Quả Ngọt Năm Tháng - Chương 4
13
Người chủ mới là ông chủ của một công ty niêm yết, bà chủ là người làm toàn thời gian, tính tình rất hòa nhã.
Phân cho tôi một phòng giúp việc riêng, phòng ngủ nhỏ có nhà vệ sinh.
Từ lúc đầu còn thấy hơi xấu hổ khi phải cọ bồn cầu nhà người khác đến giờ xử lý cả chất nôn của chủ nhà cũng thấy bình thường có thể chấp nhận được.
Tôi thấy như vậy cũng coi như trưởng thành.
Trưởng thành chính là lòng tự trọng của bạn, không cam tâm ngồi xuống bắt tay giảng hòa.
Nhà họ đã có hai con trai, giờ lại cố gắng sinh thêm một đứa con gái, những lúc rảnh rỗi, ông Cố sẽ về chơi với con, cùng đi cưỡi ngựa, chơi bowling, bơi lội tập thể dục.
Mỗi dịp lễ tết sẽ chuẩn bị quà tặng cho bà chủ cũng như ân cần chuẩn bị cả những phong bao lì xì tăng ca cho chúng tôi.
Tôi không khỏi cảm thán, đây mới chính là cuộc sống.
Đồ dùng sinh hoạt của chúng tôi cũng do chủ nhà bao trọn, từ bộ bốn món trên giường đến đồ dùng vệ sinh cá nhân đều không cần tôi phải bỏ tiền ra, chất lượng cuộc sống cũng cao hơn trước một chút.
Những người tốt bụng như vậy xứng đáng có cả con trai lẫn con gái ấm no sung túc.
Công việc hàng ngày của tôi là đón đưa hai đứa con trai của ông bà ấy, nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh.
Những lúc rảnh rỗi cũng sẽ đi phụ giúp chị Lý là bảo mẫu, từ lúc đầu chị ấy còn đề phòng đến sau này chỉ bảo cho tôi hết mọi thứ.
Dần dần, về phương diện chăm sóc trẻ sơ sinh, tôi cũng có không ít kinh nghiệm.
Đến lúc được nghỉ, tôi cũng không nhàn rỗi, tiếp tục nhận đơn làm việc theo giờ, mỗi lần kiếm được ba bốn trăm tệ chính là động lực lớn nhất để tôi nghỉ ngơi.
Tôi tranh thủ thời gian về quê một chuyến.
Theo lời khuyên của Hàn Hân, tôi đã xem qua một vài bất động sản, cuối cùng chọn một căn hộ thuộc khu vực học đường khá tốt.
Giá nhà hơi đắt nhưng gần đó có một trường trung học cơ sở công lập và một trường tư thục hệ chín năm.
Tôi hy vọng, nếu một ngày nào đó Dương Dương có thể trở về bên tôi.
Trường tư thục có thể trở thành một lựa chọn dự phòng khác của tôi.
Nhưng tôi không ngờ lại gặp Hạ Tư Viễn.
14
Thành phố nhỏ không lớn, đi xe điện có thể đi khắp nơi, gặp anh ta cũng không có gì lạ.
Lam Thanh Thanh có lẽ sắp sinh rồi, đi lại rất nặng nề, mặt không trang điểm, trông tiều tụy hơn vài phần.
Họ dường như đang cãi nhau.
Lam Thanh Thanh muốn ở trung tâm chăm sóc sau sinh, Hạ Tư Viễn không đồng ý.
“Ăn thì phải ăn đồ đắt tiền, ở cũng phải ở nơi đắt tiền, em mang thai thái tử sao?”
“Trung tâm chăm sóc sau sinh nào mà một tháng phải hai vạn, em phải biết rằng một tháng anh chỉ kiếm được hơn một vạn.”
“Một nhà chúng ta cũng phải sống chứ, để mẹ anh đến chăm sóc em không được sao?”
Lam Thanh Thanh đặt hộp thạch cam xuống bàn một cách mạnh bạo: “Em mua ít hoa quả ăn, anh bảo em sang chảnh, ở trung tâm chăm sóc sau sinh cũng bảo em sang chảnh, em còn trẻ tuổi theo anh thì chẳng đáng giá gì sao?”
“Anh mở miệng ra là bảo mẹ anh đến chăm sóc, mẹ anh như thế, lau xong mông là đi vo gạo ngay, một cái khăn dùng cho cả người, mắt mờ như vậy, em làm sao yên tâm được?”
Hạ Tư Viễn bị cô chỉ trích trước mặt mọi người nên có chút mất mặt.
“Em đừng mở miệng ra là mẹ anh mẹ anh.”
“Mẹ của Dương Dương trước kia không phải cũng ở nhà làm cữ sao? Một mình cô ấy chăm sóc con cũng tốt, em có thiếu tay hay thiếu chân gì à?”
Anh ta ngẩng đầu lên, xuyên qua đám đông rồi đột nhiên bốn mắt chúng tôi chạm nhau.
Anh ta có chút ngượng ngùng xoa tay chỉnh lại quần áo.
Có lẽ vì tôi sống ở nhà ông bà Cố nên chất lượng cuộc sống cũng được nâng cao, tầm nhìn cũng rộng hơn, cách chọn quần áo kết hợp, khí chất có chút cải thiện rõ rệt.
Tôi thực sự bắt gặp một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt anh ta.
Ngay lập tức anh ta theo bản năng che chở cho Lam Thanh Thanh, đổi thành vẻ mặt đề phòng.
“Lâu lắm không gặp, em đến đây làm gì?”
“Ở Bắc Kinh không sống nổi nữa rồi? Lại muốn quay về van xin tôi giành lại Dương Dương?”
Tôi giơ hợp đồng mua nhà trong tay lên: “Đừng có lòng dạ tiểu nhân như vậy, tôi về đây mua nhà.”
“Một ngày nào đó tôi sẽ dùng cách hợp pháp để giành quyền nuôi dưỡng Dương Dương.”
Tôi đưa tay chọc chọc vào vai anh ta: “Còn anh nên suy nghĩ lại xem, có đủ nỗ lực không, tại sao ngay cả yêu cầu ở trung tâm chăm sóc sau sinh của vợ anh mà anh cũng không đồng ý được.”
“Anh vẫn keo kiệt như trước.”
15
Gần đến Tết, cả nhà ông bà Cố chuẩn bị đi du lịch nước ngoài, họ đặc biệt mời tôi đi cùng, có thể chăm sóc trẻ trên đường đi, chia sẻ một số việc vặt vãnh trong chuyến đi.
Tôi bày tỏ khó khăn của mình, từ chối một cách khéo léo, ông bà Cố cũng đồng ý cho tôi nghỉ một tháng để giải quyết vấn đề riêng của mình.
Tôi không trực tiếp thông báo cho Hạ Tư Viễn mà trực tiếp đệ đơn kiện thay đổi quyền nuôi dưỡng.
Ngoài ra, Dương Dương đã hơn tám tuổi, thằng bé có quyền tự lựa chọn quyền nuôi dưỡng, điều này rất có lợi cho tôi.
Tôi chắc chắn phải giành được.
Bên nhà Hạ Tư Viễn rất náo nhiệt.
Cuối cùng Hạ Tư Viễn vẫn không nỡ để Lam Thanh Thanh ở trung tâm chăm sóc sau sinh, cũng không thuê bảo mẫu.
Mà là đón ông bà nội của Dương Dương đến.
Phòng ngủ trước đây của chúng tôi được họ treo ảnh cưới mới tinh, tôi nhìn Lam Thanh Thanh cười tươi như hoa trên đó, lúc đó có lẽ cô ta còn chưa biết mình phải ăn mặc lộng lẫy để đi đến cuộc sống khổ sở sau này của mình.
Bên cạnh giường lớn có thêm một chiếc nôi, trên đó chất đầy quần áo bừa bộn, trông giống như một cái giá treo quần áo.
Lam Thanh Thanh đang bù xù tóc tai cho con bú, bà mẹ chồng cũ đứng trước mặt cô ta, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cô ta.
Trên bàn ăn bày đầy thức ăn thừa không biết đã để mấy ngày, bố chồng cũ ngồi bên cạnh khoanh chân, không kiêng nể gì mà hút thuốc lá phì phèo. Không biết bị sặc thế nào, ho nửa ngày, một ngụm đờm đặc trực tiếp phun vào thùng rác bên cạnh.
Hạ Tư Viễn già đi mấy tuổi so với lần trước tôi gặp, râu ria mép không biết mấy ngày không cạo.
Anh ta cởi trần để lộ cái bụng mỡ phệ, thấy tôi vào mới lật một chiếc áo nhăn nhúm trên giường trẻ em ra mặc vào.
Cuộc sống lộn xộn của anh ta vẫn tiếp diễn, chỉ có điều nhân vật chính không còn là tôi nữa.
Thương cho Dương Dương của tôi, bị xếp vào một phòng ngủ phụ nhỏ nhất hướng Bắc.
Phòng ngủ đó quanh năm không thấy ánh nắng, trước đây tôi vẫn dùng làm phòng chứa đồ.
Một năm rưỡi.
547 ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Thời gian dài như vậy, dài đến mức khi con tôi nhìn thấy tôi thì ánh mắt lộ ra vẻ sợ sệt.
Tôi đưa tay về phía bé, ánh mắt đề phòng của bé khiến tôi đau cả hơi thở.
Giọng thằng bé nhỏ nhẹ, mất đi phần âm thanh trẻ con, thêm vào đó là sự trầm ổn: “Mẹ, sao mẹ chưa bao giờ đến thăm con, con tưởng mẹ không quan tâm đến con nữa rồi.”
Nước mắt tôi không thể kìm nén được nữa, tuôn trào như vòi nước không khóa được.
Tôi ôm chặt thằng bé vào lòng: “Mẹ đến muộn rồi, mẹ đến đón con đây, sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”
Thằng bé đưa tay lau nước mắt cho tôi, tôi mới phát hiện ra, cậu bé mà trước đây tôi nắm tay đã cao hơn cả thắt lưng tôi rồi.
Thời gian ngắn như vậy, ngắn đến mức Dương Dương của tôi đã lớn thành một cây non khỏe mạnh, thỉnh thoảng còn có thể vươn những cành lá sum suê che nắng cho tôi.
16
Khi tôi đưa Dương Dương đi, bà nội nó nhảy ra cản: “Cô dựa vào đâu mà đưa cháu trai bảo bối của tôi đi.”
“Bố nó chỉ có một đứa con trai này thôi.”
Trước đây khi Lam Thanh Thanh chưa sinh con gái, bà ta còn có chút mong đợi, không để tâm đến Dương Dương nhiều lắm.
Bây giờ cô ta sinh con gái, tôi lại đưa Dương Dương đi, hoàn toàn phá tan giấc mộng xuân thu của bà ta.
Tôi bẻ những ngón tay đang bám vào khung cửa của bà ta ra: “Tôi đã đệ đơn kiện thay đổi quyền nuôi dưỡng rồi, không lâu nữa Hạ Tư Viễn sẽ nhận được.
“Tôi không muốn đối đầu với các người từng điều một về việc các người đã không tận tâm nuôi dưỡng Dương Dương trong thời gian qua, như vậy sẽ rất khó coi.”
Bà già vẫn lải nhải không ngừng, Hạ Tư Viễn quát lớn: “Đủ rồi mẹ, mẹ có thể để con yên tĩnh một lát không? Phiền chết đi được!”
Anh ta cầm một chiếc áo khoác lông vũ rồi chạy ra khỏi nhà.
Gặp anh ta ở dưới tầng, anh ta hỏi tôi: “Không dọn ít quần áo à?”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, trừ sách vở ra, còn lại mua mới hết đi, dù sao cũng phải chuyển nhà mới rồi.”
Cuối cùng anh ta cũng lộ ra một tia nhìn ngưỡng mộ.
Không giống như sự khinh thường, tức giận và không cam lòng trước đây.
“Chúc em sau này đều tốt đẹp, nhìn tình hình hiện tại thì Dương Dương ở với em thực sự tốt hơn.
“Bây giờ anh mới phát hiện ra thì ra tái hôn cũng chỉ là từ hố lửa này nhảy vào hố lửa khác.
”
Anh ta như tự nói với chính mình: “Chỉ khác nhau ở Tôn Ngộ Không với con khỉ mà thôi.”
Anh ta hiếm khi có thể bình tĩnh giao lưu với tôi.
“Được, sau này muốn gặp con thì có thể gọi điện cho tôi.”
Tôi muốn nói lại thôi, chỉ để lại một câu này.
17
Tôi với Dương Dương đứng trước cửa sổ sát đất của ngôi nhà mới.
Tầng hai mươi, vị trí đẹp nhất của toàn bộ tòa nhà, có thể nhìn toàn cảnh thành phố,
Tôi nghiêm túc bàn bạc với con trai: “Dương Dương, công việc của mẹ ở Bắc Kinh không thể bỏ được, nếu con vào trường nội trú thì con có đồng ý không?”
Tôi đã hỏi rồi, trường nội trú gần nhà cho nghỉ hai tuần một lần.
Trước đây tôi đã báo cáo với Tổng giám đốc Cố, cố gắng sắp xếp cho tôi nghỉ vào hai ngày trường cho nghỉ.
Tôi đi tàu cao tốc về, có thể ở cùng Dương Dương hai ngày cuối tuần, rồi lại về ngay trong đêm.
Như vậy chắc chắn sẽ rất vất vả nhưng không còn cách nào khác.
Dương Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng được, dù sao ở nhà thì bố cũng đón con muộn, cuối tuần bố cũng chẳng quan tâm đến con.
“Con vào trường nội trú còn yên tâm hơn, mẹ cũng có thể yên tâm làm việc.”
Lời nói của thằng bé khiến tôi chua xót một hồi.
Nhưng may mắn thay, chúng tôi đã vượt qua những ngày khó khăn nhất, sau này không còn gì phải sợ nữa.
“Mẹ ơi, có pháo hoa kìa.”
Tôi ngẩng đầu nhìn, những bông pháo hoa rực rỡ nở rộ trên không trung, những tia lửa bắn ra tứ phía, chiếu sáng bầu trời đêm tối.
Tôi không khỏi cảm thán: “Đẹp quá…”
Con trai tôi ra vẻ già dặn nói: “Mẹ ơi, pháo hoa giống như sao băng vậy, mẹ mau ước một điều đi.”
Tôi bị nụ cười của con trai lây, chắp tay lại, thành kính ước nguyện.
“Pháo hoa rực rỡ, ước nguyện thành hiện thực.
“Nguyện cho con đường phía trước dù gian nan nhưng cuối cùng sẽ khổ tận cam lai.”