ấy là người tỉ mỉ, chỉn chu. Dù ra ngoài mua rau, tóc cũng được chăm sóc kỹ lưỡng.
Nhưng vì tôi, lại trở nên bù xù, mặt sưng đỏ. Tôi áy náy, nhẹ nhàng xin lỗi: “Xin lỗi, dì…”
Mẹ nuôi mặt lạnh, chế nhạo: “Có chuyện thì gọi tao là mẹ, không có chuyện thì gọi tao là dì. mày đang đùa tao à?”
Tôi vội vàng giải thích: “Không phải, con sợ, sợ mẹ không…”
Bà ấy ném thuốc, đi thẳng đến trước mặt tôi, gắt gỏng: “Gọi…”
“Hả?”
Bà cao giọng: “Gọi mẹ!”
Tôi ngước mắt nhìn bà. Bà ấy vừa hung dữ vừa lạnh lùng, hầu như không cười với tôi. Nhưng mấy tháng qua, bà ấy chưa từng đ//ánh tôi hay bỏ đói tôi.
Phòng ngủ của bà ấy chưa bao giờ khóa, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể mở cửa vào. Bà ấy chưa bao giờ bỏ tôi lại một mình ở nhà.
Khi ra ngoài nếu dẫn anh trai, nhất định sẽ dẫn tôi theo. Trên con phố đông đúc người qua lại. Dù tôi đi nhanh hay chậm, chỉ cần quay đầu, bà ấy chắc chắn sẽ ở phía sau tôi.
Bà ấy rất tốt. Tôi sợ. Tôi không xứng… Ký ức trào dâng, tôi nghẹn ngào, run giọng gọi: “Mẹ…”
Mắt mẹ nuôi đầy tơ m//áu, vỗ mạnh vào sau đầu tôi: “Nói bao nhiêu lần rồi, đừng mở cửa cho người lạ, nhớ kỹ chưa?”
Nước mắt bị đánh rơi, từng giọt rơi xuống đất. Tôi gật đầu mạnh: “Con nhớ rồi!”
“Mẹ sẽ xin nghỉ cho con, con thu dọn hành lý của mình đi!”