Quả Ngọt Năm Tháng - Chương 2
5
Tôi cố gắng dần dần tách khỏi cuộc sống của con trai.
Tôi đăng ký cho thằng bé học bán trú buổi trưa với buổi tối, dặn đi dặn lại giáo viên của cơ sở trông trẻ, sau này nếu không có phụ huynh đến đón, chắc chắn phải trông nom thằng bé cẩn thận.
Cuối tuần đưa thằng bé đi ăn bít tết, mua rất nhiều quần áo mới, tôi cố gắng dùng cách nhẹ nhàng nhất để giải thích với thằng bé.
“Dương Dương, mẹ sẽ tạm thời đi xa một thời gian, trong thời gian này con sẽ sống cùng ông bà nội với bố, có thể còn có một người dì mới nhưng không sao, đây vẫn là nhà của con, mẹ cũng sẽ yêu thương con như trước.”
Dương Dương suy nghĩ một lúc rồi hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ định ly hôn với bố sao?”
“Bạn cùng lớp của con là Giang Phấn Phấn, bố mẹ bạn ấy đã ly hôn, không ai muốn nuôi bạn ấy, bây giờ bạn ấy sống với ông bà nội.”
Tôi không biết phải kiềm chế cảm xúc của mình như thế nào, chỉ có thể liên tục đảm bảo với thằng bé rằng tôi sẽ không bỏ nó, đợi đến khi tôi có khả năng sẽ đón nó về.
Dương Dương nhảy lên người tôi, vùi đầu vào vai tôi.
“Mẹ, mẹ không vui thì cứ đi đi, không cần lo cho con, bây giờ con đã là học sinh lớp một rồi, có thể tự chăm sóc bản thân.”
Nói thì nói vậy nhưng dù sao con cũng chỉ là một cậu bé bảy tuổi, nhiều lần nửa đêm tỉnh dậy ôm chăn đứng ở đầu giường mẹ: “Mẹ, con sợ.”
Tôi bảo nó lên giường, nhẹ nhàng an ủi nó: “Sợ cái gì?”
“Con sợ mẹ đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
“Con sợ bố tìm dì ghẻ mới giống như mẹ kế độc ác của Bạch Tuyết.”
“Con sợ rất nhiều thứ, như vậy có phải là không dũng cảm không?”
Lời nói của con trai như giọt nước tràn ly, nước mắt lặng lẽ chảy xuống khóe miệng, nó nhìn thấy tôi khóc, cũng an ủi tôi như tôi dỗ dành nó: “Mẹ đừng khóc.
“Mẹ, sau này mẹ có thể thường xuyên về thăm con không?”
Tôi liên tục gật đầu, nó nằm cuộn tròn trên giường dần dần chìm vào giấc ngủ, trên gương mặt nó đã không còn vẻ non nớt của thời thơ ấu, mang theo vài phần dáng vẻ của Hạ Tư Viễn, dần dần trở thành một cậu bé có suy nghĩ riêng.
Từ lúc nó chập chững biết đi tập nói đến sau này tự đeo cặp sách, vừa đi vừa ngoái đầu lại chào tôi, rồi đến bây giờ biết lau nước mắt cho tôi, an ủi tôi, bảo tôi đừng khóc, từng khung hình này chồng chéo đan xen trước mắt mình.
Tôi đau đến nỗi gần như không thở nổi.
Sau khi suy sụp như vậy vài ngày, tôi đã mang theo đơn ly hôn đến công ty Hạ Tư Viễn rồi chặn anh ta lại.
Dù sao thì mọi chuyện cũng phải giải quyết, cuộc sống cũng phải tiếp tục.
Giờ nghỉ trưa, chúng tôi hẹn nhau ở một quán ăn nhỏ gần đó.
Quán ăn nhỏ đông nghịt người, đủ loại mùi cơm trộn lẫn vào nhau trong không khí, thực sự không giống một nơi có thể nói chuyện ly hôn.
Lần này Hạ Tư Viễn có vẻ bực bội hơn.
“Em thực sự muốn ly hôn với anh đến vậy sao? Ly hôn rồi có lợi gì cho em?
“Dù sao thì anh cũng không thể giao con cho em.”
“Bây giờ em cũng không lo ăn lo mặc, ở nhà chăm con không phải tốt sao? Sao cứ phải làm khó anh vậy? Trước đây là vì con còn nhỏ, em không có thời gian riêng để làm những việc mình muốn, bây giờ con đã lớn, em có thể ra ngoài đi dạo, đừng lúc nào cũng để ý đến anh.”
Tôi đặt đơn ly hôn lên bàn, cắt ngang lời anh ta.
“Nhà cửa, con cái, tôi đều không cần, tài sản chung trên danh nghĩa anh chia cho tôi một nửa, những quỹ cổ phiếu ngầm khác tôi cũng sẽ không truy cứu, như vậy đã theo ý anh chưa?
“Nếu anh tiếp tục từ chối cũng không sao, tôi chờ được, chỉ sợ bụng của Lam Thanh Thanh không chờ được.”
Hạ Tư Viễn vô thức buột miệng thốt ra: “Sao có thể, rõ ràng cô ấy đã đồng ý với anh…”
6
Lam Thanh Thanh thực sự đã đồng ý với anh ta sẽ phá bỏ đứa trẻ.
Nhưng cô ta đã đổi ý.
Lam Thanh Thanh tìm đến tôi để nói rõ ràng, cô ta nói đây là đứa con đầu lòng của cô ta, là kết tinh của thời điểm tình cảm của họ nồng đậm nhất, cô ta không muốn từ bỏ.
Khoé mắt cô ta hàm chứa ý cười, tự tin chắc chắn ngồi đối diện tôi khiêu khích.
“Chị, nắm không được cát thì hãy tung nó đi, cứ cố chấp giữ lấy thứ không thuộc về mình như vậy, khiến mọi người đều rất mệt mỏi.”
Tôi phản bác cô ta: “Cô thực sự cho rằng tôi sẽ không ly hôn sao?”
“Hạ Tư Viễn là chồng tôi, lúc cuộc hôn nhân của chúng tôi xảy ra vấn đề, anh ta không giải thích không giải quyết, là bố của Dương Dương, anh ta không chăm sóc, không tận tâm.”
“Còn nữa, anh ta là người tình của cô, khi biết cô mang thai, anh ta không chịu trách nhiệm không hứa hẹn.”
“Một người đàn ông ‘ba không’ như vậy, cô còn muốn coi anh ta như bảo bối sao?”
Sắc mặt Lam Thanh Thanh thay đổi, từ từ mở miệng:
“Trước đây, tôi cứ tưởng những lời Tư Viễn nói về chị chỉ là để dỗ tôi vui vẻ, bây giờ xem ra, chị thực sự như anh ấy nói, hung hăng bức người.”
“Chị, tôi khuyên chị một câu, hôn nhân xảy ra vấn đề đừng lúc nào đổ lỗi cho người khác, cũng nên tìm kiếm vấn đề từ bản thân mình, dù sao thì một cái tát không thể kêu được.”
Cuối cùng tôi không nhịn được đứng bật dậy khỏi ghế, dùng hết sức bình sinh, tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta.
“Vậy thì tôi sẽ cho cô xem một cái tát có kêu được không.”
Lúc này Hạ Tư Viễn có lẽ cũng đã nhận được lời mách tội của Lam Thanh Thanh.
Anh ta vội vàng ký tên vào đơn ly hôn, chỉ tay vào tôi một cách chính nghĩa: “Được lắm, quả là đàn bà lòng dạ độc ác nhất.”
“Cô thực sự nhẫn tâm đến mức ngay cả Dương Dương cũng không cần.”
“Thực sự là tham tiền, xem ra tôi đã nhìn nhầm người rồi.”
Tôi đứng dậy, cẩn thận cất đơn ly hôn vào túi, từng chữ từng chữ nói với anh ta: “Không chỉ anh nhìn nhầm người, tôi cũng phải trả giá cho sự mù quáng của mình.”
“Bây giờ anh thấy tức giận, thực sự là tiếc nuối mười năm hôn nhân của chúng ta sao? Không phải, anh chỉ cảm thấy mất đi một người giúp việc miễn phí, người tình bên ngoài lại khiến anh gà bay chó sủa, mà anh không còn được hưởng phúc của cả hai bên nữa.”
Anh ta ngây người đứng tại chỗ, có chút luống cuống vì bị tôi vạch trần.
7
Tôi chuyển ra khỏi nhà, thuê một căn hộ một phòng ngủ đơn giản, không ngừng nghỉ bắt đầu tìm việc.
Ở thành phố nhỏ của chúng tôi, cơ hội việc làm không nhiều, trên phần mềm tuyển dụng từng có người chế giễu, Tôn Ngộ Không đến đây cũng phải làm nhân viên bán hàng qua điện thoại vài ngày mới có thể đi được.
Xã hội ngày nay đối với những phụ nữ trung niên rời xa nơi làm việc vốn đã khắc nghiệt, nhiều công ty chỉ cần hỏi tuổi tác và kinh nghiệm làm việc của tôi là đã từ chối tôi ngay.
Nhân viên chăm sóc khách hàng bán hàng qua điện thoại hay nhân viên văn phòng thì lương quá thấp, tôi thực sự không thể chờ đợi được.
Tôi muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có khả năng đón con trai về bên mình.
Công việc không thuận lợi thì cũng có thể chấp nhận được nhưng điều khiến tôi khó chịu nhất là lo lắng cho con trai.
Khi một người tĩnh tâm lại, nỗi nhớ nhung sẽ ngấm vào tận xương tủy.
Một mình tôi nuôi lớn thằng bé, từ khi sinh ra đến giờ chưa từng rời xa tôi, đột nhiên phải đối mặt với cảnh xa cách, đau đớn như bị moi xương móc thịt.
Bảy giờ chiều, gió bên ngoài thổi tối trời tối đất, cơn mưa mấy ngày nay đã trút xuống như thác.
Cô giáo trông trẻ gọi điện cho tôi, nói rằng các bạn nhỏ ở lớp mẫu giáo đã về hết rồi, hỏi tôi khi nào có thể đến đón con.
Tôi hỏi bố thằng bé đâu, cô giáo nói đã gọi hơn chục cuộc điện thoại rồi, vẫn không liên lạc được với anh ta.
Tôi không kịp suy nghĩ, cầm áo khoác lao ra khỏi nhà.
Người đi đường thưa thớt, đã quá giờ đón trẻ tan học, gió hú thổi nước mưa tạt vào mặt tôi.
Đến lớp trông trẻ, Dương Dương ngồi một mình ở góc lớp, cô đơn đeo cặp sách, nhìn thấy tôi, nước mắt tuôn rơi, mếu máo gọi một tiếng “mẹ”.
“Con không biết bố đi đâu làm gì, lần nào cũng đến đón con rất muộn.”
Ngực tôi như bị thứ gì đó chặn lại, đầy bi phẫn và chua xót.
8
Tôi đưa Dương Dương đến nhà Hạ Tư Viễn, Lam Thanh Thanh ra mở cửa.
Tôi cố nén cơn giận hỏi cô ta: “Tại sao hai người không đi đón Dương Dương tan học?”
Cô ta mặc đồ ngủ lụa, nhàn nhã đắp mặt nạ, tay cầm một quả nho xanh mọng nước.
“Tôi nói chị ơi, tôi là bà bầu, lẽ nào phải mạo hiểm đi đón thằng bé trong mưa to như thế này sao?”
“Tư Viễn bị kẹt xe vì mưa bão, tôi biết làm sao được?”
Lúc này Hạ Tư Viễn cũng về đến nhà, ánh mắt cảnh giác của anh ta như thể tôi đến cướp con.
Anh ta giật phắt Dương Dương: “Chuyện nhỏ như vậy mà cũng khóc, bảo con đợi thì cứ đợi đi.”
“Xem con nuôi của cô kìa, yếu đuối không chịu được.”
“Sau này không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền chúng tôi nữa.”
Cánh cửa đóng sầm lại, tiếng khóc của Dương Dương bị ngăn cách.
Tôi như bị rút hết xương cốt, tôi ghét bản thân yếu đuối vô năng lúc này.
Đứa con thân yêu của tôi, tôi phải làm sao đây?
Tôi cầm gạch thì không thể ôm con, tôi buông gạch thì không thể nuôi con.
Trở về nhà, tôi vẫn không thể bình tĩnh được.
Lúc này, cô bạn thân Hàn Hân ở Bắc Kinh liên lạc với tôi, cô ấy biết được tình hình gần đây của tôi, hỏi tôi có cần giúp đỡ không.
Có lẽ cảm xúc luôn cần một lối thoát, tôi đã kể hết cho cô ấy nghe tình hình gần đây của mình.
Cô ấy mắng tôi té tát: “Cậu đúng là đồ ngốc, nửa đời trước lãng phí thời gian vào Hạ Tư Viễn, ở độ tuổi đẹp nhất của mình thì đi lấy chồng sinh con, lui về gia đình.”
“Cậu tưởng đó là hy sinh, là cao cả, nhưng cậu lại không biết những người khác đều đang cố gắng chạy về phía trước, đến cuối cùng chỉ có cậu còn đứng yên tại chỗ, mắc kẹt trong thế giới của mình mà không tiến bộ.”
“Những năm cậu nuôi con, cho dù là một bảo mẫu, cũng đáng giá mấy chục nghìn tệ rồi.”
“Tại sao con cái chỉ có thể trói buộc người mẹ? Bởi vì người mẹ mềm lòng, người mẹ không nỡ buông tay.”
“Nếu cậu cứ thu mình trong tổ ấm như vậy, sớm muộn gì cũng bị trầm cảm.”
“Tới Bắc Kinh đi, thành phố lớn có nhiều cơ hội.”
Mặc dù cô ấy nói khó nghe nhưng lời nào cũng đúng, đồng thời tôi cũng như được đã thông tư tưởng, tôi nuôi con bấy lâu nay chính là kinh nghiệm làm việc tốt nhất của tôi.
Sao tôi không thử ngành bảo mẫu nhỉ?
Trước đây chỉ thấy làm bảo mẫu khi còn trẻ thì mất mặt nhưng bây giờ đây lại trở thành việc tôi làm thuận tay nhất.
Phải bước ra ngoài.
Mới có thể sống tiếp được.
Con người trong hoàn cảnh cực kỳ tuyệt vọng thì luôn nảy sinh lòng dũng cảm phá phủ Trầm Chu.
Không kịp tạm biệt con trai, tôi đã đặt vé máy bay sớm nhất đi Bắc Kinh.